Chương 5
Hát xong, mấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, không khí bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Chủ yếu là sắc mặt của Dương Quang Lập trông rất khó coi, cho nên mấy người Trương Văn Văn cũng không dám hi hi ha ha.
Về phần Giang Mạt thì ngược lại, cô đã nghĩ kỹ rồi, chuyện hợp tác với Thái Hợp hôm nay đi tong, vậy thì chuyện thăng chức tăng lương của mình cũng là không có khả năng, không khéo về sau còn phải làm việc dưới áp lực của Dương Quang Lập một khoảng thời gian dài. Áp lực thì cô có thể chịu được, chủ yếu là không có khả năng thăng tiến, còn không bằng nhảy việc.
Nghĩ vậy, rất nhanh cô đã thấy dễ chịu hơn, bụng cũng thấy có chút đói. Từ sáng đến giờ cô chưa có cái gì vào bụng.
Cô không dám động vào đồ uống trên bàn, cũng may nhân viên phục vụ vừa mới mang một mâm trái cây lên, còn chưa có ai động vào. Cô lặng lẽ kéo mâm trái cây đến trước mặt mình, bắt đầu vùi đầu vào ăn ăn ăn.
Hiện tại Dương Quang Lập đang cực kỳ buồn bực.
Việc hôm nay xem như là tốn công vô ích rồi. Rõ ràng Phương Diệc Thừa và Dương Vũ có quan hệ cá nhân, nhưng lại không thèm nhắc đến dù chỉ một chữ, mặc cho anh ta ở đây diễn kịch suốt cả buổi. Trong lòng anh ta tức đến ngứa răng, lại không dám đắc tội với tên công tử này.
Sau khi do dự một lúc, anh ta gượng cười hai tiếng rồi giả vờ lơ đãng hỏi: “Hoá ra Phương tổng đây quen biết với Dương Vũ nhà chúng tôi sao?”
“Bạn cùng trường.”
Phương Diệc Thừa nhấp một hớp rượu, khuôn mặt vốn bất cần đời bỗng lộ vẻ khó hiểu, “Dương tổng và cậu ta là?”
Dương Quang Lập cắn răng, “Tôi là anh trai nó.”
Lúc này, Phương Diệc Thừa mới ra vẻ giật mình hiểu rõ, cười cười, “Vậy mà tôi lại không thấy cậu ta nhắc đến bao giờ.”
Da thịt lỏng lẻo trên mặt Dương Quang Lập như run lên, nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Giang Mạt xiên một miếng dưa Hami, nghĩ thầm, vị công tử họ Phương này thật sự không dễ đối phó, chỉ bằng một câu đơn giản hơn đã tẩy sạch cho chính mình rồi, còn không hề xấu hổ dù chỉ một chút.
Đương nhiên những người ngồi ở đây, không ai tin rằng anh ta thật sự không biết gì về quan hệ giữa hai anh em nhà họ Dương, vừa nãy chẳng qua là trợn mắt nói dối mà thôi.
Bầu không khí như giáng xuống 0 độ, chỉ còn nữ ca sĩ trên màn hình tinh thể lỏng còn đang hát thều thào như hết hơi vậy.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, chỉ còn tiếng dĩa ăn không cẩn thận cọ vào đĩa vang lên. Thật ra âm thanh rất nhỏ, nhưng lại vang lên đúng lúc mọi người đang ngậm miệng giương mắt nhìn nhau.
Giang Mạt vừa khẽ ngước mắt nhìn lên, đã thấy Dương Quang Lập đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt tối tăm, mấy người Trương Văn Văn cũng mang vẻ mặt ngồi xem kịch vui.
Khóe mắt cô quét đến chỗ bên cạnh. Điện thoại Phương Diệc Thừa đặt ở trên bàn đã sáng lên vài lần, anh ta cầm di động lên nhưng không mở máy, chân lại giật giật, giống như là có thể đứng dậy rời tiệc bất cứ lúc nào.
Giang Mạt lăn lộn một mình trưởng thành đến giờ, rèn luyện được một kỹ năng, nói dễ nghe là có tố chất tâm lý tốt, nói khó nghe thì chính là không biết xấu hổ.
Cô không chút hoang mang nuốt miếng dưa cuối cùng xuống, rút một tờ giấy ăn lau miệng, cười hỏi: “Phương tổng, bây giờ anh đã có hứng thú nghe tôi trình bày kế hoạch rồi chứ?”
Phương Diệc Thừa quay mặt ra, hơi hơi kinh ngạc, một lúc sau thì tỏ vẻ ‘sao cũng được’, gật đầu, đáp: “Cũng được.”
Vì thế, mười phút tiếp theo, mọi người cùng ngồi nghe Giang Mạt thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, nói mãi không ngừng. Vì biểu thị sự nghiêm túc, thậm chí cô còn tìm PPT đã lưu trên điện thoại ra, tăng thêm tính biểu đạt.
Phương Diệc Thừa rất nể tình ngồi nghe, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Giang Mạt không ngốc, đương nhiên không trông cậy vào việc chỉ thuyết trình bằng PPT là có thể thúc đẩy hợp tác, chẳng qua là để ứng phó Dương Quang Lập mà thôi.
Chờ đến khi kết thúc, Phương Diệc Thừa hỏi: “Cô làm?”
Giang Mạt gật đầu, đây là thành quả tăng ca cả tối hôm qua của cô.
“Không tệ.” Lời này nói ra, ngược lại không giống như có lệ.
Dương Quang Lập vẫn chăm chăm quan sát phản ứng của Phương Diệc Thừa, lại nhìn nụ cười khéo léo của Giang Mạt, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
Nhìn thời gian một cái, anh ta cười nói: “Phương tổng, không bằng tìm một nơi yên tĩnh, để Giang Mạt nói kỹ cho anh nghe. Phong cảnh trên tầng cao nhất rất đẹp, món bít-tết cũng vô cùng ngon miệng.”
Phương Diệc Thừa khẽ “chậc” một tiếng, quay mặt liếc về phía Giang Mạt.
Lúc này Giang Mạt mới thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Dương Quang Lập, không thể nói ánh mắt kia là ngoan ngoãn được. Thấy anh ta nhìn qua, cô cong cong khóe miệng gật đầu, “Nếu Phương tổng không bận chuyện khác.”
Phương Diệc Thừa thầm thấy buồn cười, thầm nghĩ, cô gái này, bên ngoài thì lấy gương mặt tươi cười nghênh đón người khác, không biết bên trong đang chửi mười mấy đời tổ tông nhà người ta.
Anh ta nhìn điện thoại một cái, lại nhìn về phía Dương Quang Lập, có chút khó xử nói: “Dương tổng, thật không dám giấu giếm, chúng tôi đã tiếp xúc với Minh Khắc rồi.”
Dương Quang Lập đầu tiên là cả kinh, sau một lát mới lộ vẻ hoài nghi, “Phương tổng là đang lừa tôi sao, từ bao giờ mà Minh Khắc cũng có liên quan đến chuyện này vậy?”
“Tin tức của Dương tổng quá lạc hậu rồi, sắp tới Minh Khắc sẽ có biến động mới về nhân sự, vị mới về nhậm chức này chính là vị vừa mới thu mua Tinh Đồ ở nước ngoài.”
Trên mặt Dương Quang Lập vừa kinh sợ vừa nghi ngờ, trong lòng càng là lạnh mất một nửa. Mặc dù Thường Hoa cũng là xí nghiệp có nhãn hiệu lâu đời, thực lực không thể khinh thường, nhưng tình thế phát triển những năm gần đây không được tốt, hiện giờ, so với loại cá sấu khổng lồ như tập đoàn đa quốc gia Minh Khắc, càng không phải là cùng một cấp bậc.
Phương Diệc Thừa nói vừa đủ, cất điện thoại vào túi, đứng dậy quay mặt nói: “Giang tiểu thư, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Trong lòng Giang Mạt thầm đề phòng, trên mặt lại nở một nụ cười không mất lễ phép, “Mời nói, Phương tổng.”
“Một lát nữa tôi có một bữa tiệc tư nhân cần có bạn nữ tham gia cùng, có thể mời Giang tiểu thư làm bạn nữ của tôi được không?”
Giang Mạt hơi chau mày, hiển nhiên yêu cầu này không quá thích hợp.
Thấy cô định từ chối, trên mặt Phương Diệc Thừa không có bất cứ vẻ gì là không vui, chỉ là nhìn Dương Quang Lập một cái, “Tiếp đó, Thái Hợp còn có một hạng mục mới ở thành phố Tinh Quang, nếu……”
Bên này, Dương Quang Lập lập tức như tro tàn lại cháy, chen ngang nói, “Không thành vấn đề, Phương tổng, Giang Mạt của chúng tôi thích nhất là giúp đỡ mọi người.”
Nói xong, anh ta liều mạng nháy mắt với Giang Mạt.
Giang Mạt khó chịu, trong lòng thầm mắng hai người này. Cô biết, nếu hôm nay cô không chịu nhận lời, vậy thì bên phía Dương Quang Lập nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nếu nhận lời, vị trí quản lý mà anh ta hứa hẹn……
Suy xét hai giây, cô hỏi: “Phương tổng có thể nói rõ là dạng tiệc tùng như thế nào được không?”
Phương Diệc Thừa: “Chỉ là buổi tụ tập giữa mấy người bạn, nhưng người mở tiệc vừa mới yêu cầu mọi người dẫn bạn đi cùng.”
Giang Mạt thấy sắc mặt của anh ta thản nhiên, gật đầu, “Chỉ là có một vấn đề.”
Phương Diệc Thừa thấy vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của cô, hơi nhướng mày.
“Tôi không uống rượu, nếu uống rượu sẽ có phản ứng dị ứng rất nghiêm trọng, mong Phương tổng hiểu cho.”
Phương Diệc Thừa không để bụng, vẫn gật đầu, đáp: “Tôi đã biết.”
*
Trong một căn phòng cách đó không xa trên cùng một tầng, cũng đang mở một bữa tiệc.
Thời điểm cửa phòng bị đẩy ra, rõ ràng tiếng cười đùa nói chuyện vui vẻ bỗng trở nên yên tĩnh.
Vẫn là tóc đỏ cất giọng trước, dùng một giọng điệu khoa trương nói: “Phương Diệc Thừa, anh xong đời rồi, tiệc của chị Lâm Linh mà cũng dám đến muộn.”
Phương Diệc Thừa hơi bĩu môi ra vẻ mỉa mai, liếc mắt về phía nào đó trong phòng một cái, không sao cả nói: “Tôi sẽ nhận phạt.”
Sau đó, vô cùng thân sĩ mà nghiêng người, mời Giang Mạt vào trước.
Giang Mạt hơi hơi gật đầu, vừa đi vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, rất tự nhiên quét mắt nhìn cả phòng một lượt.
Căn phòng này rất rộng, là một phòng hạng sang, có lẽ bên trong còn có cả phòng ăn và phòng họp. Mười mấy người ngồi quây lại thành tốp năm tốp ba, nhìn qua có vẻ là một nửa nam một nửa nữ.
Giang Mạt nghĩ thầm, có lẽ bữa tiệc này là bữa tiệc nhan sắc, nam đẹp trai, nữ xinh gái, nhất là ánh đèn trong phòng còn có chút mông lung, không sáng không tối, khiến cho cả không gian như được bao phủ bằng một bộ lọc vậy, ai cũng xinh đẹp như tiên.
Nhưng, ai cũng không thể sánh được với người đang ngồi trong góc kia.
Anh méo mó dựa trên sô pha, cúi đầu, trong tay cầm một ly thuỷ tinh đựng chất lỏng trong suốt, một tay khác tùy ý đặt trên tay vịn sô pha.
Dương Vũ ngồi ở bên cạnh anh, sau khi thoáng nhìn sang bên này một cái thì cúi người nói gì đó với anh.
Không biết là nói đến đề tài thú vị gì, khoé miệng anh cong lên, nở nụ cười.
Giang Mạt vô cùng kinh ngạc, khí chất của anh có vẻ lạnh lùng, cười lên lại khiến cả thế gian như mất đi màu sắc.
Cô không nhịn được thầm than trong lòng, gương mặt này thật sự quá hợp khẩu vị của cô.
“Phương Diệc Thừa, không giới thiệu chút sao?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ vị trí trung tâm sô pha.
Rất nhanh, cả căn phòng trở nên yên tĩnh lại.
Tâm tư Giang Mạt khẽ động, ánh mắt dời về phía trước.
Không cần nghi ngờ, đây chính là Lục Lâm Linh.
Cả người cô ấy đều mặc đồ đen, áo da màu đen, quần dài màu đen, tóc ngắn màu đen nâu trà, chỉ dài đến ngang cằm, một bên vuốt gọn sau tai, một bên buông xõa, mặt mày tinh xảo, môi đỏ bắt mắt.
Là một người phụ nữ đủ lóa mắt, đủ mỹ lệ.
Giang Mạt cảm giác ánh mắt của cô ấy dừng lại trên mặt mình rất lâu, có tìm tòi, có hoài nghi, nhưng không tính là có địch ý.
Cô chủ động mỉm cười gật đầu.
Lục Lâm Linh cũng cười cười, quay sang bên cạnh khen ngợi nói, “Lần này ánh mắt của Phương Diệc Thừa không tệ.”
Bên cạnh cô ấy là một cô gái trẻ mặc một bộ váy dài màu xanh lục, tóc tạo kiểu công chúa, sau khi nhìn cô đánh giá hai lần một cách sâu xa, gật gật đầu, đáp “Em cũng thấy thế.”
Tóc đỏ ngồi bên kia cười hì hì, “Cô gái lần trước mới được mấy ngày, lần này Phương Diệc Thừa đá người thật nhanh nha.”
Bên cạnh tóc đỏ là một tiểu mỹ nữ có khuôn mặt giống hot girl mạng, lộ nửa bộ ngực trắng che miệng cười cười, cả người khẽ dựa lên người cậu ta. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lục Lâm Linh không mặn không nhạt quét mắt liếc sang một cái.
Tóc đỏ vội kéo tiểu mỹ nữ ra chỗ khác.
Phương Diệc Thừa tiến lên đứng cạnh Giang Mạt, trầm giọng nói: “Đây là Giang Mạt.”
Nhưng mà anh ta không hề giải thích, mặc cho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Giang Mạt ngược lại cảm thấy không sao cả, cô chỉ là một công cụ hình người mà thôi, để Phương công tử nợ cô một lần, không chừng cô còn kiếm được lời.
Lục Lâm Linh cười hỏi: “Chữ Mạt nào?”
Phương Diệc Thừa hơi sững người.
“Mạt trong mạt lị, nghĩa là hoa nhài.” Giang Mạt trả lời vô cùng tự nhiên.
“Ấy, không phải là hoạ tiết trên váy sao?” - app T🅈T
“Có hoa nhài màu tím sao? Tôi mới thấy hoa nhài trắng thôi.”
“Có bài hát hát như thế nào ấy nhỉ, thật là một đóa hoa nhài tuyệt mỹ……”
“Phương Diệc Thừa hát rất hay, đợi lát nữa hát bài này đi.”
“Cái này sao có thể hát cho chúng ta nghe, nhất định phải hát riêng cho con gái người ta mới được!”
……
Giang Mạt nghe người khác trêu chọc, trên mặt vẫn mang nụ cười đúng mực, khóe mắt chăm chú đến góc nào đó.
Người nọ như là không thèm quan tâm mọi chuyện nơi này chút nào, thậm chí đã lười biếng duỗi dài chân, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô nhớ đến Yêu Tinh mà Eri nói đến kia, có lẽ thiết lập nhân vật của anh là kiểu “Quý công tử sống trong nhung lụa”, cho nên mới có thể thản nhiên hòa mình giữa một đám cậu ấm cô chiêu như vậy, thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy anh là người giàu có nhất hội.
“Đói bụng rồi, dùng bữa thôi.”
Lục Lâm Linh đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút nặng nề.
Mọi người đều đứng dậy, chỉ trừ người đang ngả lưng trên sô pha kia.
Kỳ quái chính là, mọi người cũng không vội vàng rời bước, vẫn đứng yên như đang đợi cái gì.
Rất nhanh, giọng nói có mấy phần buồn ngủ truyền đến, “Tôi nằm một lát, mọi người cứ ăn đi.”
Lục Lâm Linh đi qua nhìn một cái, mềm giọng khuyên, “Ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.”
Chỗ kia đã không còn âm thanh gì.
Lục Lâm Linh thầm nghĩ, nghe trợ lý nói hơn mười ngày qua anh đều khua chiêng gõ trống xử lý mấy chuyện bên nước ngoài, lúc này vừa trở về đã bị cô ấy kéo đến bữa tiệc, có thể xuất hiện ở đây là đã nể mặt mọi người lắm rồi.
Cho nên cũng không dám khuyên thêm nữa, chỉ có thể nói với mọi người, “Được rồi, chúng ta ăn đi ăn trước, lát ăn xong thì ca hát.”
Mọi người vội phụ họa.
Vì thế, mười mấy người cùng dời bước đến phòng ăn.
Giang Mạt quay đầu lại nhìn người đàn ông đã nằm yên kia một cái, trong lòng cảm thấy khiếp sợ —— Lục Lâm Linh thật sự quá dung túng anh!
Nhưng nghĩ một chút, đổi lại là cô thì cũng vậy thôi. Một khuôn mặt tuyệt vời đến vậy, đương nhiên là phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chiều chuộng hết mức rồi.