Phòng Tổng thống trên tầng 67.   

Lục Lâm Dữ đút hai tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ.   

Thu hết bóng đêm rộng lớn vào tầm mắt, đáng tiếc bầu trời đêm của thành phố này đã sớm không có sao. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ còn lại ánh đèn neon lóe lên một chút ánh sao, dòng xe cộ chậm rãi chảy xuôi dưới màn đêm.   

Hai tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Tiêu đẩy cửa tiến vào.   

"Còn mười phút nữa, đã đến lúc xuất phát."   

Bóng dáng cao lớn vẫn chưa nhúc nhích, chỉ thản nhiên hỏi: "Gọi điện thoại cho Chung Thời?"   

"Vâng, giám đốc Chung đã sắp xếp xong tất cả, ngài cứ yên tâm về nước."   

"Ừm."   

Lục Lâm Dữ xoay người, vừa đi vừa cởi nút áo sơ mi.   

Trợ lý Tiêu đã sớm lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng từ trong tủ quần áo, không khác gì với chiếc Lục Lâm Dữ đang mặc trên người.   

Bàn tay của Lục Lâm Dữ dừng một chút, đi về phía tủ quần áo, tiện tay lấy ra một chiếc áo khoác trắng bình thường.   

Trên mặt trợ lý Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc.   

Lục Lâm Dữ chậm rãi thay quần áo, liếc mắt nhìn anh ta: "Thả lỏng, nghỉ phép mà thôi."   

Trợ lý Tiêu giác ngộ, "Vâng ạ."

Chậm lại một chút mới nói: "Đã tiết lộ thông tin chuyến bay cho đại tiểu thư."   

Khóe miệng Lục Lâm Dữ cong lên một độ cong, cầm lấy áo khoác,"Đi thôi."

Giang Mạt phải tăng ca, khi trở về căn hộ đã gần mười một giờ.   

Bạn cùng phòng là Tưởng Văn Na đang đứng ở cửa ra vào vặn vẹo eo soi gương.  

Giang Mạt buông túi giấy trong tay xuống, ngồi xuống ghế thay giày, lễ phép hỏi: "Có muốn ăn bánh dâu tây không?"   

"Mua một tặng một phải không? Không ăn, vừa nhìn đã biết là không phải đồ mới."

Giang Mạt không tim không phổi cười cười.   

Tưởng Văn Na thoa son môi, liếc mắt nhìn cô, "Lãnh đạo của cậu cho bao nhiêu tiền mà cậu lại liều mạng như vậy, ngay cả tối thứ bảy cũng không buông tha!"

" Người làm công thì làm sao có tư cách nói không, mình còn trông cậy vào việc anh ta tăng lương cho mình đây."

Ngược lại không nhìn ra được một chút mệt mỏi trên mặt Giang Mạt, cô giẫm lên dép lê, thuận tay nhặt tờ rơi ở gần cửa ra vào.   

"Muốn mua nhà?"   

"Đương nhiên, nếu không bản đồ 996 của mình là gì?"   

Giang Mạt cười cười cầm tờ rơi đi vào trong phòng, ngồi xuống sô pha.   

"Mỗi ngày đều làm đến mệt chết nhưng chỉ dám mua bánh mì giảm giá lúc 10 giờ? Chút tiền tiết kiệm đó có đủ để mua được một cái nhà vệ sinh không?"   

Giang Mạt: "..."   

Tưởng Văn Na xoay người, "Túi bạn trai mình tặng, đẹp không?"   

Giang Mạt vừa mới vào cửa đã chú ý tới trên tay Tưởng Văn Na cầm một chiếc túi in hoa văn cổ xưa của một nhãn hàng xa xỉ nào đó, lúc trước đã nghe cô ấy nhắc qua hai lần chuyện muốn cái túi này.   

Mặc dù cô cảm thấy túi này không hợp với khí chất của cô ấy, nhưng vẫn gật đầu, "Quần áo hôm nay của cậu cũng rất hợp."

Tưởng Văn Na cảm thấy mỹ mãn mỉm cười, liếc cô một cái, "Nói đi cũng phải nói lại, dựa vào dáng người này của cậu, tìm một người bản địa có nhà có xe, thật sự là dễ như ăn cơm."

Lúc này Giang Mạt để mặt mộc, mặc bộ đồ công sở màu đen bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng vẫn là một người đẹp hàng thật giá thật, làn da trắng nõn, thân hình lồi lõm.   

"Mỹ nhân thì không làm, cứ nhất định phải làm một nhân viên cực khổ."   

Tưởng Văn Na tỉ mỉ soi gương, bĩu môi, "Nếu không hay là mình giới thiệu cho cậu một người?"   

Giang Mạt lập tức nhớ tới bữa tiệc mà người bạn cùng phòng này cứng rắn kéo cô đi qua.   

Những cái gọi là "người đàn ông thành công", từng người một đều là đàn ông trung niên dầu mỡ đủ loại, cô vội vàng nói: "Miễn, mình *nhan khống." 

*Nhan khống: Chỉ người thích vẻ bề ngoài

"Còn không bằng tìm một người có nhan sắc để sống khổ cùng mình ha ha. " 

"Có nhan sắc hoặc là ở trong giới giải trí, hoặc là ở giới phú bà."   

Giang Mạt:...   

Cô thật ngây thơ mà.   

"Ai, còn nhớ rõ Vương tiên sinh có năm căn nhà trong tay lần trước không? Tháng tới người ta sẽ kết hôn, nghe nói vợ là một sinh viên Học viện mỹ thuật mới tốt nghiệp."

Tưởng Văn Na lắc đầu, "Chỉ có cậu là chết não, lúc đó anh ta đối xử ân cần với cậu nhưng cậu lại không phản ứng."

Giang Mạt nhìn số tiền trả trước trên tờ rơi, rất có lệ "Ồ" một tiếng, "Người đàn ông ba mươi lăm tuổi đã ly hôn bốn lần?"  

Tưởng Văn Na nghẹn một tiếng, có lẽ cũng cảm thấy người nọ mà mình giới thiệu không đáng tin cậy lắm, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải cậu thích Tiểu Tạ bên cạnh sao, mình nghe dì nhà bên cạnh nói cậu ta còn chưa có bạn gái."  

Giang Mạt gật đầu, "Tiểu Tạ không tệ, vẻ ngoài đẹp trai, người cũng chí tiến thủ."

"Giá trị nhan sắc của Tiểu Tạ không cần phải nói, đáng tiếc chỉ là một sinh viên nghèo. Nhưng mà, cậu ta là sinh viên khoa Luật của Đại học Nam Lăng, nghe có vẻ giống như một cổ phiếu tiềm năng. Cậu mà không nhanh tay, coi chừng sẽ bị người khác cướp mất!"   

Tưởng Văn Na mặc kệ không nói nữa, lắc lắc mái tóc dài, cầm túi nhỏ rời đi.   

Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh.   

Giang Mạt tháo mái tóc đuôi ngựa đã cột cả ngày, ngửa mặt trừng trần nhà, tính toán tiền tiết kiệm của mình.   

Cô có bằng cử nhân Đại học Nam Lăng, học quản trị kinh doanh. Nghe có vẻ rất ngầu, nhưng thực tế lại là một chuyên ngành dầu vàng, mức lương khởi điểm không cao.   

Hai năm làm việc mới tiết kiệm được mười vạn, hơn nữa cộng thêm tiền tiết kiệm làm thêm trong bốn năm đại học, tổng cộng mười bốn vạn. 

Cho dù sau này tiền lương sẽ tăng, vậy cũng phải tiết kiệm thêm bảy tám năm nữa, mới có thể gom được một căn hộ nhỏ trả trước ở Nam Lăng. 

Cô là một người thực dụng, không có quá nhiều tưởng tượng đối với tình yêu. Nhưng mà đối với hôn nhân, ngược lại đã từng nghe qua một loại thuyết pháp.   

Cái gọi là hôn nhân, thật ra là hai người nam nữ có cùng chí hướng làm việc, cùng nhau tối đa hóa lợi ích tài nguyên.   

Cô hoàn toàn đồng ý với quan điểm này.

----  

Năm phút sau, Giang Mạt mang theo một hộp bánh dâu tây nhỏ đi sang phòng bên cạnh.   

Một nam sinh trắng trẻo, diện mạo tuấn tú mở cửa, thấy người đến là ai, trên mặt hơi lộ ra chút kinh ngạc, tiếp theo thì cười cười.   

Giang Mạt thật sự thích loại diện mạo sạch sẽ này, hơn nữa trên người Tiểu Tạ còn mang theo khí chất thiếu niên, hoàn toàn không dính vào mùi vị thế tục của mấy tên đàn ông bên ngoài.

Cô cười tủm tỉm nhìn cậu ta, "Mua ở cửa hàng tiện lợi gần tàu điện ngầm, chia cho em một hộp."

"Cảm ơn."   

Hai mắt Tiểu Tạ cong cong, tai đỏ hồng.   

Nhìn kìa, thật là ngoan ngoãn, vui mắt biết bao!   

Giang Mạt nhếch khóe miệng, dưới chân không nhúc nhích.   

Tiểu Tạ: "... Nếu không vào ngồi một chút?" 

"Được thôi." Giang Mạt chỉ chờ lời này, bước vào trong cửa.   

Cô bất động thanh sắc đánh giá một vòng, âm thầm gật đầu.   

Sạch sẽ gọn gàng, giống như chủ nhân của nó vậy.   

Theo quan sát của cô, Tiểu Tạ ăn mặc rất bình thường, có lẽ gia cảnh không tốt lắm, như vậy cũng không tính là cô trèo cao.   

Chỉ là có một chút kỳ lạ.  

Mấy căn hộ ở đây chủ yếu là những người trẻ tuổi đi làm trong thành phố thuê, bên cạnh là tàu điện ngầm chỉ cần đi bộ bảy hoặc tám phút là đến. Loại căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này, hình như giá thuê là 5000 tệ. t🅈t  

"Tại sao không tìm thêm người để chia tiền nhà?" Cô hỏi.   

Tiểu Tạ chỉ chỉ phòng ngủ chính đang đóng cửa, "Gian đó có người ở, thường hay làm việc ở châu Âu, một năm không về được hai lần."

Thì ra là như thế, khó trách cô không thấy nơi này có người thứ hai lui tới.   

Chần chờ một lát, Giang Mạt quyết định tốc chiến tốc thắng.   

"Cái kia, em có bạn gái chưa?"   

Tay Tiểu Tạ đang cầm bánh ngọt run lên, môi rung động hai cái rồi lắc đầu.   

Giang Mạt nhếch khóe miệng, vô cùng tự tin vén mái tóc dài lên, "Em cảm thấy chị thế nào?"   

Cô mỉm cười dễ gần, giọng điệu bình thường, giống như đang hỏi: "Thời tiết hôm nay thế nào?"   

Tiểu Tạ kinh ngạc nhìn cô, trên mặt chuyển từ trắng sang hồng, lại từ hồng chuyển sang trắng, lông mi thật dài phủ xuống, nhẹ nhàng run rẩy.   

Thấy phản ứng này của cậu ta, trong lòng Giang Mạt đã nắm chắc bảy tám phần.   

Làm hàng xóm trong hai năm, mặc dù tất cả mọi người đều bận rộn, nhưng cơ hội gặp gỡ không phải là ít. Đôi khi gặp nhau ở cửa cũng có thể trò chuyện với nhau hai câu, đôi khi gặp nhau trên tàu điện ngầm cũng sẽ có thể cùng nhau về nhà. Rõ ràng khi Tiểu Tạ đối mặt với cô và Tưởng Văn Na vẫn luôn khác nhau, chỉ cần cô cười với cậu ta, cậu ta sẽ không tự giác mà đỏ mặt, người cũng trở nên luống cuống.   

Cũng giống như bây giờ.   

"Nếu như yêu đương thuận lợi, hai năm nữa chúng ta có thể kết hôn, sau đó cùng nhau mua nhà ở Nam Lăng, cùng nhau trả nợ."  

"Em có thể yên tâm, chị làm việc rất chăm chỉ, chắc chắn tiền lương sẽ ngày càng nhiều hơn. Em có muốn suy nghĩ xem một chút hay không?"   

Giang Mạt nói một hơi kế hoạch của mình, mỉm cười, yên lặng chờ đợi.   

Tiểu Tạ khẩn trương nuốt nước bọt, cố gắng tiêu hóa lời "thổ lộ" vừa nghe được.   

Một lúc lâu sau, cậu ta ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: "Chị ... Đang tìm đồng đội?"   

Giang Mạt nghiêm túc suy nghĩ hai giây, có chút tán thưởng gật đầu, "Em tổng kết rất đúng trọng điểm."

Tiểu Tạ: "..."  

Miệng cậu ta há hốc rồi lại khép lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, "Chị thích em sao, Giang Mạt?" 

"Thích nha."

Tiểu Tạ lắc đầu, đáng thương nhìn cô giống như một con chó con bị trêu chọc, "Chị chỉ thích em như thích một người em trai.”  

“Vậy cũng là thích mà, không phải sao?"   

Giang Mạt nhíu mày, vừa định giải thích cái gì, một tiếng còi xe chói tai vang lên.   

Có lẽ là quá đột ngột, Tiểu Tạ giống như bị dọa sợ, sắc mặt thay đổi, dời mắt.   

Một lúc lâu sau mới nói: "Giang Mạt, chị rất tốt. Nhưng em không thể, em ... Không xứng."

Giang Mạt thất vọng, lần đầu tiên trong đời thổ lộ lại bị phát thẻ người tốt.   

Cô thổi tóc mái vụn trước trán, giả vờ nhẹ nhàng cười cười: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chị hiểu."

Tiểu Tạ thấy cô như vậy thì không đành lòng, vội vàng nói: "Giang Mạt, chị thật sự rất rất tốt, dũng cảm, lạc quan, cố gắng, còn xinh đẹp như vậy!"   

Giang Mạt chăm chú nghe xong những ưu điểm mà cậu ta liệt kê, thế nhưng cảm thấy tất cả đều rất đúng.   

Trầm tư một lúc lâu, cô khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy là vì sao?"   

Tiểu Tạ sửng sốt, tránh ánh mắt của cô.   

Nhìn quả dâu tây không còn tươi trên bánh trong tay, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Hai ngày nữa, em sẽ dọn ra ngoài."   

Giang Mạt ngạc nhiên, "Không đến mức đi! Chị là người không tim không phổi, còn có mới nới cũ, em không cần vì chuyện vừa rồi mà đặc biệt chuyển đi."

Sợ cậu ta không tin, cô tiến lên một bước, vô cùng "anh em" vỗ vỗ bả vai Tiểu Tạ, "Thật sự, chị lớn như vậy, không biết đã thổ lộ bao nhiêu người rồi!"   

Vóc người đơn bạc của Tiểu Tạ bị cô vỗ đến lắc lắc, bên miệng lộ ra một tia cười khổ, "Gạt người."

"Em lớn hơn chị, không phải là em trai."  

Giang Mạt:...   

Tiểu Tạ chậm rãi đi ra ban công, đưa lưng về phía cô.   

Bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài, "Giang Mạt chị xem." 

Giang Mạt tiến lên hai bước, nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Dưới ánh đèn đường, một chiếc maserati màu đỏ dừng bên cạnh hàng xe màu đen và trắng, đặc biệt nổi bật trong khu dân cư đều là người làm công.   

Lúc này đèn xe sáng lên ánh sáng lạnh như băng.   

Trước kia Giang Mạt đã gặp qua chiếc xe này hai lần, hình như cũng dừng ở vị trí đó.   

Có lần cửa sổ xe mở ra, một cánh tay thon dài gác ở ngoài cửa sổ, cổ tay tùy ý buông xuống, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá dài nhỏ.   

Cô nhìn trộm vào cửa sổ, là một người phụ nữ tóc dài. Kính râm gần như che nửa khuôn mặt, nhìn không ra tuổi tác cùng ngũ quan, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nhất định người bên trong vừa đẹp vừa ngầu.   

Giang Mạt khó hiểu nhìn về phía Tiểu Tạ.   

"Học phí và chi phí sinh hoạt của em đều do cô ấy đưa, bao gồm cả tiền thuê nhà."   

Ánh mắt Tiểu Tạ hơi lóe, sắc mặt có chút tái nhợt, giọng nói cũng đang phát run.   

Giang Mạt đắm chìm trong sự hâm mộ ghen tị nào đó, không hề phát hiện ra sự khác thường của cậu ta.   

Cô thầm thở dài, thì ra tên hề lại là chính mình. Gia cảnh của Tiểu Tạ tốt như vậy, khó trách chướng mắt cô.   

Nhưng mà tuổi tác của hai người không cách nhau nhiều lắm, vậy chắc chắn mẹ của Tiểu Tạ cũng phải năm mươi tuổi, có lẽ người trong xe là chị gái của cậu ta.   

Bíp bíp!   

Lại là hai tiếng còi ngắn ngủi, cắt qua bầu trời đêm vừa mới yên tĩnh, chọc cho chó hoang trong tiểu khu sủa loạn.   

Giang Mạt nhíu mày, trêu chọc nói: "Hình như tính tình của chị em không tốt lắm."   

Trong lòng lại nghĩ, sơ suất, xem ra sau này tìm đồng đội không thể chỉ nhìn mặt, còn phải cân nhắc đến chị em của đối phương. Nếu gặp phải người có tính tình kém lại mạnh mẽ, phiền lòng biết bao.   

Tiểu Tạ muốn nói lại thôi, hai mắt nhìn cô, cuối cùng chỉ nói: "Giang Mạt, em phải đi rồi."   

Nói xong, cầm hộp bánh dâu tây kia, cũng không quay đầu lại mà rời đi.   

Giang Mạt trừng mắt nhìn bóng lưng chạy trốn của cậu ta, thân mật nói: "Ách ... Lát nữa chị sẽ đóng cửa cho em."

Cô nhún vai, quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.   

Một phút sau.   

Cửa sổ của Maserati từ từ hạ xuống.   

Thiếu niên đứng bên cạnh xe, đưa bánh dâu tây qua.   

Sau đó, cậu ta cúi xuống, ngoan ngoãn hôn lên má người phụ nữ trong xe.  

Chậc, tình chị em thật tốt biết bao!   

Giang Mạt nằm sấp trên bệ cửa sổ, vẻ mặt hâm mộ.   

Chỉ thấy một giây sau, thiếu niên hèn mọn cúi người xuống, hai tay ôm lấy mặt người phụ nữ kia, hôn thật sâu.   

Hả???   

Giang Mạt há miệng, vẻ mặt kinh hãi.   

Hai ba giây sau, cô hồi tưởng lại, trong nháy mắt cảm thấy tâm hồn đơn giản mộc mạc của mình chịu phải đả kích.   

Hóa ra ... Đối tác mà cô coi trọng đã được một phú bà có Maserati bao nuôi?!!   

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play