Giang Mạt kiên trì đón nhận ánh mắt thâm tình của Phương công tử.
Phương Diệc Thừa nhìn Giang Mạt, sắc mặt ửng hồng, ngay cả mắt cũng đỏ ửng.
Anh ta nhìn chằm chằm cô: "Tửu lượng của tôi không tốt. Nhưng vì em, tôi đã liều mạng."
Trong lòng Giang Mạt run rẩy, Phương công tử điên rồi!
Lại nghĩ, lời này là nói với một người khác.
Phương Diệc Thừa không đợi cô phản ứng, quay mặt gắt gao nhìn về phía đối diện.
"Tôi uống, cô muốn làm gì thì làm."
Nói xong, một ngụm uống cạn chén.
Lục Lâm Linh không cầm ly rượu, vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó.
Cứ như vậy nhìn anh ta uống xong ly rượu cuối cùng, cười khẽ một tiếng: "Phương Diệc Thừa, cậu thật có năng lực!"
"Cô không vui sao? Tôi đã nghe lời cô, uống hết rượu."
Giang Mạt nghe giọng nói của Phương Diệc Thừa, cảm giác như anh ta đang thổn thức sắp khóc, chỉ thấy anh ta nghiêng người, ngã sang bên cạnh.
"Ai u trời ơi!"
Doãn Bảo Ngọc nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ anh ta, nhưng lại không đỡ được Phương Diệc Thừa cao lớn, rên rỉ một tiếng, bị đè xuống cùng nhau ngồi xuống đất.
"Tôi nói này Phương Diệc Thừa, anh cố ý sao?"
Vẻ mặt Doãn Bảo Ngọc đau khổ xoa thắt lưng, thừa dịp người khác đến đỡ, lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh góc độ.
Dương Vũ nhíu mày, "Còn không chịu dừng?"
Doãn Bảo Ngọc cười hì hì, "Lần đầu thấy anh Thừa của tôi say như vậy, chụp ảnh làm kỷ niệm để sau này thưởng thức."
Dương Vũ thấp giọng nhắc nhở, "Cẩn thận sau này bị hai người tính sổ."
Doãn Bảo Ngọc sửng sốt, len lén nhìn về phía Lục Lâm Linh, chỉ thấy sắc mặt cô ấy vẫn như thường ngồi ở đó, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nơi này, ánh mắt kia vừa nóng vừa lạnh khiến người ta sợ hãi. - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của tʏt, vui lòng không re-up thu phí ở nền tảng khác.
Lại nghĩ đến tính tình hẹp hòi cùng với một cơ thể cơ bắp của Phương Diệc Thừa, cậu ta giật mình, vội vàng thu điện thoại di động lại, lôi kéo cô bạn gái nhỏ mới quen chưa được hai ngày muốn chuồn đi.
"Sao rời đi sớm vậy?" Lục Lâm Linh tức giận gọi cậu ta lại.
Doãn Bảo Ngọc chột dạ, "Sao có thể chứ, cuộc vui của chị nên em nhất định phải chơi tận hứng, không phải lát nữa muốn đi hát sao, em ra chuẩn bị trước."
Sắc mặt Lục Lâm Linh dịu đi một chút, "Ừm, vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo, đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến Lâm Dữ đang nghỉ ngơi, tính tình nó không tốt."
Doãn Bảo Ngọc nghĩ thầm, đúng thật là cậu ta chưa thấy người kia nổi giận bao giờ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thể trêu vào.
Cuộc vui hôm nay, không nghĩ tới anh thật sự sẽ đến, vì vậy mọi người liền thu liễm một chút, chỉ ăn một bữa cơm và đi ca hát, nếu là ngày thường, sớm đã chơi đủ các loại trò.
Cậu ta cười ha ha hỏi: "Lần này anh Dữ về rồi không đi nữa đúng không?"
Lục Lâm Linh nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, hừ nhẹ một tiếng, "Đừng giả bộ hồ đồ với tôi, thằng nhóc như cậu thì có chủ ý gì được chứ?"
Doãn Bảo Ngọc gãi đầu, "Không phải căn nhà ở Lục Trung Loan của anh ấy đang trang hoàng sao? Em mất không ít tâm tư làm ra một hòn núi giả, danh gia thiết kế, đá Thái Hồ cao cấp, nếu anh Dữ thích ngày mai em sẽ tự mình đưa đến đặt trong sân."
Những người khác đang ngồi nghe xong lời này, trong lòng nhao nhao mắng Doãn Bảo Ngọc, tin tức quan trọng như vậy mà lại không tiết lộ cho bọn họ.
Từng người tranh nhau chen lấn:
"Đúng đúng đúng, Lâm Dữ còn thiếu cái gì? Chị mau nói cho bọn em biết, chắc chắn bọn em sẽ làm được."
"Em có cả một bộ đồ chơi điêu khắc bằng gỗ tử đàn, tổng cộng mười tám món, đặt ở phòng sách là thích hợp nhất, hay là em cho người đưa qua."
……
Lục Lâm Linh vuốt đầu kêu tạm dừng.
Nhìn lướt qua bọn họ, "Thôi đi, tôi tự mình tìm người vẽ bản thiết kế nó cũng không thích. Hơn nữa, hiếm lắm nó mới được thanh nhàn hai ngày, phòng ở cũng đã bố trí xong từ sớm, mấy người đừng đến làm phiền."
Mọi người ngượng ngùng, muốn tặng quà cũng không đưa ra được.
Trong đám người bọn họ, có ai sinh ra mà không ngậm thìa vàng, nếu nói còn có người nào ở Nam Lăng khiến cho bọn họ có thể hâm mộ ghen tị, vậy thì đó chính là Lục Lâm Dữ.
Nhớ lúc trước, khi bọn họ vừa bận rộn học tập vừa khoác lác, Lục Lâm Dữ là "con nhà người ta" đã nhảy lớp hoàn thành việc học, ở lại nước ngoài mở rộng lãnh thổ của mình.
Khi bọn họ vội vàng đổi xe đổi phụ nữ, Lục Lâm Dữ đã mở rộng công việc kinh doanh ở nước ngoài của Minh Khắc lên gấp trăm lần, làm cho thanh danh của Minh Khắc ngày càng vang dội. Theo tin tức nho nhỏ nói, lần này là một tay anh đã thôn tính Ô to Tinh Đồ tiếng tăm lừng lẫy, khi trở về còn mang theo kỹ thuật nghiên cứu phát triển tiên tiến nhất.
Trước đó không lâu, Chủ tịch Hội đồng quản trị Minh Khắc là Lục Thành Chương từng tiết lộ bản thân có ý định lui về tuyến hai trong một cuộc phỏng vấn truyền thông. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Lâm Dữ sẽ trở thành người lãnh đạo tiếp theo của tập đoàn Minh Khắc, mà năm nay anh mới 28 tuổi.
Cho dù bình thường những người luôn mắt cao hơn đầu, cũng không thể không phục.
Giang Mạt nào biết những chuyện này, nhìn cảnh này thì cả kinh đến mức cằm muốn rớt xuống đất.
Lục Lâm Linh có bao nhiêu sủng ái vị kia, ngay cả đám phú nhị đại cũng vội vàng nâng đỡ anh.
*
Một lát sau, Lục Lâm Linh đuổi Doãn Bảo Ngọc đi.
Cánh cửa đang đóng mở ra.
Giang Mạt cách cửa rất gần, trong chốc lát đã nghe thấy một giọng nói hạ thấp bên ngoài:
"Nhìn cái gì vậy? Đi thôi."
"Anh yêu, anh ấy là ai vậy, trước đó người ta còn chưa từng nghe anh nói qua."
"Suỵt, nói nhỏ một chút, đừng làm ồn nữa."
"Ầm ĩ thì ầm ĩ thôi, không phải là Lục tiểu thư nuôi một...... A......"
"Cô biết cái rắm, đừng suy nghĩ lung tung!"
Giang Mạt nhìn thoáng qua cửa, chỉ thấy Doãn thiếu gia một tay che miệng bạn gái nhỏ, vội vội vàng vàng kéo người rời đi.
Chỉ chốc lát, Dương Vũ cũng đứng dậy, "Chị Linh, em đi xem thằng nhóc kia, chỉ sợ cậu ta uống chút rượu rồi gây rắc rối."
Mẹ của Dương Vũ là dì của Doãn Bảo Ngọc, hai người là anh em họ. Mà bà của Lục Lâm Linh là dì cả của Doãn Bảo Ngọc, thường xuyên qua lại, quan hệ giữa Lục Lâm Linh và Dương Vũ cũng gần hơn một chút.
Lục Lâm Linh có chút không yên lòng phất tay.
Hai người có quan hệ gần nhất với Lục Lâm Linh đều rút lui, những người khác cũng lục tục tìm lý do đứng dậy rời đi.
Giang Mạt liếc mắt nhìn thời gian, vừa qua tám giờ.
Vừa rồi đám người này còn đang hi hi ha ha, lúc đi ra gian ngoài tất cả đều không hẹn mà cùng im lặng, rón rén ra cửa.
Chỉ chớp mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại Giang Mạt và Lục Lâm Linh, còn có một Phương Diệc Thừa say đến bất tỉnh nhân sự.
Giang Mạt đang muốn nói chuyện, Phương Diệc Thừa nằm sấp trên bàn giật giật, miệng kêu cái gì không rõ.
Giang Mạt cẩn thận phân biệt, như là đang kêu: "Linh Linh, Linh Linh......"
Lại nhìn một bao thuốc lá đang chuyển động trong tay Lục Lâm Linh, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng cô thở dài, lặng lẽ đứng dậy.
Lục Lâm Linh như bị kinh động, giơ tay ngăn cô lại, "Ngồi đi."
Tiếp theo, cô ấy rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc rồi ngậm vào miệng, tìm trái tìm phải nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy bật lửa.
Lông mày cô ấy dần dần hiện ra một tia u ám, u ám càng ngày càng đậm, cuối cùng lại phiền não nhả điếu thuốc, ném lên bàn.
Giang Mạt lẳng lặng nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không để cô nghĩ nhiều, Lục Lâm Linh nhìn cô, giọng nói không hề để ý: "Cô đưa Phương Diệc Thừa về đi."
Giang Mạt mấp máy khóe miệng, "Lục tiểu thư, cô thân thiết với anh ấy hơn, hay là cô đưa đi."
Sau đó cô khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi trong sự sững sờ của Lục Lâm Linh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*
Gian ngoài chỉ để một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất tối.
Cô liếc nhìn chỗ sô pha, thân ảnh thon dài kia đã không còn.
Đáng tiếc, cô còn muốn có thể nhìn lại một lần trước khi đi.
Quên đi quên đi, cô lắc đầu.
Thế giới nơi này cách cô quá xa xôi, người như anh, không phải là người mà một người làm công như cô có thể ảo tưởng.
Sau khi mở cửa, cô không ngẩng đầu mà cứ thế bước chân ra ngoài.
Nhưng không ngờ có người đang đứng ở cửa, không kịp dừng chân, cô đâm đầu vào lòng đối phương.
Tiếp theo còn có âm thanh gì đó rơi xuống đất.
Vẻ mặt cô mơ hồ dán sát vào người nọ.
Dưới mặt là vải vóc khô ráo nhẵn nhụi, chóp mũi tràn đầy một loại mùi vị mát lạnh, sạch sẽ, rất dễ ngửi.
Thậm chí cô còn cẩn thận ngửi, xác định không phải nước hoa.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói có chút lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
Giang Mạt bỗng dưng ngẩng đầu.
“……”
Hai tiếng rên rỉ, một cái ôm trán, một cái vuốt cằm.
Giang Mạt đau đến nhe răng trợn mắt, chờ đến lúc thấy rõ mặt đối phương, nhất thời cảm thấy chút đau này không tính là gì cả.
Dù sao –người đẹp trai cấp độ này không phải muốn nhìn là có thể nhìn.
Lục Lâm Dữ cũng không tốt hơn là bao, hơi híp mắt, chờ đợi cơn đau kịch liệt kia qua đi, quả thực anh nghi ngờ vừa rồi bản thân nghe được tiếng xương hàm của mình nứt ra.
Sự tĩnh lặng không tiếng động này kéo dài ước chừng năm giây.
Giang Mạt cúi đầu nhìn thấy điện thoại di động rơi xuống góc tường, màn hình có một vết nứt, tám chín phần mười là vừa mới rơi.
Trong lòng cô thầm kêu xong rồi, đó là nhãn hiệu mới nhất, thay màn hình phải tốn hơn hai ba ngàn.
Một giây sau, cô xoa trán, đánh đòn phủ đầu, "Đi đường không nên xem điện thoại nha!"
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo một tia lên án gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không quá mức.
Lục Lâm Dữ cúi đầu, ngón tay sờ cằm, chắc chắn không có gì đáng ngại rồi mới nhìn về phía cô.
Giang Mạt bị anh nhìn thì có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh có sao không?"
Ánh mắt Lục Lâm Dữ nhẫn nại, liếc về phía di động trên mặt đất. ( truyện trên app T𝕪T )
Trên thực tế, vừa rồi anh mới nghe điện thoại xong, đang muốn đẩy cửa thì cửa đột nhiên mở ra, cô đâm đầu vào, cho nên anh tránh không kịp.
Dù sao thì buổi chiều người ta mới thay lốp xe giúp mình, cuối cùng Giang Mạt vẫn áy náy.
Cô nhặt điện thoại lên đưa cho anh, "Thật xin lỗi, anh xem tôi phải bồi thường như thế nào? Hay là thêm wechat, sửa điện thoại xong thì gửi hóa đơn cho tôi."
Lục Lâm Dữ bình tĩnh nhìn cô hai giây, "Bỏ đi."
Ôi chao! Đã đẹp trai lại còn hào phóng!
Trong lòng Giang Mạt cảm kích sát đất, suy nghĩ một chút nói:
"Để an toàn, sau này vẫn nên đeo bao cao su đi."
Một hồi trầm mặc.
Khóe miệng Giang Mạt giật giật, đầu óc đảo ngược năm giây, vừa rồi ….. bản thân...... nói cái gì vậy?
Không phải. Rõ ràng trong đầu cô đang nghĩ đến miếng dán màn hình điện thoại di động! Sao đến bên miệng lại biến thành đeo bao?!
Lại nói áo khoác năm chữ số mà người ta nói ném là ném, huống chi một màn hình điện thoại di động? Phải biết rằng người có tiền cũng không hiếm lạ đeo bao cao ..... Lại sai rồi!
Giang Mạt im lặng nghẹn họng, còn phải làm bộ như không có việc gì mà cười cười. Thấy vẻ mặt của anh thản nhiên, không khỏi an ủi chính mình suy nghĩ nhiều, cơ bản người ta cũng không nghĩ cái khác.
Lúc này, người ta còn lịch sự nhường đường, ý bảo cô đi trước.
Giang Mạt chần chờ, cười ha hả chỉ chỉ phía sau, "Cái đó... bọn họ đều đi hát rồi."
Lục Lâm Dữ nhíu mày.
Giang Mạt trực tiếp chỉ rõ: "Phương tiên sinh và Lục tiểu thư ở bên trong."
Cô thầm nghĩ có lẽ anh là một người thông minh, không cần phải xen vào gút mắc tình cảm khác của kim chủ, hơn nữa đối phương còn là một phú nhị đại có tiền có thế.
Lục Lâm Dữ không hề bất ngờ, tiếp tục nhấc chân đi vào trong.
Ngay khi hai người sát vai đi qua, đột nhiên anh dừng lại, chậm rãi gọi: "Giang tiểu thư."
Giang Mạt nhìn chằm chằm hàm dưới ưu việt của anh.
Nhếch miệng, thì ra anh biết cô họ Giang.
"Chiêu vừa rồi, cô đã dùng qua mấy lần rồi?"
Giang Mạt: "Hả?"
"Nhào vào trong ngực người đàn ông chỉ mới gặp qua một lần."
Giọng anh thong thả, ngữ điệu nhẹ nhàng, khóe miệng trào phúng, "Cùng với... nói vài từ khiêu khích."
Giang Mạt sửng sốt, nhìn bóng lưng anh một hồi lâu mới kịp phản ứng, trong nháy mắt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cho nên ... vừa rồi anh cho rằng cô cố ý quyến rũ anh?