Trở lại trên xe.
Giang Mạt mở dây buộc tóc, bật điều hòa làm ấm người.
Eri nhìn thấy bộ dạng như gà rớt vào nồi canh của cô thì có chút không được tự nhiên: “Tôi không biết lái xe, cũng không nghĩ là trời sẽ mưa.”
Giang Mạt không ghét người nói chuyện thẳng thắn, chỉ cười cười với cô ta.
Eri không khỏi nhìn cô thêm hai lần.
Làn da bị nước mưa xối ướt trắng nõn, mắt hạnh ẩm ướt giống như câu người, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, cả người là một sự pha trộn kỳ lạ giữa thanh thuần và minh diễm, đẹp đến kinh tâm động phách.
Trong lòng cô ta thầm kinh ngạc, trước kia ở Thường Hoa cũng coi như biết đến cô, biết cô là mỹ nữ nhưng không để ý tới.
Thậm chí cô ta còn cùng người khác lén lút cười nhạo cô mặc bộ đồ vest màu đen, gắn bông hoa nhỏ màu trắng trước ngực chẳng khác nào đang tham dự lễ tang, tự cho mình là thanh cao, thật sự không thú vị.
Bỗng nhiên cô ta hiểu được, Giang Mạt cố ý làm như vậy, là vì muốn tránh cho Dương Quang Lập sinh ra ý xấu.
Tâm tư Eri khẽ động, cố ý nói: “Đến Cửu Hội uống với nhau hai ly, giới thiệu tổng giám đốc Phương với cô.”
Giang Mạt vội vàng lấy khăn giấy lau tóc.
Thấy cô không nói lời nào, Eri chủ động nói tiếp: “Cô nghe qua Phương Diệc Thừa chưa? Ông chủ nhỏ của Thái Hợp, là phú nhị đại tiêu chuẩn.”
Giang Mạt không trả lời, chỉ nhìn một cái cho có lệ.
Eri cho rằng cô không hiểu, nói rõ hơn: “Anh ta đẹp trai hơn Dương Quang Lập rất nhiều, còn trẻ, quan trọng là chưa kết hôn.”
“Vậy tại sao cô…..”
Giang Mạt tò mò, không nói xong nửa câu sau.
Eri tự giễu cong môi “Cô cho rằng Phương Diệc Thừa thật sự tìm tôi uống rượu sao? Chẳng qua là muốn tiện tìm một cái cớ để từ chối Dương Quang Lập mà thôi.”
Có lẽ Eri có ý tốt, nhưng Giang Mạt không cảm thấy hứng thú “Tôi sẽ không uống rượu, quên đi.”
“Tùy cô.”
Eri có chút hụt hẫng, dựa vào ghế, bĩu môi “Cô biết chiếc xe Roll-Royce vừa nãy là của ai không?”
Giang Mạt thắt dây an toàn, khởi động xe “Không biết.”
“Lục Lâm Linh, người phụ nữ có tiền lại lăng nhăng nhất Nam Lăng, nổi tiếng là nữ Hải Vương."
*Hải vương: Bắt cá nhiều tay
Lục Lâm Linh?
Trong lòng Giang Mạt nhẹ nhàng nhấm nuốt cái tên có chút quen tai này.
“Nghe nói cô ta có rất nhiều sở thích, nổi tiếng nhất là ------ thu thập em trai. Biết Lục Trung Loan không?’"
“Khu biệt thự trên đường Tân Giang."
“Ừm, nghe nói đây là nơi Lục đại tiểu thư *kim ốc tàng kiều."
*Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình
Rốt cuộc Giang Mạt cũng nhớ tới tin tức tình ái mà mình đã từng xem qua, hỏi: “Công chúa Minh Khắc?"
Eri hừ nhẹ một tiếng “Vừa sinh ra đã là công chúa, nhà mẹ đẻ đủ trâu bò, chồng đã chết nhưng vẫn lăng nhăng. Phụ nữ ba mươi mấy tuổi, lúc nào trên xe cũng có em trai hai mươi mấy tuổi, cô nói xem sao mọi người có thể không hâm mộ!"
Giang Mạt nhớ tới giấc mơ buổi sáng hôm kia, còn có cuộc gặp gỡ “Diễm ngộ" vừa rồi.
Thì ra còn có người đàn ông đẹp hơn Tiểu Tạ gấp mười lần.
Nhưng cô không phải là người “Chị gái’’ có tiền như trong mơ.
Cô nhíu mày “Người vừa nãy nhìn rất tinh anh, không giống như…..’’
Eri cười nhạo “Chưa hiểu sự đời! Biết Yêu Tinh không?’’
“Đó là cái gì?’’
“Câu lạc bộ cao cấp, là hành tinh vui sướng dành cho nhóm phú bà.’’
Eri che miệng cười rộ lên “Đàn ông ở đó không giống đàn ông ở những hội sở bình thường, mỗi người đều xuất sắc, người nào cũng giống tinh anh. Nghe nói bọn họ đều có ngành nghề riêng, bác sĩ luật sư họa sĩ….. Chỉ cần nhóm phú bà thích bọn họ đều có thể diễn.’’
Lần đầu tiên Giang Mạt được nghe được, khiếp sợ: “Cuốn như vậy?’’
“Đương nhiên! Nếu gặp một người ra tay hào phóng, đời này không lo cơm ăn áo mặc. Cô không nghe nói sao, hiện tại có một lưu lượng rất hot, lúc trước anh ta ở Yêu Tinh đấy."
Eri ra vẻ thần bí “Biết là do ai nâng đỡ không?’’
Giang Mạt đoán: “Lục Lâm Linh?’’
“Đúng!’’
Eri ý vị thâm trường gật đầu.
Trước mắt Giang Mạt không khỏi xuất hiện bộ dáng người đàn ông vừa rồi, khí chất ưu nhã tự phụ, nhìn thế nào cũng không giống như người làm trong “Ngành phục vụ."
Nhưng nghĩ đến Tiểu Tạ, nam sinh đơn thuần đáng yêu, không phải…..
“Nhưng người vừa rồi rất đẹp trai, khí chất cũng rất tuyệt, nói không chừng thật sự là tiểu minh tinh nào đó. Nhưng mà ở trước mặt tư bản, minh tinh cũng chỉ là món đồ chơi."
Eri thở dài, tiện thể nhớ tới hoàn cảnh của bản thân, trong lòng lập tức tẻ nhạt vô vị.
“Hôm nay không muốn uống rượu, đưa tôi về Hồ Hoa Uyển đi.’’
-
Tiễn Eri xong, Giang Mạt lái xe về Cửu Hối.
Một đường đi được gió điều hòa thổi, quần áo trên người cũng đã khô.
Cô cởi dây an toàn, nhắn tin Wechat cho Dương Quang Lập: Eri không khỏe nên về trước.
Dương Quang Lập nhanh chóng gọi lại.
Giọng điệu của anh ta lo lắng “Giang Mạt, cô đến đây, phòng 5302."
Giang Mạt nhắc nhở anh ta “Tổng giám đốc Dương, anh biết tôi sẽ không uống rượu.’’
“Yên tâm, không ép cô uống rượu, nếu sau này thăng chức quản lý, cô sẽ phải tiếp quản chuyện bên Thái Hợp."
Dương Quang Lập đè nặng âm thanh, không biết đang đứng ở đâu gọi điện thoại.
Giang Mạt không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Hội sở giải trí ở Nam Lăng, Cửu Hối chính là nơi nổi tiếng nhất.
Giang Mạt đã tới đây hai lần. Đi qua đại sảnh huy hoàng tráng lệ và hành lang nghệ thuật, cô đẩy cửa ra.
Ánh sáng bên trong nhấp nháy, trên màn hình lớn đang phát lời bài hát nhưng không thấy ai ca hát.
Một phút trước khuôn mặt của Dương Quang Lập còn mây đen giăng đầy, lúc này ánh mắt sáng lên, vẫy tay với cô “Giang Mạt, mau đến đây!"
Chờ cô đến gần, anh ta quay lại nhiệt tình giới thiệu với người đàn ông ngồi ở giữa ghế sô pha: “Giang Mạt, mỹ nữ bộ phận tiếp thị của chúng tôi!"
Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh người đàn ông rất có mắt mà đứng dậy, nhường chỗ ngồi.
Dương Quang Lập ra hiệu cho Giang Mạt: “Đây là tổng giám đốc Phương, lần này Thái Hợp có hạng mục lớn ở Nam Lăng, sau này tổng giám đốc Phương sẽ thường xuyên ở bên này."
Trong tay Phương Diệc Thừa cầm điếu thuốc, cầm bật lửa bên cạnh muốn châm thuốc, đánh giá người phụ nữ.
Khác với những người “Trẻ gầy trắng" bây giờ, thoạt nhìn cô có chút giống bông hoa phú quý trong nhân gian.
Đương nhiên không phải là béo. Thực tế cô không mập một chút nào, thân hình tinh tế, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, đường cong rất đẹp.
Giang Mạt cũng quan sát Phương Diệc Thừa, trong long kinh ngạc.
Khác với những giám đốc mặc vest đi giày da, vị tổng giám đốc Phương này mặc đồ rất thời thượng.
Áo khoác màu nâu kẻ sọc ô vuông phối với quần tây dài màu xanh, nếu không phải vừa rồi Dương Quang Lập giới thiệu, cô còn cho rằng có một nhà thiết kế ngồi đây.
Nhưng Eri thật sự không có nói dối, bộ dáng của Phương Diệc Thừa thoạt nhìn không quá 30 tuổi, làn da màu lúa mạch, kết hợp với dáng người cao lớn, có thể đoán được anh ta là một người đam mê vận động và tập thể hình.
Quả thật có thể nói là tuổi trẻ đẹp trai.
Nhưng theo thẩm mỹ của Giang Mạt mà nói, tiểu ca ca mặt mày như ngọc ngồi trên chiếc Rolls-Royce kia có thể bỏ xa Phương công tử hai con phố.
Cô cong cong khóe môi: “Chào anh, tổng giám đốc Phương. Tôi là Giang Mạt đến từ phòng tiếp thị của Thường Hoa, sau này mong được chỉ dạy nhiều hơn."
Phương Diệc Thừa gật đầu, ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Đợi cô ngồi xuống mới nói: “Giang tiểu thư quá lời, không chừng tôi mới là người cần được chỉ giáo."
Lời này có chút ý tứ, Giang Mạt nhìn Dương Quang Lập.
Quả nhiên, Dương Quang Lập tránh ánh mắt của cô, cười gượng “Tổng giám đốc Phương, Giang Mạt ngưỡng mộ anh đã lâu, vẫn luôn mong đợi có thể hợp tác cùng với Thái Hợp." - cavoi.t.y.t
Giang Mạt nghe hiểu rõ, trong lòng có chút bực bội.
Chuyện này chưa đâu vào đâu cả, Dương Quang Lập đã lừa cô đi lên đấu tranh anh dũng. Không chỉ có một mình Dương Quang Lập, còn có vài vị đồng nghiệp đang ngồi ở ghế lô, trong đó có hai người chuyên phụ trách việc xã giao.
Theo thường lệ, khi bàn chuyện làm ăn nghiêm túc, Dương Quang Lập sẽ dẫn cô đi. Loại xã giao uống rượu chơi đùa này, có thể tránh cô liền tránh, Dương Quang Lập cũng không làm cô khó xử.
Xem ra hôm nay vị Phương tổng này có vẻ khó đối phó. Hai vị mỹ nữ phụ trách việc xã giao đều thất bại, Dương Quang Lập không tiếc lấy Eri ra “Hiến tế’’, ai ngờ Eri lâm trận bỏ chạy, cuối cùng anh ta phải động đến cô.
Trong lúc suy nghĩ, Dương Quang Lập thúc giục: “Giang Mạt, cô nói cho tổng giám đốc Phương nghe một chút về phương án mới của chúng ta đi."
Tại đây?
Giang Mạt mím môi, nhìn về phía Phương Diệc Thừa.
Giống như dò hỏi: Anh muốn nghe không? Anh muốn nghe tôi liền nói.
Trong mắt Phương Diệc Thừa hiện lên một tia hứng thú.
Hôm nay anh ta đến đây là vì chuyện khác. Chẳng qua người kia thay đổi thời gian khiến anh ta phải đến sớm, vừa định rời đi thì gặp được Dương Quang Lập đang uống rượu với người khác, đành phải cho Dương Quang Lập mặt mũi.
Phương Diệc Thừa cầm điện thoại, cười nói: “Không vội, tương lai còn dài.”
Giang Mạt đã sớm chú ý tới di động trong tay anh ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, giống như đang đợi tin tức gì quan trọng. Hơn nữa anh ta chỉ đi một mình, không mang theo cấp dưới. Xem tình hình, hiển nhiên là không phải đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Cô đứng lên “Vậy được, tôi đi hát."
Phương Diệc Thừa sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Dương Quang Lập thấy vậy, có chút sốt ruột, liều mạng ra hiệu cho cô “Giang Mạt, cô mời tổng giám đốc Phương hát một bài. Tôi nghe nói Phương tổng hát rất hay, không kém ca sĩ chuyên nghiệp."
Bên này, đồng nghiệp Trương Văn Văn đã ấn bả vai Giang Mạt, cười nói: “Tổng giám đốc Phương muốn hát bài gì? Tôi tới bật."
Giang Mạt nhíu mày.
Phương Diệc Thừa lười biếng hút điếu thuốc, sao cũng được nói: “Chạy trốn lên mặt trăng."
Giang Mạt quay đầu, không cho rằng anh ta thật sự muốn hát.
Phương Diệc Thừa đem một nửa điếu thuốc đang cháy ấn vào gạt tàn thuốc, nhận lấy micro người khác đưa tới.
Thấy cô nhìn qua, hỏi: “Được không?"
Giang Mạt: “Được."
Điện thoại di động trong túi rung lên, cô lấy ra xem.
Dương Quang Lập: Bắt lấy Phương Diệc Thừa, cô chính là tổ tông của tôi.
Giang Mạt cười lạnh, quả thật hôm nay nhìn Dương Quang Lập rất giống bà mối.
Nhưng đến cũng đến rồi, cô vẫn có thể hát một bài để ứng phó.
Lúc này, di động Phương Diệc Thừa vang lên.
Anh ta bắt máy, một giọng nam cao vút ở đầu dây bên kia vang lên:
“Mẹ kiếp! Phương Diệc Thừa anh ở đâu?"
Phương Diệc Thừa hừ nhẹ: “Tôi không rảnh như cậu, ở phòng 5302 nói chút chuyện."
Giang Mạt chú ý thấy anh ta hướng màn hình về phía cô quơ quơ.
Cô rất tự nhiên liếc nhìn một cái, là một người đàn ông hoa hòe lòe loẹt, trên đầu có một chùm tóc hồng.
“Này đừng nhúc nhích điện thoại, vừa rồi có phải bên cạnh anh là mỹ nữ không…..’"
“Được rồi, lát nữa sẽ qua tìm các cậu."
Phương Diệc Thừa tắt video.
Giai điệu 《Chạy trốn lên mặt trăng》 bắt đầu vang lên.
Phương Diệc Thừa cầm lấy micro, nhìn chằm chằm vào màn hình, vững vàng tiến vào câu đầu tiên.
"Thật ra em là một tên trộm rất nhẫn tâm…"
Ngoài ý muốn rất dễ nghe.
Vốn dĩ Giang Mạt còn tưởng rằng Dương Quang Lập chỉ đang nịnh hót, bây giờ nhìn lạivị Phương công tử này, biểu tình của anh ta dần dần nhập tâm, thậm chí trên lông mày còn có một cảm xúc áp lực khó tả, không còn bất cần đời như trước.
Đoạn thứ hai là giọng nữ.
Mặc dù Giang Mạt hát không chuyên nghiệp bằng, nhưng thắng ở giọng hát dịu dàng vui tươi, rất phù hợp với không khí bài hát.
Bên trong ghế lô an tĩnh lại, chỉ còn lại hai người đang song ca vô cùn hòa hợp.
Một lát sau, phục vụ gõ cửa tiến vào đưa mâm trái cây và rượu.
Trên hành lang truyền đến một trận âm thanh ồn ào, giống như là có một đám người đang kéo đến đây.
“Dương Vũ, không phải lúc nãy Phương Diệc Thừa nói ở phòng 5302 sao? Để tôi xem."
“Cậu tin thật sao? Tôi cá hôm nay cậu ta không có ở Nam Lăng."
“Anh ta sẽ không túng như vậy! Tôi cá anh ta ở đây, ai thua thì hôm nay phải trả tiền."
“Không thành vấn đề."
………..
Cửa mở rộng, là âm thanh nam nữ đang song ca:
“Một hai ba, nắm tay,
Bốn năm sáu, ngẩng đầu,
Bảy tám chín, chúng ta trốn lên mặt trăng…..’’
“Tôi đi! Dương Vũ anh thua rồi! Phương Diệc Thừa ở đây thật, hơn nữa còn đang muốn bỏ trốn cùng người khác!"
“Mẹ nó! Tôi đi nghe xem anh ta hát với ai."
Giang Mạt phân tâm, vừa hát vừa nhìn ra ngoài cửa.
Thật sự là Dương Vũ.
Một ông chủ nhỏ khác của Thường Hoa, em trai cùng cha khác mẹ với Dương Quang Lập. Trong công ty có tin đồn, sau khi mẹ Dương Vũ qua đời, rất nhanh mẹ của Dương Quang Lập đã từ tiểu tam lên làm chính thất. Hai anh em tranh đấu gay gắt nhiều năm, tương lai còn chưa biết ai sẽ nắm quyền Thường Hoa.
Cô liếc nhìn bên tay trái, sắc mặt Dương Quang Lập đã rất khó coi.
Trước đây Thái Hợp vẫn luôn ở phía Bắc, chưa từng đặt chân đến Nam Lăng.
Nếu Dương Quang Lập sớm biết Dương Vũ và Phương Diệc Thừa có quan hệ cá nhân, có lẽ sẽ không có tình huống như ngày hôm nay. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lúc này, một đầu tóc màu hồng nhìn vào bên trong, nhìn xung quanh một lượt, nhìn kỹ Giang Mạt nửa ngày.
Sau đó là giọng nói vui sướng khi người gặp họa: “Phương Diệc Thừa, chạy nhanh! Chị Lâm Linh muốn cậu đem bạn gái tới."
Sau đó, Giang Mạt lập tức nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy mắt sáng đi lướt qua ngoài cửa.
Tóc ngắn, áo da, giày bó.
Vừa rồi tóc hồng gọi cô ấy là “Chị Lâm Linh.’’
Là Lục Lâm Linh mà Eri nói?
Vậy……
Giang Mạt nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Quả nhiên, vài giây sau có một thân hình thon dài chậm rãi đi qua.
Không có áo khoác, anh chỉ mặc một áo trắng ngắn tay, tay đút vào trong túi quần màu đen, tư thái tản mạn, cảm giác mười phần thiếu niên.
Vừa nhìn liền cảm thấy trẻ tuổi hơn so với Lục Lâm Linh, nói không chừng còn nhỏ hơn so với cô.
Có lẽ cảm giác được người khác nhìn chăm chú, anh thoáng nhìn qua cửa, biểu tình không chút để ý, quanh thân có một loại khí chất tự phụ không thể tả.
Trong lòng Giang Mạt ngạc nhiên, tin lời Eri nói. Nhất định anh đã học “Khóa học’’ chuyên môn, cho nên mới luyện được một thân ưu nhã cùng với khả năng quản lý biểu tình như vậy.
Lúc này, không biết tại sao trong lòng cô lại ghen ghét với Lục Lâm Linh, hơn nữa lại nổi lên một ý niệm cực kỳ vớ vẩn:
-------- Chờ cô có tiền, nhất định phải đi cướp người.
Đời này nếu không được nghe người đàn ông này gọi một tiếng "chị", vậy thì sống thật uổng phí!