Chương 3 

Lục Lâm Linh: "Đẹp không?"   

"Cũng được."   

"Như vậy mà gọi là cũng?? Làn da trắng đến phát sáng, eo ra eo mông ra mông, hoàn mỹ giống như cái bày trong phòng ông nội chúng ta..."   

"Bình hoa." Lục Lâm Dữ thản nhiên nói.   

Lục Lâm Linh nghẹn lời.   

Trong phòng sách của lão gia tử bày không ít đồ vật có niên đại. Trong đó có một cái bình men cổ, màu sắc trơn bóng, đường cong lưu loát đầy đặn, thân bình vẽ tầng tầng lớp lớp hoa nhài màu trắng, trong ánh sáng lộ ra vài phần uyển lệ. Lục Lâm Linh rất thích, đòi nhiều lần nhưng vẫn không được.   

Xem ra Lục thiếu không thích dạng phụ nữ nổi bật như vậy.   

Lục Lâm Linh buông tha, một mình thưởng thức mỹ nữ. Dường như người đẹp gặp rắc rối, đang cố hết sức tháo lốp xe.   

"Dáng người này thật tuyệt, phụ nữ nhìn cũng muốn chảy nước miếng."   

Cô ấy nhịn không được cảm thán, khẽ đẩy bả vai bên cạnh, "Đi giúp một chút? Xe kia là của Minh Khắc."

Lục Lâm Dữ: "Có thể tìm cửa hàng 4S, hoặc gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm."  

"Có thể người ta đang vội."   

"Thử làm chỉ là lãng phí thời gian."   

Lục Lâm Linh nghẹn lời.  

Thiếu chút nữa cô ấy đã quên mất, từ khi còn học trung học anh chàng này đã là khách mời thường xuyên nhất của cuộc thi tranh luận.   

Cô ấy kéo dây an toàn ra, ôm lấy cánh tay, "Chị nói này Lục Lâm Dữ, sinh ra làm người, em không thể có một chút đồng tình với người khác sao?"

Lục Lâm Dữ giống như là nghe được chuyện cười gì đó, liếc cô ấy một cái, "Em vậy mà không biết lòng đồng tình của Lục đại tiểu thư đã cao đến trình độ này?"   

Lục Lâm Linh:...   

Cũng đúng, nghĩ lại Lục Lâm Linh này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hai chữ "đồng tình" nói ra từ miệng cô ấy, quả thật không thể đứng vững.   

Cô ấy dựa vào ghế ngồi, cúi đầu nhìn móng tay mới làm của mình, có chút không hài lòng nhíu nhíu mày, "Nhìn thật đáng thương."

"Chị biết cô ấy." Là một câu khẳng định.   

Hoặc là nói người ta là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Lục gia, từ nhỏ đã thông minh.   

Lục Lâm Linh kéo kính râm trên đỉnh đầu xuống, nhún nhún vai, "Xem như vậy."

Lục Lâm Dữ thu hồi điện thoại di động, "Có chỗ tốt gì."

Lục Lâm Linh phục rồi, quả nhiên là nhà tư bản trời sinh.   

Cô ấy nhìn mỹ nữ cách đó không xa, vừa rồi là nhất thời hứng khởi, hiện tại lại không muốn giúp đỡ chút nào.   

Vì thế, hứng thú rã rời nói: "Đổi xe?"   

"Thành giao."   

Lục Lâm Linh kinh ngạc há miệng, không nghĩ tới anh lại đáp ứng.   

Lục thiếu gia đâu phải là người thiếu xe?   

"Còn có một chuyện, hai năm tới không cho phép nhét phụ nữ tới chỗ em."   

Lục Lâm Linh chột dạ, thì ra là lập bẫy để chờ mình.   

Cô thấm thía nói, "Thím bảo chị giúp đỡ tìm kiếm, chuyện liên quan đến bà chủ tương lai của Minh Khắc, làm sao chị đây có thể không đồng ý?"   

Môi mỏng của Lục Lâm Dữ khẽ bĩu, ánh mắt cảnh cáo.   

Trong lòng Lục Lâm Linh cả kinh, biết không phải anh đang nói giỡn, vội vàng làm ký hiệu OK.   

Nói ra cũng kỳ quái, từ trước đến nay Lục Lâm Linh đều đi ngang ở Nam Lăng, nhưng lại có chút sợ người em họ nhỏ hơn mấy tuổi này.   

Hơn nữa lần này anh trở về sẽ từng bước tiếp nhận tập đoàn Minh Khắc, sau này còn phải dựa vào anh để ăn ngon uống say, càng không thể đắc tội.  

--- 

Hiện tại Giang Mạt đang có chút chật vật.   

Phí sức chín trâu hai hổ mới có thể vặn ra được ốc vít, nhưng lốp xe giống như là bị hàn chết ở trên đó, làm thế nào cũng không thể lôi ra được.   

Cô xem video thay lốp không dưới mười lần, nhớ rõ ràng mỗi bước. Người đăng là một mỹ nữ gợi cảm, dẫm lên giày cao gót thay lốp dự phòng, sao đến cô thì lại không làm được?  

Cả người đều ướt, một nửa là nước mưa, một nửa là mồ hôi.   

Cô chống đầu gối thở dốc, đang do dự có nên buông tha hay không, đột nhiên một chỗ nào đó truyền đến tiếng huýt sáo vang dội.  

Cô quay mặt lại.   

Không biết xe trên đường đã xếp thành hàng từ lúc nào. Một chiếc xe màu xanh biển mới tinh đậu bên cạnh, cửa sổ xe mở ra.   

Một người đàn ông miệng nhọn má khỉ vẫy tay với cô: "Hello người đẹp!"   

Thấy cô nhìn mình, người đàn ông lại vươn đầu ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ lưu manh kêu lên: "Kêu một tiếng anh trai, anh trai tới làm giúp em nha!"   

Cửa sổ sau xe cũng theo đó hạ xuống, vang lên tiếng cười vang của tốp ba tốp năm.   

"Này, làn da của người đẹp thật trắng, nhìn như minh tinh điện ảnh vậy! Anh Cương nhanh tiến lên, cho đám anh em này nhìn thấy một màn anh hùng cứu mỹ nữ!"   

......   

Khóe miệng Giang Mạt lộ ra một tia cười lạnh, nghiêng đầu, giơ ngón giữa với mấy người kia.   

"Mẹ kiếp!" Mấy người đàn ông hùng hổ trừng mắt.   

Dòng xe bắt đầu khởi động, một chiếc Rolls-Royce màu trắng ở phía sau đang thiếu kiên nhẫn mà bấm còi.   

Chiếc xe màu xanh nước biển kia đành phải lái đi.   

Giang Mạt quay đầu lại, lắc lắc cánh tay.   

Đang khom lưng đỏ mặt, một chiếc ô màu đen từ trên trời giáng xuống che lấy đỉnh đầu cô.   

"Cầm lấy."   

Giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, xen lẫn mưa phùn cùng nhau chui vào lỗ tai Giang Mạt, mông lung, rất không chân thật. - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của T🅈T, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.   

Cô quay đầu lại rồi ngẩng mặt lên.   

Chưa kịp nhìn người, chiếc ô đã bị "ném" xuống.   

Cô theo bản năng bắt lấy ô, chậm rãi đứng thẳng người, lúc này mới thấy rõ.   

—— Một cái liếc mắt này, thẳng tắp khắc vào trong linh hồn.   

Là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, bất kể là giá trị nhan sắc hay khí chất.   

Cô có thể nhìn ra được người này cao trên 1m85, tóc mái không dài không ngắn, mặt mày nhàn nhạt, làn da trắng nõn, khí chất cực kỳ ưu nhã.   

Giang Mạt lập tức cảm thấy, Tiểu Tạ làm cho cô đau lòng vào đêm qua tuyệt đối không thơm chút nào.   

Mấy giây này, người đàn ông không nhìn cô, tay đút túi nhìn chằm chằm vào xe, giống như đang đánh giá tình trạng xe.   

Giang Mạt biết, phần lớn những người biết lái xe đều không tự mình thay lốp xe. Nhìn dáng vẻ tuổi còn trẻ đã sống an nhàn sung sướng của anh, tám chín phần mười sẽ không biết làm.   

Cho nên cô kết luận, anh chàng đẹp trai này chỉ đến bày tỏ sự quan tâm và bắt chuyện mà thôi. Dù sao cô cũng là một mỹ nữ, bình thường ra ngoài không ít lần bị người xa lạ hỏi xin wechat, chỉ là từ trước đến nay đều lễ phép cự tuyệt.  

Nếu là người đàn ông này, vậy cô muốn nói: Mã Qr đâu? Tôi quét anh.   

Vì thế, cô lặng lẽ sờ sờ tóc, chỉnh lại toàn bộ quần áo, tỏ vẻ tôn trọng màn gặp mặt này.   

Ba giây trôi qua, lực chú ý của anh vẫn ở trên xe, hơi cau mày.   

Không muốn soái ca khó xử, Giang Mạt chủ động mở miệng: "Cái kia ... Tôi gọi cho công ty bảo hiểm."

Có lẽ giọng nói của cô quá nhỏ, người đàn ông không nghe thấy, ngược lại giống như là cuối cùng cũng đưa ra quyết định nào đó, bắt đầu chậm rãi xắn ống tay áo lên.   

Sau đó, anh cúi xuống, hai tay ôm lấy lốp xe, thử lôi lốp xe ra.   

Giang Mạt cầm ô lên, trên mặt coi như bình tĩnh, trong lòng đã bắt đầu gió thổi sóng lúa.   

Nhìn xem, cái gì gọi là con người chất lượng cao? Chính là đây.   

So với anh, mấy tên hàng vừa rồi chính là cặn bã!   

Người này vừa có nhan sắc vừa có lòng tốt lại có bản lĩnh thật sự, thật sự là tới để giúp đỡ!   

Cô đứng phía sau anh chàng đẹp trai, vẻ mặt thành kính mà thưởng thức một màn thay lốp xe.   

Yo ... Không nhìn thấy mặt, nhưng cái eo này, nhất định là Nữ Oa nương nương phải hao hết tâm sức mới có thể tạo ra được.   

Rõ ràng thoạt nhìn dáng người gầy gò, nhưng khi dùng sức lại lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay cường tráng, khiến cho người ta nhịn không được bắt đầu tưởng tượng dưới quần áo sẽ là vóc dáng trêu người như thế nào.   

Giờ khắc này, Giang Mạt hoàn toàn hiểu được niềm vui của các cô gái truy tinh chảy nước miếng với idol nhà mình, hơn nữa còn rất muốn gào thét vài tiếng để phát tiết hưng phấn của mình.   

Cô cố gắng khống chế biểu tình, mím chặt miệng, sợ không cẩn thận phát ra tiếng mlem mlem.   

Rất nhanh, dưới ánh mắt kỳ diệu của Giang Mạt, lốp xe mà cô đã từng nghĩ rằng bị hàn chết đã dần dần lỏng lẻo.   

Người đàn ông trước mặt dùng lực một chút, thành công tháo lốp xe ra.   

Không chỉ có nhan sắc, còn biết làm việc.   

Trong lòng Giang Mạt nhịn không được vỗ tay khen ngợi.   

Anh đứng dậy, khuôn mặt hơi nghiêng về phía cô.   

Giang Mạt âm thầm trấn định, chỉ chỉ xe nói, "Lốp dự phòng."

Không đợi cô giơ ô đi theo, anh đã đi vài bước về phía sau xe, lấy lốp xe dự phòng ra khỏi cốp xe, thao tác nhanh chóng gọn gàng.   

Giang Mạt yên lặng thưởng thức động tác lưu loát của anh, cánh tay nhô ra gân xanh, khớp xương rõ ràng, lần đầu tiên cô biết được cái gì gọi là thấy sắc nảy lòng tham.   

"Được rồi."   

Anh đứng thẳng người.   

Giang Mạt còn chưa nhìn đủ, hận không thể tìm một cái đinh để đâm thủng bánh sau.   

Cô chớp chớp sương mù ẩm ướt dính trên lông mi, cố gắng bình tĩnh nói: "Cám ơn anh."   

Lục Lâm Dữ xoay người, lúc này mới rảnh rỗi nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.   

Vốn dĩ tưởng rằng một bóng lưng rêu rao như vậy, có lẽ phải có một khuôn mặt trang điểm đậm, nhưng khuôn mặt trước mắt này lại không hề có son phấn.   

Đôi mắt như nước thu, phối hợp với một đôi lông mày dài cong cong, có loại vẻ đẹp khiến người ta nhìn qua sẽ không quên, vô cùng khác biệt với mấy *võng hồng trên mạng hiện nay.

*Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.

Tầm mắt Lục Lâm Dữ hơi di chuyển xuống.  

Váy dài hoa nhí đã hơi ướt, kiểu dáng thắt lưng mỏng, không chỉ lộ ra một nửa lưng, da thịt trước ngực cũng bị lộ ra bên ngoài.   

Bởi vì nước mưa nên lớp vải mỏng manh càng dán vào thân thể lồi lõm, hoa nhí in trên váy ướt sũng, lắc lư giống như đang chờ người hái.   

Anh thầm nghĩ: Lục Lâm Linh nói không sai, dáng người của người phụ nữ này rất tốt.   

Nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà thôi, anh từng gặp qua không ít.   

Anh khẽ gật đầu, nhấc chân muốn đi.   

"Xin chờ một chút."   

Giang Mạt vội vàng gọi anh lại, áy náy cười cười, xoay người mở cửa xe. Cầm ô lên, muốn lấy gì đó từ trong xe. 

Lục Lâm Dữ không thể không nhìn chằm chằm vào gáy cô.   

Có lẽ búi tóc trên đầu cô là buộc lung tung, đã lỏng lẻo. Còn có mấy sợi dính trên cổ, vô cùng bắt mắt trên da thịt trắng nõn như sứ.   

"Ôi, sao lại rơi xuống phía dưới rồi?"   

Giang Mạt lẩm bẩm, có chút sốt ruột khom lưng xuống, nửa nằm sấp trên ghế.   

Lục Lâm Dữ rũ mắt xuống, tầm mắt rất tự nhiên dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh cùng với cái mông mượt mà vểnh lên của cô.   

Lại là tư thế khiến người ta mơ màng này.   

Anh khẽ nhếch khóe miệng, cũng không phải là chưa từng thấy qua loại thủ đoạn này.   

Cuối cùng cô cũng tìm được đồ.   

Giang Mạt bất thình lình xoay người.   

Trên mái tóc ướt nhỏ kia có một giọt nước theo đó rơi xuống, dọc theo cổ thon dài, đi qua xương quai xanh, chậm rãi chảy xuôi vào trong khe rãnh mơ hồ trước ngực cô, sau đó biến mất không thấy.   

Tầm mắt Lục Lâm Dữ nhanh chóng xẹt qua nơi giọt nước kia biến mất, chỉ cảm thấy nơi đó là một mảnh trắng nõn trơn nhẵn, vô cùng xinh đẹp.   

Anh im lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình.   

"Lau tay đi."   

Giang Mạt áy náy nhìn anh, con ngươi đen nhánh giống như bao phủ một tầng sương mù, đôi môi hồng nhuận hơi mở ra.   

Hàng lông mày cong cong lại giống như đang bật cười, làm cho ngũ quan vốn thiên về tươi sáng của cô giảm bớt một chút tính công kích, tăng thêm hai phần dịu dàng.   

Anh thản nhiên dời mắt, nhận lấy khăn giấy cô đưa tới, lau hai tay.   

"Không xong rồi..."   

Giang Mạt khẽ kêu lên.  

Tầm mắt Lục Lâm Dữ hướng xuống dưới, trên vạt áo của anh là một vết dầu bẩn vô cùng nổi bật.

Trong lòng Giang Mạt mừng thầm, "Thật xin lỗi, có thể thêm wechat không? Tôi sẽ bồi thường cho anh cái mới."

Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy nhãn hiệu nhỏ bên cạnh sườn áo, nhất thời hoài nghi có phải vừa rồi mình bị nước mưa rót vào đầu rồi hay không.   

Áo khoác của thương hiệu này, ít nhất cũng phải hơn năm chữ số!!   

Cô bất chấp mất mặt mũi, cười cười với anh: "Vẫn là nên trả phí giặt là đi, tôi rất nghèo."

Sợ anh không tin, còn nói thêm, "Đây là xe của ông chủ tôi."

Lục Lâm Dữ giật giật khóe miệng, "Không cần." 

Sau đó lập tức xoay người.   

"Chờ đã, ô của anh..."   

Giang Mạt sững sờ nhìn anh sải bước đi xa, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, vậy mà không thêm được wechat.   

Một lát sau, Giang Mạt trơ mắt thấy anh cởi áo khoác năm chữ số ra, tiện tay ném vào thùng rác ven đường.   

Sau đó ngồi vào một chiếc Rolls-Royce màu trắng.   

Chiếc xe thể thao đạp chân ga, phát ra từng trận tiếng gầm, rất nhanh đã biến mất không thấy.   

Giang Mạt nhẹ nhàng "Oa" một tiếng, nửa là thán phục nửa là tiếc nuối.   

---- Là người mà cô không chiếm được.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play