Chương 2

Hơn nửa đêm, Giang Mạt bắt đầu tiếp nhận sự thật Tiểu Tạ có kim chủ.   

Sau đó, cô có một giấc mơ. Mơ thấy mình mua vé số trúng giải nhất, cái đầu tiên mua không phải là nhà, mà là một chiếc Maserati màu đỏ.   

Dưới ánh mặt trời chói chang, chiếc xe thể thao mui trần chạy nhanh trong gió nóng, cô nâng cằm cười vô cùng đắc ý, trên ghế phụ có một người đàn ông đẹp hơn Tiểu Tạ gấp mười lần.   

Cái loại khoái cảm tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt này đánh thẳng vào đầu óc, sảng khoái đến nỗi cả người cô bay lên.   

Cho đến khi một hồi chuông điện thoại di động gây phiền nhiễu vang lên, cô "lạch cạch" một tiếng, từ trên mây nặng nề ngã về hiện thực.   

Xe thể thao biến mất, anh chàng đẹp trai cũng không còn, chỉ còn lại cái tên vô tình trên màn hình điện thoại: Dương Quang Lập.   

Trong lòng Giang Mạt căng thẳng theo phản xạ có điều kiện, lại nhìn màn hình, mười một giờ sáng chủ nhật, lúc này mới thả lỏng.   

Cô hắng giọng, "Dương tổng?"

"Tiểu Giang, bây giờ cô đến Cửu Hối lấy xe, ra sân bay đón người."

Trong điện thoại rất ồn ào, ly rượu chạm nhau, có người lớn tiếng nói cười, còn có người hợp xướng hát bài tình ca già cỗi.   

Giang Mạt nhíu mày, muốn nói hôm nay là chủ nhật, nhưng không đợi cô tìm lý do, Dương Quang Lập chỉ nói một câu "Tranh thủ thời gian", sau đó lập tức cúp điện thoại.   

Giãy dụa vô ích năm giây, cô không dám trì hoãn, vội vàng đứng lên đi rửa mặt.   

Trong mơ có mỹ nam có xe đẹp, mà hiện thực chỉ có 996, còn có gọi lúc nào phải đến lúc đó.   

*Hệ thống giờ làm việc 996 (tiếng Trung: 996 工作 制) là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tên của nó bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần. Một số công ty internet của Trung Quốc Đại lục đã áp dụng hệ thống này làm lịch trình làm việc chính thức của họ

Thời điểm Giang Mạt đến Cửu Hối, Dương Quang Lập đang đi ra từ bên trong, nhìn cái mặt hồng hồng kia liền biết đã uống không ít.   

Vị lãnh đạo này của cô nghiện rượu như mạng, ban ngày cũng phải uống hai ngụm. Đôi khi đi ra ngoài để nói chuyện với khách hàng, cô còn phải làm tài xế.   

"Bảo bối, em tìm chỗ nghỉ ngơi trước, anh đã sắp xếp người đi đón, lập tức đến."   

Dương Quang Lập nói chuyện điện thoại, lúc nhìn thấy Giang Mạt, rõ ràng vẻ mặt sửng sốt, tiếp theo ánh mắt xoay chuyển trên người cô.   

Sau đó thì thầm: "Anh phải nói chuyện với khách hàng rồi, ngoan ngoãn, nếu mọi chuyện thành công thì ngày mai sẽ đưa em đi dạo phố. Nghe lời, bái bai!"   

Giang Mạt nghe xong, cảm giác không đúng, mang theo một tia may mắn hỏi: "Dương tổng, là muốn tôi đón ai vậy?"  

Dương Quang Lập thu hồi điện thoại di động, đến gần đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong mắt là kinh diễm không chút che dấu.   

Giang Mạt hôm nay rất khác so với lúc bình thường.   

Tóc không phải là đuôi ngựa thấp bình thường, mà là tùy ý xõa xuống, quần áo cũng không phải là trang phục công sở tối màu, mà là một chiếc áo khoác ngắn màu trắng cùng với váy dài thắt lưng màu tím nhạt, vừa thuần khiết lại quyến rũ.   

Dương Quang Lập liếc mắt nhìn sườn váy xẻ tà của cô, cười ha hả khen ngợi, "Tuổi còn trẻ chính là phải mặc đẹp một chút, đừng lãng phí dáng người tốt!"   

Giang Mạt cong khóe môi, không nhận lời này.   

Hai bộ trang phục công sở mà bình thường cô hay mặc đều đã giặt vào tối qua, Dương Quang Lập nói nhanh chóng đến, cô chưa kịp tìm quần áo, tiện tay cầm lấy bộ đồ này ở đầu giường. 

Phải biết rằng bộ đồ này vốn là định hôm nay mặc khi mời Tiểu Tạ xem phim, với điều kiện nếu như tối hôm qua thổ lộ thành công.   

Dương Quang Lập cảm thấy không thú vị nữa, lấy chìa khóa xe ra, "Như vậy, cậu đi đón Eri. Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô thông tin chuyến bay. " 

Thật sự là thái quá!   

Giang Mạt vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, khó xử cười cười, "Dương tổng, kỳ thật chỗ tôi còn có chút việc gấp, nếu không..."   

Nụ cười trên mặt Dương Quang Lập không thấy đâu, vẻ mặt nghiêm túc, "Giang Mạt, cô cho rằng chủ nhật tôi không muốn nghỉ ngơi ở nhà, lên đây để ăn uống vui vẻ sao?"   

Giang Mạt muốn nói, tôi quản anh ở nhà nghỉ ngơi hay ra ngoài ăn uống vui chơi làm cái quái gì, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi anh còn sai tôi làm tài xế, đón khách hàng còn chưa tính, vậy mà là đi đón người yêu của anh!   

Nhưng lời này cũng chỉ có thể nói ở trong lòng, trừ phi cô không muốn ở công ty Thường Hoa nữa.   

Nhưng cũng không thể bị áp bức vô ích như vậy.   

Cô thở dài, có chút yếu ớt nói: "Dương tổng, tôi bị bệnh."   

Chìa khóa xe trong tay Dương Quang Lập "ba" một tiếng rơi xuống đất, trừng đôi mắt đậu xanh nhìn cô.   

"Gần đây dạ dày của tôi không thoải mái, tối hôm qua tăng ca nên không ăn cơm, trở về lại đau một đêm."   

Giang Mạt khẽ nhíu mày: "Lúc anh gọi điện thoại, tôi đang đăng ký khám bệnh ở bệnh viện, cho rằng có khách hàng quan trọng nên vội vội vàng vàng chạy tới."

Nói xong, cô lấy ra một tờ đơn đăng ký từ trong túi, thừa dịp Dương Quang Lập khom lưng nhặt chìa khóa, chỉ vào phía trên, "Ngài xem, số 076, bây giờ tôi chạy về bệnh viện hẳn là còn kịp."

Dương Quang Lập vừa mới nhìn qua, cô rất tự nhiên nhét tờ giấy vào trong túi xách.   

Thật ra cái này là giấy khám bệnh mà tháng trước cô đi khám dị ứng, vừa rồi ngón tay che khuất khoa khám: Da liễu.   

Có lẽ Dương Quang Lập nhớ lại chuyện chiều hôm qua mình bảo cô viết xong kế hoạch trước khi tan làm, sờ sờ mũi cười ha ha, "Cái cô này, lúc nào cũng nói giảm cân nên không chịu ăn cơm.”  

Ôi chao! Tháng này cô bận rộn đến mức ngực cũng muốn co rút, giảm cân cái con mẹ gì!   

Giang Mạt đúng lúc che dạ dày lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra một tia suy yếu cùng ấm ức.   

Loại tương phản không giống ngày thường này làm cho Dương Quang Lập có chút thương hoa tiếc ngọc, anh ta ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Giang à, tôi đều nhìn thấy nỗ lực cùng vất vả của cô." 

Anh ta chỉ chỉ tòa nhà phía sau, "Bên trong là Phương tổng của Thái Hợp, vẫn lẩm bẩm muốn uống hai chén cùng Eri."

Giang Mạt lộ ra vẻ khó hiểu.   

Trên mặt Dương Quang Lập hiện lên một tia không được tự nhiên, hàm hồ nói: "Trước kia Eri từng giao tiếp với Thái Hợp bên kia, Phương tổng rất ... Đánh giá cao cô ấy."

Giang Mạt hiểu được. Năm ngoái công ty bọn họ đã cắt đứt hợp tác với Thái Hợp, chỉ sợ vị Phương tổng kia còn không biết Eri đã từ chức, lén đi theo Dương Quang Lập.   

"Nếu cuộc đàm phán hợp tác hôm nay thành công, cũng có công lao của cô. Hai ngày nữa Tiểu Triệu từ chức, vị trí quản lý trống rỗng, tôi đang định tìm cô nói chuyện này."

Tâm tư Giang Mạt khẽ động.   

Cô đã có ý định với vị trí quản lý kia từ lâu, mong muốn được thăng chức tăng lương.   

"Như vậy đi, ngày mai cô nộp một tờ đơn báo cáo cho tôi trước, dù sao vẫn phải làm theo quy trình."   

Trong lòng Giang Mạt kích động muốn nở hoa, nhưng vẫn có chút lo lắng, nửa đùa nửa thật, "Dương tổng, ngài đừng có vì hôm nay uống đến vui vẻ mà ngày mai sẽ không nhớ rõ việc này."

Dương Quang Lập lập tức vỗ ngực cam đoan: "Tôi là người không nói lời giữ lời như vậy sao?"   

Cái này cũng đúng. Giang Mạt nghĩ thầm, Dương Quang Lập người này không ít tật xấu, nhưng có một điểm, không bao giờ nói lời mà không giữ lời.   

Cô ôm dạ dày, khó xử, "Vậy, tôi sẽ cố gắng."

40 phút sau, Giang Mạt đón được Eri.  

Eri nhìn thấy cô thì có chút ngoài ý muốn, khẽ gật đầu rồi giơ cằm lên không nói một lời.   

Cái này cũng hợp ý với Giang Mạt, dù sao hai người bọn họ không quen biết, cô không có ý định có nhiều giao tiếp.   

Trên thực tế, từ khi gặp mặt, ánh mắt trốn sau kính râm của Eri vẫn luôn quan sát Giang Mạt.   

Dựa vào đôi mắt nóng bỏng của cô ta, liếc mắt một cái liền nhìn ra nhan sắc của Giang Mạt là thuần khiết, phấn nền không đánh lông mày không vẽ. Nhưng cố tình môi đỏ răng trắng, làn da trong suốt, còn đẹp hơn là phẫu thuật thẩm mỹ. Hơn nữa hai hàng lông mày lá liễu kia rất đẹp mắt, cũng không biết là làm ở chỗ nào, vô cùng tự nhiên.   

Chờ lên xe, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được, "Nói thật, cô rất xinh đẹp, cam tâm làm một nhân viên nhỏ, ngày đêm viết PPT sao?"   

Giang Mạt nghĩ thầm, bộ dạng có xinh đẹp hay không có quan hệ nửa xu gì với viết PPT?   

Nhưng đối với 'ngày đêm', cô thật sự rất có ý kiến.

Cho nên lắc đầu, "Không cam lòng."

Eri bày ra biểu tình "Tôi đã biết từ lâu", cười nhạo một tiếng, tháo kính râm ra.   

Giang Mạt nhếch miệng, "Cho nên tôi dự định mua vé số, chờ một ngày nào đó sẽ trở nên giàu có."

Một sự im lặng chết chóc.   

Eri nhìn chằm chằm vào gáy Giang Mạt ước chừng một phút, sau đó lại mở miệng, "Dương Quang Lập không có chút ý nghĩ gì với cô sao?"   

Giang Mạt nhìn cô ta qua gương chiếu hậu.   

Giọng điệu của Eri có chút xấu hổ, "Nghĩ cũng biết, tên kia là đồ háo sắc."

"Cho nên, cô cự tuyệt?"

Xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm, rẽ sang một khúc cua khác là giao lộ.   

Đèn đỏ.   

Giang Mạt đạp phanh, quay đầu, "Tôi nhìn đàn ông cũng luôn nhìn mặt."

Eri thấy cô nghiêm túc không giống như nói giỡn, không khỏi nhớ tới khuôn mặt bị rượu đào rỗng của Dương Quang Lập, lần thứ hai im lặng không nói gì.   

Đèn đỏ nhấp nháy, mưa phùn nổi lên bên ngoài cửa sổ.   

Giang Mạt cố ý nhắc nhở, "Dương tổng của Cửu Hối, Phương tổng của Thái Hợp cũng ở đó." 

Eri liếc nhìn cô, bĩu môi, "Tôi biết." 

Được rồi, là cô xen vào việc của người khác.   

Giang Mạt không nói gì nữa, đạp chân ga.   

Chỉ là không lái được bao xa, cô cảm thấy có chút không thích hợp.   

Dường như tay lái không chịu sự khống chế, luôn bị lệch sang trái.   

Cũng may tốc độ xe không nhanh, cô đè nén sự hoảng loạn trong lòng, buông chân ga ra, cố gắng lái xe chạy thẳng tắp.   

"Xảy ra chuyện gì vậy?"   

Eri cũng phát hiện chiếc xe có bất thường, sợ hãi ngồi thẳng người.   

Giang Mạt bình tĩnh đạp phanh, cuối cùng cũng dừng xe lại trước ngã tư tiếp theo.   

Thật sự phải cảm ơn Dương Quang Lập, nhờ anh ta nên cô mới có thể luyện ra được kỹ năng lái xe này.   

Xuống xe kiểm tra, là bánh trước bên trái bị nổ lốp.   

Cô mở cốp xe ra, lấy biển cảnh báo hình tam giác đặt ở phía sau xe một khoảng.   

Dù sao đợi công ty bảo hiểm phái người đến sữa cũng phải mất một giờ, cô nhớ tới video thay lốp đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng, lấy ra một sợi dây cột tóc từ trong túi, buộc tóc lại.   

Lại nhìn áo khoác trắng mua đã lâu nhưng vừa mới mặc trên người, thật vất vả thừa dịp cuối tuần mới có cơ hội lấy ra mặc, nếu lát nữa bẩn thì sẽ đau lòng. Cô quyết đoán cởi ra, chỉ mặc một chiếc váy dài bên trong.

Thời tiết tháng tư, mưa phùn như tơ, toàn bộ thành phố Nam Lăng giống như bị bao phủ một tầng xuân ý.   

Trên dòng xe đang tắc nghẽn có một chiếc Rolls-Royce Phantom màu trắng, biển số xe có năm số "7" rất nổi bật.  

Lục Lâm Linh vịn một tay lên vô lăng, móng tay màu đỏ thẫm lấp lánh ánh sáng mê người.   

Đầu ngón tay cô ấy gõ nhẹ, có chút không kiên nhẫn: "Làm sao lại nhiều xe như vậy, vừa mới ra đã bị kẹt!"   

Người đàn ông bên cạnh làm như không nghe thấy, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua màn hình điện thoại di động.   

Một lúc lâu sau vẫn không nghe được đáp lại, Lục Lâm Linh quay mặt, "Đại thiếu gia, móng tay của chị mới làm được một nửa đã chạy tới đón em, em không thể ngừng công việc để nói chuyện hai phút với chị sao?" 

"Đã bảo không cần chị đón. " Giọng điệu của người đàn ông nhàn nhạt, mắt cũng không nhấc lên.   

"Thật đúng là do nhàn rỗi mà!"   

Lục Lâm Linh cười lạnh một tiếng, mở cửa sổ bên phải, muốn để cho anh bị dầm mưa.   

Người bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu: "Hôm nay có gió bắc."   

Câu thứ hai: "Mở cửa sổ bên cạnh chị ra, nói không chừng có thể thổi qua."   

Lục Lâm Linh:...   

Cô không ngu!   

Vừa định trả lời một câu, bên ngoài truyền đến tiếng huýt sáo quái khí, vừa nghe đã cảm thấy không đứng đắn.   

Tiếp theo liền vang lên tiếng cười ồn ào của đàn ông.   

Lục Lâm Linh nhìn xung quanh ven đường, ánh mắt nhất thời sáng lên, "Oa ... Phong cảnh chỗ này không tệ!"    ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người đàn ông hơi nhướng mày, qua loa nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.   

Lục Lâm Linh lắc đầu, "Có đôi khi chị thật hoài nghi có phải là em không thích phụ nữ hay không, khó trách mẹ em cứ ba ngày hai lần lại đến tìm chị tìm hiểu tin tức!"   

Dường như nhớ tới cái gì, cô ấy ho nhẹ một tiếng, "Lâm Dữ à, không phải là em vẫn còn ở chỗ đó chứ?"   

Lục Lâm Dữ khẽ nghiêng mặt, liếc nhìn cô ấy một cái.  

Cổ Lục Lâm Linh lạnh lẽo, chỉ cảm thấy ánh mắt này của anh kỳ quái thấm người, cẩn thận thu hồi tâm tư bát quái, "Sao thế … Chị gái đây chỉ quan tâm đến em mà thôi."

Đáp lại cô ấy chỉ là một tiếng cười nhạt.   

Lục Lâm Linh chưa từ bỏ ý định, lấy ra mười hai phần quan tâm, "Chị nói này, rốt cuộc là em thích mẫu người gì?"   

Cô ấy chỉ vào ven đường, "Cô gái bên kia, có phải gu của em không?"   

Lục Lâm Dữ rất nể mặt mà ngẩng đầu nhìn một lần nữa.   

Người phụ nữ kia đang quay lưng về phía anh.   

Thời tiết mười bảy mười tám độ, đáng khen cho dũng khí mặc một chiếc váy dài lộ ra thắt lưng, đang khom lưng vểnh mông.   

Bởi vì tư thế này, bờ mông được lớp vải kia bao trọn, có vẻ tròn trịa thẳng tắp, sườn váy được xẻ tà kéo ra rất rộng, lộ ra đùi trắng nõn, vô cùng hút mắt trên đại lộ sân bay có rất nhiều xe cộ qua lại.

Bên cạnh là một chiếc xe L7 xa hoa của Minh Khắc, là xe mà các công ty thường dùng khi làm việc.   

Mặc một chiếc váy hai dây xẻ tà đến gặp khách hàng?   

Sắc mặt anh không chút thay đổi thu hồi ánh mắt.   

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play