Sau bữa sáng, dù lưu luyến nhưng Tô Vĩ Thành vẫn phải chở Cố Diễm Tinh về khu nhà của cô. Từ ngày hôm nay cô đã được nghỉ tết, còn Tô Vĩ Thành vẫn phải tới công ty xử lý chuyện tồn đọng còn lại.
Xe dừng gần khu nhà, Tô Vĩ Thành vươn người sang bên ghế phụ, đặt lên môi cô một nụ hôn.
''Anh tới công ty xử lý vài chuyện, em lên nhà đi. Tối anh tới ăn cơm cùng hai mẹ con.''
Cố Diễm Tinh gật đầu, mổ nhẹ một cái lên khoé môi anh rồi mở cửa đi ra. Tô Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng cô đi khuất sau cánh cửa rồi mới lái xe rời đi.
Cố Diễm Tinh về đến nhà, Cố Vĩ Trí đang ngồi trước bàn ăn, gõ máy tính lạch cạch. Nhìn thấy Cố Diễm Tinh về, cậu quay đầu nhìn một lượt từ trên xuống, quần áo cũng khác lúc rời khỏi nhà.
Cô nhìn theo tầm mắt cậu, đây là bộ đồ sáng nay Tô Vĩ Thành gọi thư ký chuẩn bị, Cố Diễm Tinh hơi chột dạ.
Cố Vĩ Trí đứng dậy, rót một cốc nước ấm đưa tới trước mặt Cố Diễm Tinh. Co trai ngoài mặt luôn làm vẻ thờ ơ, nhưng thật ra là trong nóng, ngoài lạnh, luôn chăm sóc cho cô.
Cầm lấy ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ, cơ thể thoải mái lên không ít, đang híp mắt hưởng thụ thì lại nghe thấy giọng con trai
''Có phải từ nay con đổi sưng hô được rồi không?''
Cố Diễm Tinh bất ngờ sặc nước trước câu hỏi của con trai, anh mắt chột dạ mà lảng tránh:
''Mẹ đâu có nói con không thể gọi 'ba' đâu, là con không chịu gọi đấy chứ.''
Cố Vĩ Trí lườm mẹ mình:'' Con là nghĩ cho ai chứ.''
Cố Diễm Tinh nở nụ cười tưoi nhất có thể với Cố Vĩ Trí, cậu luôn bất lực với người mẹ này của mình, quay lại bàn gõ lạch cạch tiếp, không để ý đến mẹ mình nữa.
Buổi chiều, Tô Vĩ Thành từ công ty tới thẳng căn hộ Cố Diễm Tinh ở.
Cố Diễm Tinh nấu cơm, anh đứng bên cạnh phụ rửa rau, lấy gia vị
''Căn nhà này quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, bình thường em ở một mình thì không sao, nhưng mỗi lần Vĩ Trí trở về là lại thiếu chỗ ngủ. Lần này nghỉ lễ dài, em và con chuyển nhà đi, tới biệt thự của anh,''
''Em cũng tính sẽ chuyển nhà rồi, em tiệt kiệm được một khoản, định qua tết sẽ tìm căn hộ nào hai phòng ngủ cho thoải mái. Em muốn tìm chủ nhà nói chuyện nhưng trợ lý lần nào cũng lấy lý do từ chối. Đến bây giờ vẫn chưa nói được chuyện sẽ chuyển đi.''
Tô Vĩ Thành không biết chuyện này, hẳn là trợ lý muốn giúp đỡ anh nên mói bịa chuyện như vậy với Cố Diễm Tinh. Anh nghĩ qua đợt này sẽ tăng thêm lương cho trợ lý, công việc này cũng quá vất vả rồi.
''Giờ không cần lo mấy chuyện đó nữa, em chuyển tới biệt thự đi.''
''Sao như vậy được, lúc em chật vật kiếm chỗ đứng trong thành phố này, may có chủ nhà rốt bụng giúp đỡ, em mới có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn. Còn đón được con trai về nước nữa. Dù thế nào cũng nên cảm ơn đàng hoàng.''
''Ừm, vậy em bắt đầu cảm ơn đi anh nghe đây.''
Cố Diễm Tinh lại lần nữa chấn động:''Anh, không phải là chủ nhà này chứ?''
''Ừm.''
Một tiếng ừm rất đơn giản nhưng Cố Diễm Tinh lại nghe như tiếng pháo đùng đùng bên tai.
''Tô Vĩ Thành, hàng tháng anh cầm tiền thuê nhà của em có thấy vui vẻ không?'
Tô Vĩ Thành chỉ cừoi nịnh nọt rồi ôm chặt lấy cô, cô giả bộ giãy giụa hờn dỗi, anh lại càng ôm chặt hơn.
Cố Diễm Tinh nhìn lại căn hộ, thắc mắc:''Đây đâu phải kiểu căn hộ mà anh sẽ có ý định mua chứ, không nói tới vị trí, mà diện tích quá nhỏ đi.''
''Không chọn căn bình thường như này, sao có thể dụ em đồng ý thuê chứ.''
Một dòng nước ấm chảy qua lòng Cố Diễm Tinh, cả cơ thể đều đang chìm trong ngọt ngào của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT