Người trong chăn vẫn không hề nhúc nhích, Tô Vĩ Thành đành ôm cả ngừoi và chăn vào trong lòng:
''Diễm Tinh, chúng ta bỏ lỡ mất hơn mười một năm rồi. Đừng tự giày vò bản thân nữa. Từ trước tới nay, anh chỉ có mỗi em, chờ đợi mỗi mình em. Anh đã nghĩ, nếu không chờ được em trở về, anh sẽ không lập gia đình. Nếu anh không cho người khác được tình yêu, vậy thì dứt khoát không làm lỡ dở ai cả, cứ vậy mà sống một mình tới hết đời. Lúc nhìn thấy em và con trai, anh còn tự nói với bản thân, em đã có con với ngừoi khác thì sao, anh vẫn có thể lấy tư cách một ngừoi bạn, giúp đỡ con cái của bạn mình, để cho em đỡ vất vả. Diễm Tinh, chúng ta làm hoà nhé.''
Cố Diễm Tinh đã nhoè nước mắt, mặt rúc vào trong gối cũng làm gối ướt một mảng lớn.
Tô Vĩ Thành thử kéo chăn một lần nữa, lần này cô không cố chấp giữ chặt nữa, Tô Vĩ Thành nhân cơ hội chui vào trong chăn, ôm chặt lấy Cố Diễm Tinh. Cô cũng quay lại rúc vào lồng ngực rắn chắc của anh, vẫn cố cứng đầu
''Ngừoi ta bảo lời của đàn ông lúc trên giường là không đáng tin nhất.''
Miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của anh.
Tô Vĩ Thành hôn lên đỉnh đầu cô, ôm chặt lấy tình yêu quý giá đời này của mình.
''Em muốn về nhà. Hôm qua không về, Vĩ Trí sẽ lại cằn nhằn em cho mà xem. Anh nói thế nào với thằng bé vậy,''
''Anh bảo em say rượu quá.''
''Haizzz, lần nào tỉnh rựou xong cũng bị thằng bé dạy dỗ cả một buổi.''
Tô Vĩ Thành hơi nhăn mặt:''Em thường xuyên uống rượu?''
''Uống rượu xong có thể ngủ ngon giấc mà không nghĩ ngợi gì.''
Cố Diễm Tinh đã trải qua quá nhiều đắng cay, cô không có ý định giấu anh hoàn toàn, cô cũng yếu đuối, muốn được che chở. Cô nói ra chỉ vì muốn anh đồng cảm, anh yêu cô sẽ càng trân trọng cô hơn.
''Anh xin lỗi.'' -Tô Vĩ Thành chua sót tràn ngập trong đầu, anh nên kiên trì tìm kiếm cô, tìm được cô sớm hơn, cô cũng sẽ không khổ sở đến vậy.
''Em cũng cần xin lỗi, ngày ấy em luôn gây sự vô cớ với anh mà không nhận ra anh cũng đang mệt mỏi. Xin lỗi vì đã nói ra câu chia tay.''
''Chúng ta còn rất nhiều thời gian sau này để bù đắp lại khoảng thời gian đã mất đi đó.''
''Ừm.''
Mải đắm chìm trong sự ngọt ngào này, Cố Diễm Tinh suýt quên mất thắc mắc trong lòng
''Đây là đâu vậy anh?''
''Khách sạn X.''
''Chẳng phải hôm qua Tinh Bác đã bao trọn khách sạn này rồi sao, sao anh lại có thể thuê phòng ở đây. Còn kịp xuất hiện cứu được em nữa.''
''Anh đã ở đây từ trước, may mà đã kịp thời phát hiện tiếng động lạ ngoài hành lang, mới có thể cứu được em. Còn sao anh lại có thể ở đây, vì anh chính là ngừoi đã bao khách sạn này.''
Cố Diễm Tinh đầu óc vẫn lơ mơ:''Anh quen ông chủ của bọn em à, ngừoi ta nhờ anh thuê khách sạn giúp hả?''
Tô Vĩ Thành cười:''Sao em không nghĩ anh chính là người muốn bao khách sạn?''
''Vậy hả?''- Cố Diễm Tinh ngọ nguậy: ''Hoá ra ông chủ đứng sau Tinh Bác là anh.''
Tô Vĩ Thành nhướng mày:''Sao em lại không có chút bất ngờ gì vậy?''
Cố Diễm Tinh thản nhiên nói:'' Hoá ra công việc của em là do anh tác động, đến trợ lý cũng nhiệt tình giúp đỡ, tìm nhà cho thuê giúp nữa. Anh còn nghĩ đến cả chuyện chăm sóc con dù nó là con của ngừoi đàn ông khác được, thì chuyện công việc này có gì phải bất ngờ.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT