Tô Vĩ Thành mặc kệ cô càn quấy trên ngừoi anh, cánh tay nhỏ đang tìm cách cởi ra từng nút áo sơ mi của anh, anh vẫn chăm chú nhìn từng hành động của cô
''Diễm Tinh, sau khi em tỉnh táo lại có lẽ sẽ không chịu thừa nhận hành vi lúc này của em. Em có còn yêu anh chứ?''
Tô Vĩ Thành giọng đã nhuốm tình, nhưng lý trí vẫn muốn xác nhận tình cảm của cô, nếu cô không còn yêu anh, anh sẽ không lấy thân mình ra làm thuốc giải.
''Yêu, em yêu anh, em cố gắng nhiều như vậy, không biết anh còn yêu em không, không biết anh đã tới với ngừoi khác chưa, nhưng vẫn cố chấp muốn trở về để có thể nhìn thấy anh, em yêu anh như vậy mà anh vẫn muốn làm khó em.''
Cố Diễm Tinh thút thít, giọng điệu ấm ức, Tô Vĩ Thành ngược lại rất vui vẻ với biểu cảm của cô
''Anh yêu em, rất rất yêu em, từ lúc sinh ra tới lúc chết đi chỉ yêu có mình em.''
Nói rồi anh dán một mình lên đôi môi mềm mại kia, không muốn tách rời. Cố Diễm Tinh tự nhiên mà đưa tay ôm cổ anh, hành động quen thuộc như mười năm trước hai người vẫn làm khi còn bên nhau.
Quần áo cởi ra rơi từng cái từng cái xuống dứoi đất, trên giường cơ thể rắn chắc của anh phủ trên ngừoi cô, đẩy xuống từng đợt sóng tình mạnh mẽ, trầm luân.
Sáng hôm sau, Cố Diễm Tinh lơ mơ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, muốn đưa tay lên xoa bóp đầu lại động tới vết thuơg trên trán, cô đau quá liên kêu lên một tiếng vang vọng
''A!''
Ngừoi bên cạnh giật mình tỉnh dậy theo:"Sao vậy, đau ở đâu?''
Anh nhìn một lượt, để ý thấy ngoài vết thương trên trán, bên cạnh vẫn còn bàn tay đang sờ sờ kiểm tra thì không có bị thương chỗ nào nữa cả.
Động tác giơ tay lên hồn nhiên của cô làm cái chán trượt xuống, một bên đầy đặn lộ hẳn ra ngoài, làm ánh mắt anh trở nên đen tối, sâU thẳm.
Cố Diễm Tinh sững sờ, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh, mọi động tác như vừa bị ana nút tạm dừng, ngơ ngác không biết nên để tay chân ở đâu
''Anh...anh....anh...''
Cô ấp úng không nghĩ ra được nên nói gì tiếp theo, ngồi bật dậy chỉ tay vào anh, cái chăn cứ vậy trượt xuống.
Mắt anh thích ứng với bóng tối rất nhanh, nhưng cô thì không quen thuộc lắm, vậy nên mãi một lúc mới nhìn thấy được bóng dáng mờ mịt của cơ thể đang lộ hết ra bên ngoài.
Cố Diễm Tinh hoảng hốt kéo chăn lại ôm chặt vào ngừoi, động tác quá mạnh nên kéo theo gần hết cái chăn về phía mình, bất ngờ làm cơ thể của Tô Vĩ Thành lộ ra bên ngoài.
Cố Diễm Tinh tròn mắt ngại ngùng, sau đó hét lên một tiếng rồi nằm sấp xuống giường, lấy chăn che kín đầu, không dám nhìn thẳng Tô Vĩ Thành nữa.
Tô Vĩ Thành cười một tiếng trầm khàn, giọng nói còn lẫn chút quyến rũ:'' Vẫn còn nhiều sức như vậy, xem ra đêm qua anh không đủ cố gắng rồi.''
Anh vừa nói vừa kéo thử cái chăn đang chùm kín cô, nhưng cô lại càng kéo chặt hơn
''Không sợ ngạt thở à.''
Trong chăn vang lên giọng nói ấm ức:'' Anh là đồ lưu manh.''
''Anh là ngừoi bị thiệt mà, đêm qua là ai khơi mào trước, em không nhớ sao. Đã cởi được quần áo trên ngừoi anh xuống, nhưng lại không muốn mặc lại cho anh bộ vest chú rể. Em nói xem ai mới là lưu manh. Hửm?''
Nhịp tim Cố Diễm Tinh đập ngày càng nhanh, ý tứ trong câu nói của anh, cô đã hiểu thành anh muốn cô phải chịu trách nhiệm với anh. Anh muốn cưới cô sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT