Trợ lý hít một hơi thật sâu, hướng trong phòng lên tiếng gọi
''Sếp, có chuyện rồi.''
Tô Vĩ Thành đã giải quyết xomg công việc, ở trong phòng chỉnh trang lại quần áo, định đi xuống dứoi sảnh tổ chức tiệc.
Thấy trợ lý giọng nói hốt hoảng vọng vào, anh nhíu chặt mày, đi ra xem tình hình
''Có chuyện gì?''
Trợ lý bối rối:''Là bà chủ?''
Tô Vĩ Thành không còn vẻ bình tĩnh thường ngày dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, đón lấy Cố Diễm Tinh từ tay của trợ lý, mắt thấy thoáng qua tình hình ngoài cửa.
Mắt đều là vẻ lo lắng:''Cậu giải quyết sạch sẽ đi, bữa tiệc tối nay tôi sẽ không tham gia nữa.''
Tô Vĩ Thành bế Cố Diễm Tinh bằng tư thế bế công chúa đi vào phòng, đi được vài bước anh lại đứng lại dặn dò thêm:''Báo cho con trai tôi biết tối nay mẹ nó không về, cậu tự nghĩ lý do.''
Ở căn hộ nhỏ, Cố Vĩ Trí chỉ biết mắng ba mình lợi dụng cơ hội, thật xấu xa.
Trợ lý đã hiểu, đi ra ngoài đóng chặt cửa lại, để lại không gian riêng tư cho ông bà chủ.
Nhìn hai tên kia vẫn đang đánh nhau, còn mụ phục vụ ngồi bệt dứoi đất thất thần, trợ lý gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau có vài ngừoi dữ tợn mặc vest đen tới, đưa ba tên kia đi. Hành lang lại phục hồi sự yên tĩnh ban đầu.
Trong phòng, Cố Diễm Tinh nóng như lửa đốt, cổ họng khô khốc như muốn cháy khét, đã không còn chút tỉnh táo nào.
Tô Vĩ Thành lấy khăn bông nhúng vào nước ấm, lau đi vết máu trên đầu cô, vết thương đã khô miệng, ngừng chảy máu, Tô Vĩ Thành muốn gọi bác sĩ tới nhưng lại không muốn ai trông thấy dáng vẻ bị thuốc kích thích như bây giờ, chỉ có thể lau sạch sự nhếch nhác trên ngừoi cô.
Nhìn thấy những vết xanh tím trên đùi cô, cả bàn tay đã khô máu hiện rõ vết răng cắn, mắt anh dần tối đen, lạnh lẽo.
Cơ thể nóng rực, còn bị khăn ấm chạm vào càng thêm khó chịu, Cố Diễm Tinh ngọ nguậy cơ thể, chạm tới chiếc áo sơ mi mát lạnh của anh, cô nhỏm dậy dát sát tới, cọ cọ lên vùng ngực rắn chắc, sự mát mẻ làm cơ thể thoải mái lên không ít. Hai tay nắm chặt lấy mép ai ở cạnh sườn của anh.
Tô Vĩ Thành căng cứng ngừoi, bàn tay cầm khăn bông vẫn giơ ra trong tư thế lau cho cô vừa rồi.
Anh thở dài, nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ bé vẫn đang nhăn hàng lông mày, cọ qua cọ lại trong lòng anh. Tô Vĩ Thành nhuốt khan, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống.
Anh vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, muốn dùng vòng tay cứng rắn đỡ lấy có thể cô, để cô yên tâm dựa vào anh.
Cố Diễm Tinh khàn giọng nỉ non:"Khó chịu quá. Có ai không, cứu với..''
Tô Vĩ Thành ôm chặt lấy cô:"Không sao rồi, có anh ở đây, không sao nữa rồi. Anh xin lỗi, lần nào cũng để em một mình trong khó khăn.''
Cố Diễm Tinh nghe được giọng của anh, cả ngừoi đều là vẻ an tâm, cô không biết rằng mình vẫn luôn ỉ lại vào anh như vậy
"Anh không có lỗi, lần này anh đã xuất hiện đúng lúc rồi.''
Cố Diễm Tinh ngứa ngáy, cọ tới cọ luo trước ngừoi Tô Vĩ Thành, cơ thể rướn lên phía trước, rúc mặt vào hõm cổ của anh cọ cọ, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh làm anh suýt không giữ được lý trí.
''Ngoan, em nằm xuống ngủ một giấc nhé, đừng cử động linh tinh.''
Cố Diễm Tinh không buông anh ra mà cơ thể còn dán lại càng gần hơn
''Khó chịu quá. Em khó chịu lắm.''
Giọng nói vì tác dụng của thuốc mà trở lêm mềm nhũn, Tô Vĩ Thành sắp không giữ được lý trí của mình nữa.
''Ngoan, một lúc nữa là sẽ hết khó chịu, em nghe lời nằm ngủ một giấc nhé, anh sẽ bên cạnh ôm em.''
Anh nhỏ giọng dỗ dành, nhưng Cố Diễm Tinh chẳng lọt tai được từ nào.
Cô bất ngờ ngửa mặt lên, cánh môi mềm mại, nóng bỏng dán lên yết hầu anh, cả ngừoi anh căng chặt, trên trán đã bắt đầu nổi gân xanh. Nhưng cô vẫn không dừng lại, đầu lưỡi nhỏ còn vươn ra, liếm nhẹ một cái, sợi dây lý trí cuối cùng trong ngừoi anh cũng đã không thể trụ vững.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT