Cố Diễm Tinh chăm chú vào công việc đang làm dở mà không để ý tới thang máy ở phía hàng lang vừa mở ra, có người bước về phía này.
Tô Vĩ Thành cứ đứng đó ngắm dáng vẻ chú tâm làm việc của cô một lúc lâu nhưng Cố Diễm Tinh vẫn không phát hiện ra.
Điện thoại của Cố Diễm Tinh kêu lên, cô nhìn thấy tên ngừoi gọi thì mắt ánh lên nét dịu dàng
''Alo, mẹ đây.''
Cố Diễm Tinh nói chuyện bằng tiếng anh, nên Tô Vĩ Thành không đoán ra được cô đang nói chuyện với ai
''Mẹ ăn tối rồi, còn bận chút việc vẫn chưa làm xong.''
''Con đã nói mẹ không cần làm việc liều mạng như vậy mà. Con có thể tự lo tiền học được.''
''Mẹ biết con lúc nào cũng nghĩ cho mẹ mà, nhưng mẹ không sao đâu. Mẹ bên này có mỗi một mình, lấy công việc làm niềm vui cũng được mà. Chờ con về nước, mẹ sẽ giảm thời gian làm việc lại.''
Cố Vĩ Trí bên kia thở dài:''Mẹ phải tự chăm sóc tốt bản thân đấy.''
''Mẹ biết rồi mà, yêu con.''
Cố Diễm Tinh tắt điện thoại, trên môi vẫn không tắt nụ cười.
Mà bên kia Tô Vĩ Thành nghe được từ 'love you' cuối cùng, lông mày nhăn chặt lại.
Tô Vĩ Thành không tiếp tục ở lại nữa, mà xuống xe ô tô ngồi, ngửa đầu ra ghế lái, nhắm mắt lại, tự cười cợt bản thân.
Cô đã có người để yêu thương, vậy mà anh còn ngốc ngếch làm mấy chuyện vô ích này làm gì vậy chứ.
Mười năm rồi, mỗi khi nhìn thấy cô, anh lại không thể tự chủ. Năm ấy cô dứt khoát ra đi. Chỉ vì trước đó cãi nhau, anh bỏ đi trước, mà cô trả thù anh bằng cách ra đi những mười năm.
Mười năm sau, anh vẫn không thể kiểm soát bản thân mà tiếp tục quan tâm tới cô. Ngày đó cô quyết tâm theo đuổi anh bao nhiều, thì sau đó lại ra đi dứt khoát bấy nhiêu.
Tin tức Cố Diễm Tinh đã trở về đều truyền tới các bạn học ở thành phố A. Nhiều năm không gặp, mọi người cùng thắc mắc Cố Diễm Tinh thời gian trước đã sống như thế nào.
Cô Diễm Tinh giờ cũng khó thân thiết lại với các bạn như trước đây được nên cô cũng tránh mặt mọi người.
Hôm nay bỗng nhận được điện thoại của một số lạ, Cố Diễm Tinh bắt máy, đầu bên kia sau một hồi mới trả lời:
''Tớ là Hàn Lâm Viễn.''
Cố Diễm Tinh sửng sốt một chút, không biết tại sao Hàn Lâm Viễn lại có số điện thoại của cô. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, mấy ngừoi các anh đâu thiếu tiền để điều tra một số điện thoại.
Cố Diễm Tinh hỏi:'' Cậu tìm tớ có việc gì.''
''Ngày hai hai cậu rảnh không. Tham gia tiệc sinh nhật bạn gái tớ nhé. Hôm đó tớ cũng định cầu hôn luôn. Mọi người đều là bạn học cũ, họ cũng muốn gặp cậu nữa.''
''Chúc mừng cậu trước nhé, nhưng chắc tớ không tham gia đâu.''
Hàn Lâm Viễn biết chắc cô sẽ từ chối, liền nói:''Dù sao cậu cũng đã trở về, không tránh được việc sẽ bất ngờ gặp nhau đâu, lúc đó sẽ rất ngại ngùng. Nhân dịp này cậu tới gặp mặt mọi người đi, cậu cũng đâu tránh mặt cả đời được.''
Cố Diễm Tinh cũng nghĩ sẽ không thể tránh mặt mọi người mãi được:
''Vậy cậu gửi địa chỉ và thời gian cho tớ, hôm ấy tớ sẽ tới.''
''Được rồi, cảm ơn cậu.''
Hàn Lâm Viễn dừng một chút rồi gọi:''Diễm Tinh, mấy năm này cậu sống tốt chứ.''
Cố Diễm Tinh không ngờ Hàn Lâm Viễn sẽ hỏi vậy, trong lòng dâng lên chua sót:''Cũng không quá vất vả, tớ vẫn ổn.''
Hàn Lâm Viễn thở dài:''Nhưng Vĩ Thành không ổn chút nào. Năm đó cậu lựa chọn ra đi cũng thật quá tuyệt tình.''
Cố Diễm Tinh không ngờ mọi người đều nghĩ như vậy:'' Tớ đã gọi Vĩ Thành rất nhiều, nhưng điện thoại đều tắt máy. Trước hôm ấy, bọn tớ chia tay rồi.''
Hàn Lâm Viễn ngạc nhiên:''Trước đó đã chia tay.''
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT