Tắt điện thoại, Cố Diễm Tinh nghĩ mãi về những gì Hàn Lâm Viễn vừa nói
''Ngày ấy chuyện gia đình cậu xảy ra quá nhanh, lúc mọi ngừoi biết chuyện, cậu và mẹ đã không ai tìm thấy nữa. Vĩ Thành tìm cậu một thời gian dài, càng tìm càng tuyệt vọng. Sau đó cậu ấy lấy hết tiền của cá nhân trả nợ giúp nhà cậu, vậy nên mới không còn ngừoi đi tìm mẹ con cậu đòi nợ nữa đấy. Sau đấy vẫn không tìm được cậu, lại không tìm được cả em gái, cậu ấy nghi ngờ bản thân, nhốt mình trong nhà một thời gian dài, ngày ngày uống rượu, không lúc nào tỉnh táo, lúc tớ tìm được Vĩ Thành, cậu ấy chỉ còn lại nửa cái mạng, còn phải uống thuốc chống trầm cảm nửa năm. Sau đó không một ai thấy cậu ấy nhắc đến tén cậu nữa, cũng không quen bất kỳ một cô gái nào khác.''
Cố Diễm Tinh càng nghĩ càng thấy chua sót trong lòng, nếu Tô Vĩ Thành không buông bỏ được cô như vậy, tại sao ngày ấy lại đồng ý buông tay.
Ngày hai hai tháng mười hai, Hàn Lâm Viễn cầu hôn bạn gái thành công. Tại khu dã ngoại đó, Cố Diễm Tinh vẫn luôn lảng tránh Tô Vĩ Thành, mà Tô Vĩ Thành lại chỉ nghĩ, có lẽ cô sợ ngừoi đàn ông của cô ghen nên mới tránh mặt anh, đến bạn bè với anh cũng không muốn làm.
Gần nửa đêm, Hàn Lâm Viễn nhắn tin vào trong nhóm thông báo anh sẽ rời đi luôn. Tô Vĩ Thành bật cười, hôm nay nhìn thấy Cố Diễm Tinh, lại không kiềm lòng được mà nhìn cô mấy lần, giường như cô vẫn muốn tránh mặt anh.
Một lúc sau, lại thêm một tin nhắn báo sẽ rời đi sớm, là tin nhắn Cố Diễm Tinh gửi. Hôm nay gặp mặt các bạn học cũ, mọi ngừoi vẫn luôn nhiệt tình với Cố Diễm Tinh, sau đó trao đổi cách liên lạc, rồi còn thêm Cố Diễm Tinh vào trong nhóm chat.
Nhưng Cố Diễm Tinh khi đối mặt với họ vẫn có chút tự ti, bây giờ sa cơ lỡ vận, không còn cùng một thế giới với những người như họ nữa. Cố Diễm Tinh không tìm thấy điểm chung với câu chuyện của họ, cô không ở lại lâu nữa.
Tô Vĩ Thành đọc được tin nhắn liền cầm áo khoác đứng dậy, chạy nhanh đuổi theo, may vẫn bắt kịp cô đang ở ngoài cổng khu dã ngoại, chưa tìm được xe
''Anh cũng muốn về nội thành, lên xe anh cho đi nhờ một đoạn,''
Giờ cũng đã khuya, lại còn ở khi dã ngoại cách xa nội thành, Cố Diễm Tinh cũng không cố từ chối làm gì, cứ vậy trèo lên xe của anh ngồi.
Đêm khuya yên tĩnh, hai ngừoi cũng không định nói chuyện, xung quanh vang lên chỉ có tiếng động cơ xe.
Bất chợt Tô Vĩ Thành lên tiếng:''Tên kia để cho em trở về một mình mà cũng có thể yên tâm được à.''
Cố Diêmc Tinh không hiểu anh đang ám chỉ ai, nhưng vẫn cố cãi lại
''Em đã ba mươi tuổi, có cái gì mà không yên tâm chứ.''
Tô Vĩ Thành không muốn tìm hiểu sâu về chuyện này, mà anh cũng không muốn nghe được chính cô thừa nhận đã đến với người khác.
Xe đi đến trước khu căn hộ cô đang ở, Cố Diễm Tinh cảm ơn rồi xuống xe. Cố Diễm Tinh đang nhớ lại xem lúc này cô có nói địa chỉ với anh không.
Cố Diễm Tinh nghĩ chắc là có, chứ sao anh lại có thể đưa cô chính xác tới khu này.
Cũng đã tới đêm khuya, ngày mai vẫn phải đi làm, Cố Diễm Tinh chỉ đành sắp xếp qua loa lại rồi đi nghỉ. Hôm nay gặp lại nhiều bạn học ngày xưa, cảm giác thật khó tả. Dù sao họ cũng là người từng chứng kiến đoạn tình cảm của hai người các cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT