Edit: Trúc Linh
Cố Vô Ích trả lời thay em trai: “Có luyện ạ!”
Thời đại này không phải bố mẹ nào cũng chú trọng việc giáo dục của con cái, người bố nuôi có trách nhiệm như Tần Phong đây biết đào ở đâu ra?
Cố Tiểu Nhị nhìn sang anh trai.
Cố Vô Ích trừng mắt.
— Đừng có không biết tốt xấu! Mới đến nhà họ Tần mấy ngày mà đã quên kiếp trước khi chúng ta bằng từng này đã trải qua những gì à?
Tiểu Nhị nghĩ tới kiếp trước, lúc này đang ở nhà của cô, ăn còn tệ hơn cả heo, làm việc nhiều hơn cả trâu, hai anh em chỉ được nằm trên chiếc giường nhỏ tầm một mét hai, không có trứng gà hay tôm to để ăn, còn bị cô bắt ép một ngày ba bữa, nếu không phải cô tốt bụng nhận nuôi bọn họ thì cả hai đã trở thành trẻ mồ côi rồi.
Nói cứ giống như nuôi bọn họ trống không vậy.
“Luyện thì luyện.” Anh trai không giúp cậu, Cố Tiểu Nhị lại không nhịn được nhớ về chuyện cũ, phiền chán liếc nhìn Tần Phong một cái, Tần Phong cũng nhìn lại một cái.
Cuối cùng Tần Phong thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn cơm.
Cố Tiểu Nhị còn tưởng rằng Tần Phong sẽ nhân cơ hội trách mắng mình, đánh lên hai bàn tay một cái, như đánh thật mạnh lên bịch bông sau đó trừng lớn đôi mắt lên.
— Như vậy đã xong rồi?
Ông cụ Tần muốn cười: “Con đã đồng ý tự luyện rồi chẳng lẽ chú Tần còn cắn chặt mãi không buông tha sao?”
Cố Tiểu Nhị nghiêm túc suy nghĩ, hình như là thế.
Có điều nghe lời như vậy nếu để anh em biết chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
“Em vẫn chưa ăn no.”
Cố Vô Ích cất tiếng nói: “Anh thấy em nên ăn ít đi. Càng ăn càng ngốc!”
“Anh mới càng ăn càng ngốc!” Cố Tiểu Nhị quay đầu trừng mắt.
Có phải là anh ruột mình không vậy?
Cố Vô Ích đưa mắt nói, không phải anh ruột thì lười phải quản em.
Bà cụ Châu nhanh chóng hòa giải: “Được rồi, đại tiểu tử, nhị tiểu tử muốn ăn thì cứ để cho thằng bé ăn. Thằng cũng đâu có ngốc, ngốc thì làm gì biết đói biết no.”
Cố Tiểu Nhị liên tục gật đầu: “Vẫn là bà nội tốt nhất.”
Tần Phong nâng mắt lên liếc cậu một cái.
Cố Tiểu Nhị cuống quýt cúi đầu lấy đũa ra vẻ đáng thương mà gắp đồ ăn.
Ông cụ Tần và bà cụ Châu dở khóc dở cười.
Cố Vô Ích cũng không thèm nhìn qua.
Đứa em trai này của cậu không còn cách nào cứu chữa, càng sống lâu càng thấy bất lực.
“Miểu Miểu, đến chỗ của anh trai này.” Cố Vô Ích vẫy tay với đứa nhỏ, vẫn nên trông cậy vào đứa em này thì hơn.
Tần Phong bỏ miếng màn thầu cuối cùng vào trong miệng, ung dung nói: “Không cần đâu. Đi lấy khăn lông lại đây để chú lau mặt và lau tay cho Miểu Miểu.”
Khăn lông lạnh lẽo, Cố Vô Ích múc ít nước ấm trong nồi sau bếp tẩm ướt qua rồi đưa đến.
Khi Tần Phong nhận lấy khăn lông cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi nhìn Cố Vô Ích thêm một cái, không hổ là đại lão giới thương trường ở trong sách, chuyện cỏn con như này mà vẫn có thể làm chu đáo đến như vậy.
“Các con ở đây chơi một lát nữa hay là giờ về luôn?”
Cố Vô Ích đưa chén đũa của mình và của anh chồng lên nhau: “Bọn con về với chú luôn.”
Ông cụ Tần nói: “Con không cần phải dọn. Lát nữa ông và bà nội con ăn nữa rồi bọn ông sẽ dọn sau.”
Cố Vô Ích chồng luôn chén đũa của hai em trai lại cùng: “Không sao đâu ạ.”
Tần Phong tùy ý nhìn mấy cái, chú ý tới mẹ của mình không ăn hết tôm to bèn cất đi thì buông chiếc đũa nói: “Mẹ, tôm không thể để qua đêm được.”
Bà cụ nói: “Cái này là cất cho Cố Đại với Cố Nhị. Hai đứa đang trong thời kỳ phát triển không thể để tối ngủ với cái xương cốt đau nhức như con.” ứ n g d ụ n g t-yt/
Lời vừa nói xong, cả hai đứa lớn không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Cố Vô Ích mở miệng hỏi: “Bà nội, đau xương cốt là bởi vì ăn không no ạ?”
“Con bị đau xương cốt à?” Bà vội vàng hỏi lấy.
Cố Vô Ích muốn gật đầu nhưng nhớ tới đó là chuyện của đời trước nên nói: “Con không đau, trước kia nghe bạn học nói qua còn tưởng là bị bệnh gì.”
Bà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Phong giải thích: “Không phải như thế. Đó gọi là đau tuổi dậy thì. Nếu như ngày nào cũng ăn thịt ăn cá chưa chắc là chuyện tốt. Có điều nên ăn nhiều một chút để có dinh dưỡng, cứ cách mấy ngày ăn một lần thì không sao.”
Bà cụ Châu gật đầu: “Trước đó mua thịt còn cần phiếu, nhà chúng ta không có phiếu nên phải nuôi heo dự trữ để ăn ngày tết, bình thường không được giết, cho nên chú của con bị đau xương.” Nhìn qua Tần Phong hỏi: “Khi đó bị đau tận mấy tháng nhỉ?”
Tần Phong gật đầu.
Cố Vô Ích ngẩng đầu lên nhìn anh, thật không ngờ.
Anh cũng từng phải chịu đựng khổ sở.
Tần Phong xoa xoa đầu cậu một cái: “Tên nhóc nhà con lại đang nghĩ gì đó?”
Cố Nhị: “Anh trai cho rằng chú là người thích nũng nịu—”
“Ăn no chưa?” Cố Vô Ích hỏi em trai.
Cố Tiểu Nhị biến thành con rùa, cúi đầu cắn đậu hủ.
Tần Phong nhìn qua bố mẹ mình: “Tiền lương của con vẫn đủ cho cả nhà ta dùng. Ăn xong rồi ngày mai lại mua nữa.” Chưa đợi mẹ anh mở miệng: “Bố, bố từng nói phải có cơ thể khỏe mạnh mới để cho con đỡ nhọc lòng đúng không?” ( truyện trên app tyt )
Đúng là ông cụ từng nói những lời này: “Bà này, hai chúng ta chia nhau ra ăn đi.”
Bà cụ thấy con trai đã nói ra những lời này rồi nên cũng không kiên quyết nữa.
Chú ý thấy Miểu Miểu nói: “Miểu Miểu có ăn nữa không?”
“Không thể ăn nữa.” Tần Phong sờ cái bụng phình to của cậu nhóc: “Không biết có tiêu chảy hay không đây.”
Bà ngẫm nghĩ thấy tối nay không hề chiên đậu hủ với mỡ heo hay cho mỡ heo vào xào với rau chân vịt: “Không đâu! Tối nay con có tăng ca không? Nếu tăng ca thì để bố con qua chăm mấy bọn nhỏ.”
Tần Phong: “Con phải đến xưởng lắp ráp xem một chút.”
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn bố.
Tần Phong cười nói: “Bố sẽ không để con lại một mình đâu.”
Cố Vô Ích nhìn về phía Tần Phong: “Hay là để con với Thanh Cuồng vào phòng của chú trước, chờ khi chú về rồi thì bọn con sẽ về phòng của mình sau?”
“Cũng được.” Tần Phong liếc nhìn trên bàn một cái, thấy bố mẹ đã ăn hết tôm thì bế con trai lên: “Đi thôi.”
Ông cụ tần vội vàng nhắc nhở: “Đừng quên đèn pin.”
Trời tối khó thấy đường đi nên Tần Phong đã mang theo đèn pin tới, lúc này bật khung đèn hình vuông lên: “Hôm sau con sẽ mua cho bố mẹ một cái, để tiện cho hai người đi tiểu vào buổi tối.”
Ông cụ Tần vừa nghe thấy anh muốn mua thêm đồ là lại đau đầu: “Con còn có tiền à?” Chưa đợi anh mở miệng đã nói: “Nghĩ xem tháng này chỉ còn mấy ngày nữa, đợi tháng sau khi nào mới phát lương hả?”
Mười đồng tiền lương.
Cách ngày phát tiền lương còn nửa tháng.
Tần Phong không dám làm.
Đưa đèn pin cho con trai lớn: “Cầm cặp sách theo chưa?”
Cố Tiểu Nhị vỗ vỗ lên hai cái cặp sách trên người.
Tần Phong yên tâm: “Mẹ, sáng mai không cần qua đâu ạ.”
Bà nói: “Có màn thầu để ăn chưa?”
“Vẫn còn nhiều, đủ ăn đó. Nếu không đủ ăn thì nấu thêm chút nước uống với cháo.” Tần Phong không đợi mẹ mình lải nhải thêm: “Con có thể xuống nhà ăn để ăn mà.”
Bà nhớ tới ở trong nhà ăn có bán bánh quẩy mà hai đứa cháu trai lớn thích ăn: “Khi mua nhớ bảo người ta dùng dầu làm—”
“Chú ba, thím ba, Tiểu Phong, nhờ mọi người ra đây phân xử giúp con.”
Âm thanh quen thuộc đi vào, đầu cửa xuất hiện thêm một người, đó là chị dâu họ của Tần Phong, Lương Quế Chi.
Tần Phong nhìn sang bố mẹ, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Tình hình nghiêm trọng thế sao?”
Bà cụ Châu đứng dậy hỏi: “Quế Chi đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lương Quế Chi: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là con muốn chia ra ở riêng, mẹ nói khi bố mẹ còn sống mà ra ở riêng thì không có đạo lý. Chú ba, ở nhà họ Tần chúng ta còn có quy củ này sao? Sao con lại không biết thế?”
Ông cụ Tần không khỏi nói: “Chú cũng không biết.”
“Bố Tiểu Phong!” Bà cụ Châu trừng mắt nhìn ông, đừng nói kiểu bừa thành lời nói thật như thế.
Lương Quế Chi nhìn về phía đông: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa ạ? Chú ba cũng là người có học vấn nhất ở trong nhà chúng ta.”
“Người có học vấn nhất ở trong nhà là chú của con, đáng lẽ cô phải hỏi chú con chứ!” Cố Tiểu Nhị thấy bà cô ở nhà bên vô cùng phiền phức, cả ngày vì đánh mất đi danh nghĩa của chú cậu mà ngấm ngầm chèn ép hại người.
Tần Phong nói tiếp: “Em cũng không biết.”
Cố Tiểu Nhị vui vẻ, không hổ là bố nuôi của cậu, ngay lập tức hét lên về phía đông: “Bà đã nghe được chưa?”
“Con nít con nôi đừng có xen vào!”
Âm thanh hung hãn truyền vào từ phía cửa.
Tần Phong nhìn qua, quả nhiên bà cô cả không muốn thấy người ta sống tốt đã sang đây.
“Con nít không phải là người à?” Tần Phong hỏi lại: “Con trai của tôi cũng là thành viên trong nhà họ Tần—”
Cô cả của Tần Phong nói: “Nó thì tính là người nhà họ Tần gì?”
Sắc mặt Cố Nhị lập tức trở nên khó coi, nhịn không được nắm chặt bàn tay lại.
Bỗng dưng Cố Vô Ích đưa mắt nhìn ra phía cửa.
Ông cụ Tần thấy sắc mặt của cả hai đứa nhóc không đúng bèn cuống cuồng ôm mỗi đưa vào lòng, hối hận vì vừa nãy bản thân đã lắm miệng.
Tần Phong không hoảng không hốt: “Ở trên sổ hộ khẩu của nhà tôi thì không phải là người của nhà họ Tần à? Chẳng lẽ lại là người nhà của bà?”
“Nó họ Cố!” Cô cả của anh lớn tiếng nói.
Tần Phong: “Bà họ Tiền đó,”
Bà cụ Tiền nghẹn họng không nói nên lời.
Cố Nhị cười một tiếng.
Sắc mặt bà cụ Tiền cực kỳ khó coi, hận không thể đi vào đánh cho cậu một trận.
Tần Phong vẫn không quên mình phải đến xưởng lắp ráp một chuyến: “Chuyện nhà bà tôi sẽ không can thiệp vào cũng không rảnh mà nhúng tay. Nhưng nếu chị dâu đã hỏi thì tôi đây sẽ nói người xưa có câu, cha mẹ còn sống thì con cái không đi xa. Không có cha mẹ ở không chia nhà. Nhà họ Tần cũng không hề có quy củ như vậy. Hai mẹ chồng nàng dâu các người muốn đánh muốn chửi gì thì quay về nhà mà làm đi.”
Bà ta không nhịn được nói: “Nếu không phải do mẹ mày nói bừa tao xem con dâu như người hầu mà sai thì sao con bé—”
“Mẹ của tôi đâu có nói bừa. Chị dâu không tin thì đi tìm một vị nào đó có quan hệ tốt hỏi một chút sẽ biết.” Tần Phong nhìn về phía cô cả hỏi: “Bà dám không?”
Nếu bà cụ Châu nói bừa thì bà ta đã nhanh chóng kéo con dâu đi tìm Tần Phong nói lý lẽ từ lâu bảo Tần Phong làm chủ cho rồi.
Lương Quế Chi thấy mẹ chồng giận mà không dám nói gì, trong lòng càng uất hận hơn: “Sáng sớm ngày mai chia nhà ở. Không chia cũng phải chia!” Nói xong thì quay đầu về nhà.
Bà cụ Tiền trừng mắt nhìn một nhà Tần Phong.
Tần Phong: “Nếu tôi là bà thì đã nhanh chóng quay về nhà thống kê có tất cả bao nhiều đồ, có đủ cho hai cô con dâu hay không.”
“Mày có ý gì?” Bà ta hỏi.
Tần Phong cười nói: “Ý là có khả năng lão tứ và lão ngũ đã có ý định muốn chia nhà. Rốt cuộc lão đại đã chia rồi, về sau việc hầu hạ bà mẹ chồng già sẽ rơi xuống lên người hai cô em dâu này.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt bà ta khẽ biến, cuống quýt chạy về nhà mình.
Bà cụ Châu liếc mắt trừng con trai, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn sau này sẽ nói lão tứ và lão ngủ chia nhà là do chúng ta cổ vũ cho xem.”
Tần Phong: “Con không cổ vũ thì bà ta sẽ không trách sao?”
Cố Tiểu Nhị nhịn không được nói: “Chú nói đúng. Bà nội, bình thường chúng ta đâu có trêu gì bà ta đâu sao bà ta cứ thích chơi xấu vậy?”
Bà nhớ tới trước khi được chia nhà, chị em dâu ở cùng nhau, bởi vì bố của Tần Phong là thầy giáo nên có thể kiếm được vài đồng tiền, bà ta là chị dâu cả nên suốt ngày bịa đặt nói xấu bà ở trước mặt bố mẹ chồng.
Cũng may hai vợ chồng già trông cậy vào việc bọn họ nuôi dưỡng cho nên không tin lời ma quỷ của bà ta.
Bà cụ Tiền tính kế dùng tiền nhưng không thể với đến nhà bà, qua năm một nghìn chín trăm sáu mươi, cuộc sống dần khởi sắc hơn thì nháo nhào muốn chia nhà ở.
Chia nhà xong, hai người già cũng về theo bọn họ dưỡng lão, từ đó bà ta cứ khuyến khích nhà anh hai đưa con cái lại đây chơi, để cho người già thường xuyên được thấy.
Rõ ràng là có thêm hai người già có thể làm việc, bởi vì bị con cái trói buộc vì thế công điểm của bà cụ Châu và ông cụ Tần cũng giống như anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai.
Thấy Tần Phong càng ngày càng có tiền đồ, cuộc sống mỗi lúc một tốt lên, cho nên bà cũng không thèm nhớ đến những chuyện ẩm ương đó nữa, ngày dài tháng rộng đã sớm quên đi.
Khi Cố Nhị vừa nói đột nhiên bà cụ Châu nói: “Cố Nhị nói đúng. Mặc kệ bà ta, các con mau quay về đi.”
Tần Phong: “Nhớ khóa kỹ cửa lại. Khi nào được trả lương con sẽ nâng tường cao lên một chút.” Rồi quay sang hướng đông lớn tiếng nói: “Đỡ phải có người cố ý chơi xấu. Cửa cũng sửa luôn, miễn cho người ta mở cửa dắt trâu đi giữa đêm.”
Bên kia tường xuất hiện thêm cái đầu lớn tiếng mắng: “Tên nhóc Tần Phong kia, mày có ý gì hả?”
“Tôi nói bà à?” Tần Phong hỏi.
Bà cụ Tiền: “Nhà mày ở ngõ phía tây, nhà tao ở phía đông, không nói tao thì nói ai?”
Tần Phong ra vẻ không quan tâm nói: “Nếu bà nói thế thì cứ cho là vậy đi.”