Edit: Trúc Linh

Bà cụ Tiền tức giận, giơ tay nắm lấy bờ tường: “Mày… Mày đúng là to gan!” Hận đến mức nói lắp: “Ngày mai tao sẽ đi tìm lãnh đạo của mày!”

Mẹ của Tần Phong nhíu mày, hai nhà cãi nhau thì cần gì đi tìm lãnh đạo: “Bà đi tìm lãnh đạo thằng bé làm gì?”

 

Bà ta nhìn về phía đứa nhóc ở trong ngực Tần Phong nói: “Chưa kết hôn mà đã có con, tác phong bất cần không có kiềm chế cũng xứng đáng làm kỹ sư?” Trừng mắt liếc Tần Phong một cái: “Mày cứ chờ đó!” Đắc ý lùi về sau.

Sắc mặt của bà cụ Châu và ông cụ Tần lập tức chuyển biến.

Cố Vô Ích và Cố Tiểu Nhị cũng hoảng loạn nhìn Tần Phong.

Vẻ mặt Tần Phong vẫn bình tình, cười nói: “Đừng để bà ta dọa.”

 

Bà cầm lấy tay con trai, hạ giọng nói: “Việc này không nhỏ đâu.”

“Mẹ! Tần Phong tỏ vẻ khó đoán lắc đầu.

Bà thấy con trai vẫn còn bình tĩnh được như vậy thì trái tim đang nhảy bang bang cũng dần đi về chỗ cũ.

Ông cụ Tần nhỏ giọng hỏi: “Con đã đi báo cáo với lãnh đạo rồi à?”

Buổi chiều nay Tần Phong mới đến xưởng lắp ráp đã đi tới báo cáo tình huống cho lãnh đạo biết.

Nhưng nếu anh không nói thật thì tối nay hai vợ chồng già e là khó ngủ.

Tần Phong gật đầu: “Chuyện lớn như vậy, con còn phải trông cậy vào bọn họ kê khai chứng minh để làm sổ hộ khẩu cho Miểu Miểu nữa mà, nào dám trì hoãn lâu.”

Cách một bức tường, bà cụ Tiền đang ghé sát vào nghe lén khẽ chau mày, thất vọng muốn rời đi thì nghe thấy ông cụ Tần hỏi: “Lãnh đạo nói sao?”

Tần Phong: “Một là con chưa đính hôn, hai là chưa có đối tượng, ba là chưa từng kết hôn, bố là không làm trái với kế hoạch hóa gia đình thì lãnh đạo có thể nói như thế nào? Đương nhiên là chúc mừng rồi.”

Bà cụ Tiền nhổ một ngụm nước bọt về tường cách vách sau đó đi vào nhà.

Ông cụ Tần vẫn chưa tin: “Lãnh đạo không nói con không biết kiềm chế tác phong sao?”

Cố Vô Ích và em trai cùng nhìn lên mặt Tần Phong.

Tần Phong cười nói: “Bố, khi nói đến Lưu Bang, có ai nhắc đến việc ông ta nhẫn tâm đá con gái xuống xe ngựa khi đang trên đường chạy trốn không? Khi thế nhân đàm đạo về Lý Thế Dân, có ai nhớ đến việc ông ta giết huynh bức phụ không?”

Ông cụ Tần lắc đầu.

Bà cụ Châu cũng bị con trai làm cho ngây ngốc: “Có ý gì? Chẳng phải đều đã qua đời sao? Như thế thì liên quan gì đến con?”

Cố Vô Ích đã hiểu: “Bà nội, một người rất có bản lĩnh thì sẽ không có ai để ý tới đạo đức của người đó cả. Hơn nữa, chú cũng đâu phải là người có nhân phẩm thối nát đâu.”

Tần Phong đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt của cậu: “Đúng là con trai của chú!”

 

Từ sau mười tuổi của kiếp trước đến sau này Cố Vô Ích chưa từng thân mật với ai như thế cả nên cứ thấy không quen vì vậy theo thói quen muốn đẩy tay anh ra.

“Còn dám ghét bỏ người bố này à?” Tần Phong trừng mắt.

Cố Vô Ích không còn lời nào để nói: “Chú không thể đứng đắn được chút ư?”

Tần Phong: “Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng?”

Ông cụ nhắc nhở con trai: “Nhưng mà con đâu thể so được với hoàng đế.”

“Xưởng xe Bắc Tân Hải cũng không phải là một quốc gia.” Tần Phong cũng nhắc nhở bố của mình.

Theo bản năng ông cụ suy nghĩ tới tình huống ở trong xưởng xe Bắc Tân Hải.

Tần Phong- thế hệ trẻ có bằng cấp cao nhất— Tiến sĩ. Ngoại trừ anh không phải là sinh viên khoa chính quy là thì chính là sinh viên đại học chuyên khoa.

Bởi vì mười năm cách mạng làm trì hoãn nên tuổi trẻ của thế hệ trước bây giờ cũng đã gần bốn mươi tuổi, sức lực kém so với thanh niên trai tráng mới hai sáu tuổi giống như Tần Phong.

Quan trọng nhất là khi xưởng xe Bắc Tân Hải là căn cứ thiết kế chế tạo động cơ đốt trong xe lớn nhất cả nước, nói rằng sản phẩm xe máy được sản sinh ra chiếm cứ hơn nửa thị trường quốc nội cũng không quá đáng.

Bây giờ bởi vì mở ra cải cách, lãnh đạo xưởng xe Bắc Tân Hải nghĩ ra đơn hàng xuất khẩu. Thật sự còn có người nước ngoài đi tới đây, cho nên còn phải nhờ đến Tần Phong, người hiểu rõ về xe máy nước ngoài cùng với khả năng thông thạo ngoại ngữ ra mặt.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.

Ông cụ dần dần yên tâm, vỗ bả vai con trai nói: “Bố hiểu rồi.”

“Vậy bố giải thích cho mẹ nhé.” Tần Phong nói.

Ông gật đầu: “Đi đường chậm một chút.”

Tần Phong bế con đi ra ngoài: “Nhớ khóa cửa kín lại.”

Ông vẫy tay tỏ vẻ đã biết.

Cố Tiểu Nhị nhỏ giọng hỏi: “Chú, lời vừa nãy không phải dùng để an ủi ông nội chứ ạ?”

“Đương nhiên không phải.” Tần Phong thản nhiên nói đúng tình hợp lý: “Con đừng khinh thường người bố như chú chứ!”

Cố Tiểu Nhị liếc anh một cái: “Lại chiếm tiện nghi của con.”

Tần Phong: “Vậy con nói có đúng hay không?”

Cố Tiểu Nhị vốn muốn thốt ra chữ ‘không’.

Có điều Tần Phong đã thỏa mãn hết tất cả ảo tưởng về một người bố ở trong đầu cậu.

Học thức uyên bác không cũ kỹ, dí dỏm hài hước nhưng không mất đi sự nghiêm túc. Nhìn qua thì có vẻ đang nuôi thả bọn họ, không quan tâm gì hết thế mà rất coi trọng việc học tập của cậu và anh trai. Thân là trưởng bối vẫn khiêm tốn nghe ý kiến của vãn bối. Cuối cùng điểm quan trọng là ký ức đời này của Cố Tiểu Nhị sẽ có thêm việc gọi anh là bố.

Nhưng cậu cứ cảm thấy gật đầu sẽ cổ vũ cho ‘địch’ nên lấy hết khí thế phản bác: “Tạm thời thì là vậy. Chờ mấy tháng nữa trong xưởng sẽ có người mới tới đúng không ạ? Chú Tần, sóng Trường Giang, cái sau đè cái trước đấy.”

Tần Phong: “Cái trước bị đè chết trên bờ cát à?”

Bỗng nhiên Cố Tiểu Nhị nhìn anh.

— Vậy mà anh hiểu ư?

Tần Phong: “Hay là con nói với chú rằng ‘người mới thay người cũ’? Chuyện này chưa xong đã nói sang chuyện khác hay là sóng này cao nhưng còn có sóng cao hơn?

 

“Chú mà cũng xứng làm sóng à?” Cố Tiểu Nhị không nhịn được liếc anh một cái.

Tần Phong cười nhẹ: “Đây là thẹn quá hóa giận?”

“Không thể nhường con một chút sao?” Cố Tiểu Nhị dậm chân: “Con là con trai của chú đó!”

Tần Phong khẽ lắc đầu: “Chỉ là con nuôi mà thôi.”

Hơi thở của Cố Tiểu Nhị cứng đờ, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh mới ý thức được anh cố ý, không khỏi đẩy anh mấy cái.

Tần Phong cũng đã đoán được, rất chi là thong dong lắc mình né tránh.

Cố Tiểu Nhị đẩy vào hư không, cặp sách trên người đập đập vào ngực hai cái, nhịn không được tìm sự giúp đỡ: “Anh trai!”

“Đồ ấu trĩ!” Cố Vô Ích đi lướt lên trên chiếu sáng đường đi.

Cố Tiểu Nhị đuổi theo sau, ôm cổ cậu.

Miểu Miểu cầm lấy quần áo của Tần Phong: “Bố, anh trai đang đánh nhau ư?”

“Hai anh trai đang đùa giỡn thôi.” Tần Phong sờ mặt cậu nhóc, gió thổi lạnh lẽo làm cho cậu bé phải ghé vào ngực anh.

Nhóc con cho rằng bố muốn hôn mình nên vui vẻ chôn mặt vào cổ anh.

Tần Phong bị cái lạnh làm run người, lập tức quyết định ngày khác phải đi tìm chị gái, nhờ chị gái dệt cho đứa nhỏ cái khăn quàng cổ.

Trước kia đứa nhóc ở trong chùa không có chỗ nào đi, cả ngày ngây ngốc ở trong đó. Về được một ngày đã đi tới đi lui ở trong thôn và xưởng, mỗi lần đều đi qua đường cái, trên đường gió lớn thổi qua nếu như phòng không tốt sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm mạo.

Nghĩ đến đây Tần Phong cũng thấy hai đứa con trai cũng không quàng khăn: “Lão đại, khăn quàng cổ của con đâu?”

Cố Vô Ích dừng lại: “Của con sao?”

“Ngoại trừ con thì còn có ai là lão đại không?”

Cố Tiểu Nhị vỗ vào cặp sách: “Chưa ném đâu, cất ở trong cặp sách rồi.”

Tần Phong: “Lấy ra quấn vào đi.”

“Hả?” Cố Tiểu Nhị nói một tiếng.

Tần Phong trừng mắt nhìn cậu.

Màn đêm đen nhánh, đèn pin đi phía trước chiếu sáng, Cố Tiểu Nhị lại không thể nhìn rõ vẻ mặt của bố nuôi, nhưng cậu biết nếu không quàng khăn sẽ có khả năng bị đánh: “Đi lát nữa là về nhà.”

Cố Vô Ích không nói hai lời trực tiếp lấy hai khăn quàng ra, sau đó tròng lên cho em trai, cuối cùng kéo lên che kín cả miệng và mũi.

Cố Tiểu Nhị ôm cổ anh trai, nhỏ giọng nói: “Anh còn sợ chú ấy à?”

“Anh là tôn trọng chú ấy.” Cố Vô Ích liếc em trai mình rồi nói: “Chú ấy là người chính trực chứ không phải là người tốt gì cả. Đừng quên ngay từ đầu chú ấy đã không nghĩ sẽ nhận nuôi chúng ta.”

Cố Tiểu Nhị nhớ lại, khi cậu tỏ vẻ thích chú Tần Phong với ông nội thì anh vẫn luôn thoái thác mãi, nói thẳng bản thân còn trẻ tuổi chưa từng nuôi con nít nên sợ sẽ không chăm sóc cho hai đứa nhỏ thật tốt.

Khi đó Cố Tiểu Nhị còn cho rằng những lời nói ấy là thật lòng cho nên cậu mới cùng anh trai đi tới nhà ông cụ Tần nói lên tâm nguyện, khi nào Tần Phong kết hôn sinh con cả hai sẽ về ở với vợ chồng già.

“Đồ lừa đảo!” Cố Tiểu Nhị quay đầu nhìn một chút: “Trước kia em chưa từng đắc tội với chú ấy đúng không?” ( truyện trên app tyt )

Lúc hai anh em sinh ra không phải đã có ký ức của kiếp trước mà đến khi Cố lão bị bệnh ở trong nhà, dọa cả hai sợ đến mức ngất xỉu sau đó ký ức mới ùa về.

Trong đầu dần xuất hiện những hình ảnh của mấy chục năm ở kiếp trước, từ chuyện năm mười tuổi tưởng chừng đã xa bọn họ cả ngàn dặm cho đến những khoảnh khắc khắc sâu không còn một mảnh. Vì vậy Cố Vô Ích cũng không biết bản thân đã đắc tội Tần Phong lúc nào hay chưa, càng không nhớ rõ kiếp trước có người nào tên Tần Phong hay không.

Đời trước, khi ông nội cậu qua đời bọn họ chỉ lo bi thương buồn bã nên đã quên bản thân đã làm như thế nào để chuyển tới nhà của cô.

Cố Vô Ích cố gắng nhớ lại: “Ông nội Tần nói lúc trước chú Tần thường xuyên đến tìm ông nội của chúng ta hỏi bài, có lẽ khi ấy em đã đắc tội với chú ấy rồi.”

 

“Khi đó em mới mấy tuổi chứ?” Cố Tiểu Nhị sợ hãi kêu lên.

Tần Phong bước nhanh vài bước: “Làm sao vậy?”

Cố Tiểu Nhị vội nói: “Không có việc gì.” Sau đó véo anh trai mình một cái.

Cố Vô Ích: “Chú, chú đi lên phía trước đi.”

Tần Phong đi lướt qua Cố Vô Ích và Cố Tiểu Nhị nhưng vẫn không yên tâm nói: “Về nhà lại chơi biết chưa?”

“Biết rồi ạ.” Cố Vô Ích gật đầu, chờ đến khi anh đi xa được một quãng, nhỏ giọng nói: “Cuối năm một nghìn chín trăm bảy mươi chín chú Tần mới đi ra ngoài, khi đó chúng ta đã hai ba tuổi, là thời điểm con nít không hiểu chuyện nhất. Chắc lúc đó chú Tần thấy trẻ con phiền phức nên không muốn nhận nuôi chúng ta.”

Cố Tiểu Nhị bĩu môi với người đang đi trước: “Vậy sao chú ấy không chê Miểu Miểu phiền?”

Cố Vô Ích cười cười nhìn em trai.

Cố Tiểu Nhị không nói gì.


Đừng nói Miểu Miểu là con trai ruột của Tần Phong, ngay cả người như cậu vẫn luôn không thích trẻ con mà bây giờ lại thích Miểu Miểu này.

Cố Tiểu Nhị nhịn không được nói: “Miểu Miểu thành thật quá như thế là không được.”

Cố Vô Ích: “Đứa bé đang dần lớn cho nên chưa định hình được tính cách, dẫn thằng bé đi ra ngoài chơi nhiều hơn thì một hai năm sẽ thay đổi thôi.”

Tần Phong dừng chân, quay đầu lại.

Cố Vô Ích vội vàng kéo em trai đi theo sau.

Về đến nhà bỏ đèn pin xuống, Cố Vô Ích liền đi vào trong phòng bếp xách nước nấu nóng, đổ ra rửa mặt đánh răng.

Trước kia cậu chẳng có được sự tự giác này.

Mỗi lần như thế Tần Phong sẽ cầm kẹp than đi qua hù dọa.

Người xưa có nói, không làm không sợ.

Cố Vô Ích biết kẹp than đá đánh rất đau, Tần Phong lại không lấy bọn họ ra để thí nghiệm mà chỉ hy vọng bọn họ sẽ hình thành được thói quen sinh hoạt tốt đẹp ít bệnh tật, mà cả hai không muốn đối nghịch với anh càng không muốn bị đánh nên chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục.

Tần Phong nhìn chằm chằm hai người rửa ráy xong mới từ từ lấy kem bảo vệ da bôi lên mặt cho Miểu Miểu sau đó rửa mặt và rửa chân cho cậu bé.

Miểu Miểu thấy bố mình đi ra bên ngoài bèn giữ chặt lấy tay của anh.

Tần Phong cảm thấy hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Đứa bé đi dép lê vào chỉ chỉ vào ghế nhỏ bảo anh ngồi xuống.

Tần Phong ngồi xuống mà không hiểu làm sao.

Đứa bé ngồi xổm cởi giày cho anh.

Tần Phong hoảng sợ, vội vàng kéo cậu bé dậy: “Con đang làm gì vậy?”

“Rửa chân cho bố.” Đứa bé nói với vẻ đương nhiên.

Hai đứa lớn đang ghé lên bàn cơm tự học, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Miểu Miểu, khó có thể tin được câu ‘Rửa chân cho bố’ lại được thốt ra từ miệng của một đứa bé bốn tuổi.

Tần Phong hơi hé miệng, đột nhiên thấy trong lòng như có gì đó sụp đổ xuống, nhịn không được bế đứa bé lên: “.... Ai nói với con là phải rửa chân cho bố?”

“Sư phụ ạ.” Đứa bé buột miệng thốt ra.

Cố Tiểu Nhị nhịn không được mắng: “Lão hòa thượng có còn là người không hả?!”

Đứa bé quay sang nói: “Sư phụ là người.”

Cố Tiểu Nhị nghẹn họng không nói nên lời.

Tần Phong không tin lão hòa thượng sẽ ngược đãi đứa nhóc này: “Có phải sư phụ của con nói Miểu Miểu rửa chân cho bố cho nên Miểu Miểu cũng muốn rửa chân cho bố đúng không?”

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, giãy giụa muốn đi xuống.

Tần Phong ôm cậu bé thật chặt: “Ý của sư phụ con nói không phải là bây giờ mà là chờ đến khi Miểu Miểu trưởng thành.”

Đứa bé dừng giãy giụa.

Tần Phong chỉ vào Cố Vô Ích: “So với anh cả con thì phải con hơn bây giờ nhiều.”

Đứa bé ngơ ngác nhìn anh.

— Là như thế sao?

Tần Phong: “Không tin con hỏi anh cả với anh hai đi.”

Cố Vô Ích gật đầu: “Chú nói đúng. Em còn nhỏ, khoan hãy rửa chân cho bố. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải ngoan ngoãn, ở cạnh anh trai để chú đi làm.”

Đứa bé cảm thấy kỳ lạ: “Bố, vì sao anh trai không gọi bố là bố mà lại gọi là chú ạ?”

Tần Phong trả lời không chút suy nghĩ: “Bọn họ thích gọi như thế.”

 

“Con mới không thích!” CỐ Tiểu Nhị buột miệng thốt ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play