Edit: Trúc Linh

Một phút, hai phút… Mười phút trôi qua, Tần Phong vắt hết óc cũng không nghĩ ra tại sao mình lại được làm bố.

Nhưng đứa trẻ trước mắt này là thật.

Đứa bé chỉ mới khoảng bốn tuổi, mặc một bộ quần áo hòa thượng nhỏ, trên đầu sáng bóng đến mức có thể chiếu cả con đường, trắng trắng mềm mềm giống như thằng bé ở trên bức tranh ngày tết.

Thật ra đứa bé làm hòa thượng cũng không có gì kỳ lạ, lúc Tần Phong đi học ở thủ đô có đi ra ngoài chơi với các bạn học đã gặp không ít tiểu hòa thượng rồi.

Vấn đề chính là tiểu hòa thượng này giống anh khi còn nhỏ đến bảy tám phần, à còn giống anh bây giờ tới sáu phần.

Nếu đứa con này đã đến đây để nói rằng mình là con trai của anh thì Tần Phong tuyệt đối chấp nhận hết tất cả với tâm thế yên tâm thoải mái nhất.

Cuộc đời này anh được sinh ra vào những năm sáu mươi, vào niên đại này, trên dưới cả nước đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày, cắt giảm lương thực, quần áo, mà anh cũng từ một phú nhị đại biến thành người nông dân đưa lưng lên trời cong mặt xuống đất.

Vì không muốn chịu đói, không muốn chịu bị bệnh mà không có tiền điều trị sau đó sẽ đi đời nhà ma nên Tần Phong chỉ có thể vén tay áo lên cố gắng— dùng tri thức để thay đổi vận mệnh.

Thời gian đọc sách mỗi ngày không đủ làm gì có tâm tư chạy đi phong hoa tuyết nguyệt chứ? Hơn nữa, năm 1977 anh thi đại học, sáu tháng cuối của năm 1979 thì xuất ngoại, đến năm 1985 mới về nước, trong lúc đó chỉ có về một quãng thời gian ngắn là vào năm 1983, đến nay cũng đã được ba năm. Cho nên mới nói tuổi của tiểu hòa thượng này không khớp.


Cho dù anh không cẩn thận mắc mưu của người khác thì khi anh quen được bạn gái là người nước ngoài, tên nhóc này cũng sẽ thành con lai.

Tần Phong ngồi xuống, vẫy tay với đứa nhỏ.

Đứa bé ngoan ngoãn chạy đến gần.

Tần Phong bế đứa bé lên, để cho cậu bé ngồi lên đùi anh, gương mặt ngang hàng đối diện với nhau: “Tiểu hòa thượng, chú hỏi con, con thành thật trả lời cho chú biết, là ai đã nói với con chú là bố của con vậy?”

“Sư phụ ạ.” Đứa bé đầu trọc dùng giọng điệu non nớt trả lời không chút suy nghĩ.

Tần Phong tức giận hỏi: “Tên đó nói với con thế ư?”


Đứa bé gật đầu không hề do dự.

Ngay lập tức Tần Phong đã biết được mình hỏi một câu quá dư thừa.

Đứa bé còn nhỏ, sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần, trong mắt nó không hề có sự khác biệt giữa nam và nữ.

Lão hòa thượng muốn nói anh là mẹ của đứa bé thì chắc chắn tiểu hòa thượng cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.

Nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh một lát, sắp xếp hết tất cả suy nghĩ trong đầu, Tần Phong nhớ đến nơi anh làm việc ở công ty sản xuất ô tô Bắc Tân Hải tỉnh Đông Nam, đối diện đường cái là nông thôn— Ngũ Lý Đôn, cũng là quê quán của anh.

Cho dù là ở trong xưởng của công ty hay là ở trong thôn thì anh cũng chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này.

Chắc chắn tiểu hòa thượng đến từ nơi khác.

Xưởng xe Bắc Tân Hải ở vùng ngoại thành, nếu muốn đến đây thì phải lái xe hoặc là đi bộ hoặc ngồi xe buýt.

Cho dù dùng loại phương tiện nào thì đối với một đứa bé mới bốn tuổi cũng là điều khó có thể làm một mình được. Đặc biệt trên người cậu bé còn vác bao tải, bên chân còn mang theo một cái bao to.

Vì thế phải có người đưa cậu nhóc đến tận cửa xưởng.

Có khả năng lúc này đang tránh ở trong góc nào đó, nhìn chằm chằm về bên đây, để phòng ngừa anh vứt đứa bé ra ngoài khiến cho tiểu hòa thượng phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.

Hơn nữa, ngay từ đầu Tần Phong cũng không tính đưa đứa nhóc này vào trong. Chủ yếu bây giờ là giờ tan tầm, người ra về đông như kiến, đứa bé cứ gọi ‘bố, bố’ không ngừng, nếu anh không nhanh chóng đưa cậu nhóc đi thì chắc chắn ngày mai toàn bộ xưởng và thôn, ngay cả hai bên đường cái cũng tung ra tin đồn anh là tra nam dám vứt bỏ vợ con một mình.

Nếu ở kiếp trước, mắng anh là tra nam thì anh cũng nhận.

Nhưng ở kiếp này đến cả bàn tay của con gái anh cũng chưa từng được chạm qua, bỗng nhiên phải cõng cái nồi ấy chẳng phải sẽ mệt đến mức khóc to sao?

Tần Phong mở mắt ra, nhìn chằm chằm đứa bé hỏi: “Sư phụ của con đưa con tới đây à?”

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Tần Phong: “Sư phụ con nói chú là bố của con?”

Đứa bé gật đầu lần nữa, đôi mắt to tròn sáng ngời chứa đầy sự nghi hoặc.

— Vì sao bố cứ hỏi như vậy ạ?

Tần Phong tức giận đến mức bật cười.

Đột nhiên có thêm đứa con trai anh không hỏi cho cặn kẽ thì biết phải làm thế nào?

Anh cũng đâu phải là thần long, phụ nữ nằm mơ thấy anh là có thể mang thai đâu?

“Sư phụ của con không sợ chú sẽ không nhận con là con trai sao?”

Đứa bé lắc đầu, nói một cách tràn đầy tin tưởng: “Sẽ không ạ.”

“Cái này cũng do sư phụ con nói?”

Đứa bé nghĩ ngợi một lát, quay đầu lấy bao trên lưng xuống, lục lọi rồi đưa ra một bức thư.

Tần Phong bực mình: “Sao con không lấy ra sớm hơn đi?”

Cầm lấy bức thư, tùy tiện bế đứa bé sang một bên, gấp gáp mở ra, bỗng có một mùi hương đặc biệt của chùa chiền xông thẳng vào mũi.

Giờ khắc này Tần Phong không rảnh lo mấy chuyện cỏn con không đáng kể đó.

Mở bức thư ra đọc, phần đầu không phải là ‘chào anh’ hay là câu nói anh là bố của đứa trẻ mà trực tiếp nói ba chữ ‘thật xin lỗi’, Tần Phong liền biết mình đã nhớ không nhầm, anh không hề dơ, tiểu hòa thượng không phải là con của anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng Tần Phong xuất hiện cảm xúc phức tạp, anh ngước lên nhìn vẻ mặt của tiểu hòa thượng.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm đặt lên đầu gối, eo thẳng lưng đứng, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng làm cho Tần Phong không hạ thủ được.

Đặc biệt là khi nhìn gương mặt nho nhỏ có hơi giống bản thân lúc còn hôi sữa kia, Tần Phong bèn dẹp bỏ suy nghĩ muốn ném văng đứa trẻ này ra.

Lỡ như lão hòa thượng đi rồi chẳng lẽ thật sự phải để đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ ăn xin qua ngày hay sao?

Tần Phong thu hồi tầm mắt, cố gắng đọc tiếp dòng thư.

Lão hòa thượng cũng không phải là lão hòa thượng từ khi sinh ra cho đến lúc lớn lên.

Bắt đầu mười năm cách mạng, lão hòa thượng bị vợ con phủi sạch quan hệ, mọi người trong nhà làm ăn buôn bán lớn nên mười năm đó cũng không quá tốt, bất động sản bị niêm phong, gia sản bị sung công, ngay cả lão hòa thượng cũng phải chạy đến công trường làm khổ sai.

Thật vất vả mới kết thúc cuộc sống đày đọa, vấn đề được điều tra rõ ràng, gia sản được trả lại toàn bộ, lão hòa thượng cứ nghĩ bản thân có thể yên ổn sống qua tuổi già, ai ngờ vợ con lại tìm tới cửa, nhận sai nói lời xin lỗi, cầu xin ông ta tha thứ.

Lão hòa thượng bị đâm cho nhát dao đau thấu tận tim can nên lười phản ứng với bọn họ. Nhưng bọn họ cứ liên tiếp tìm đến cửa, làm cho láng giềng thấy bất an, ông ta cũng không còn cách nào khác bèn nhân lúc một ngày bọn họ không đến đã đem toàn bộ đồ cổ giao nộp cho nhà nước. Đêm đó trăng cao gió mát đem theo quần áo đi tới cửa chùa. - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác. 

Nửa đường bị vướng phải một chút, cúi đầu đã thấy sợ hãi vô cùng — có một đứa trẻ!

Lão hòa thượng dùng đèn pin chiếu lên, sắc mặt đứa bé hết trắng lại xanh, giống như đã chết. Ông ta tính toán đưa đứa bé đến chỗ nào đó để chôn. Đến lúc bế đứa bé lên thì thấy nó có cử động, lão hòa thượng bèn cuống quýt đứa tới bệnh viện. Ông ta bọc chăn bên ngoài để giữ ấm cho đứa trẻ.

Vốn tưởng đứa trẻ này khi tỉnh lại sẽ lành ít giữ nhiều.

Ai ngờ phúc lớn mạng lớn, sống sót qua khỏi nên được lão hòa thượng đưa tới chùa chiền, mỗi ngày ăn cơm bún nước, đứa bé càng lớn càng đẹp.

Theo kế hoạch của lão hòa thượng chờ đến khi đứa trẻ sáu tuổi sẽ đưa xuống núi đi học. Vàng bạc ông ta mang từ nhà đến không hề quyên góp cho chùa chiền mà giữ lại để sau này dùng cho đứa bé đi học.

( truyện trên app T Y T )
Đáng tiếc kế hoạch không được thực hiện.

Người nhà lòng lang dạ thú của lão hòa thượng đã tìm được ông ta.

Sợ bị bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của tiểu hòa thượng, cũng sợ tiểu hòa thượng rơi vào tay bọn họ nên lão hòa thượng bèn tính toán tìm cho đứa bé một ngôi nhà tốt. Không dám tìm ở nơi gần đó cho nên đã đưa đến bên ngoài vùng ngoại ô cách Tân Hải tầm một trăm dặm.

Vừa xuống xe buýt đã thấy tiểu hòa thượng cực kỳ giống với Tần Phong, lão hòa thượng cho rằng đã tìm được bố ruột của tiểu hòa thượng.

Khi theo đuôi Tần Phong đến xưởng thì đã hỏi thăm người xung quanh đó xem nhân phẩm của anh như thế nào.

Ai nấy cũng nói phẩm hạnh của anh không tồi.

Có ba người khi còn trẻ được đi du học nước ngoài nhưng chỉ có Tần Phong học xong là vẫn quay về nước để báo đáp Tổ quốc.

Tần Phong vô cùng hiếu thảo với bố mẹ, yêu quý chị gái, cũng rất yêu thương hai đứa cháu gái bên ngoại.

Khi về nước nối gót nghiên cứu học tập phát minh xe điện của vị kỹ sư già. Vị kỹ sư già này vừa qua đời đầu năm nay, trước khi lâm chung tình nguyện sang tên phòng ở cho Tần Phong, giao hai đứa cháu cho Tần Phong chăm sóc cũng không muốn phó thác cho đứa con gái đang ở trong tỉnh.

Có thể thấy được tính cách và đức hạnh của Tần Phong rất tốt.

Lão hòa thượng cũng biết tính toán theo thời gian chắc chắn tiểu hòa thượng không phải là con trai của Tần Phong.

Nhưng không có ai thích hợp hơn Tần Phong nữa.

Bố mẹ của Tần Phong vẫn còn, tuổi chưa lớn còn có thể chăm sóc ít nhiều.

Có một chỗ ở mà tiểu hòa thượng có thể dừng chân, với số tiền lương cao ngất của Tần Phong chắc cũng nuôi nổi.

Quan trọng hơn là vẻ bề ngoài của tiểu hòa thượng giống Tần Phong như đúc, nếu hai người đến đồn công an mà không có chứng cứ cũng có thể làm được sổ hộ khẩu.

Cuối cùng lão hòa thượng còn cầu mong Tần Phong nhận nuôi đứa bé, bên tay đứa bé có mang theo số vàng bạc của ông ta.

Nếu tương lai anh cưới vợ sinh con, không có cách nào chăm sóc thì cũng mong anh sẽ đưa đứa con cho bố mẹ của mình chứ đừng đuổi cậu bé ra ngoài.

Đứa nhỏ này thật sự quá đáng thương.

Lỡ như bị đuổi đi lần nữa thì cuộc đời này xem như sẽ bị hủy hoại.

Tần Phong đọc đến đây nhịn không được nhìn qua đứa bé.

Đứa bé cũng không rời mắt khỏi anh.

Mặc dù trên người còn mặc bộ quần áo của tiểu hòa thượng nhưng trên người rất sạch sẽ, so với mấy đứa bé được bố mẹ chăm sóc thì sáng sủa hơn nhiều. Móng tay không có bùn hôi, có thể thấy được lão hòa thượng nuôi dạy rất tốt.

Nói đến việc đưa đi thì bên người Tần Phong có một ứng cử viên đó là chị gái anh.

Chị gái anh đã sinh hai cô con cái, sợ sinh đứa thứ ba không thể nuôi nổi nữa nên không dám nếm thử.

Cả hai vợ chồng đều khao khát có được một đứa con trai.

Nếu giao tiểu hòa thượng cho bọn họ thì chắc chắn chị gái anh sẽ đối xử với đứa bé như châu như bảo, bởi vì đứa bé này giống anh. Nhưng anh rể thì không được, anh ta là người tính kế keo kiệt, sớm muộn gì tình cảm cũng bị nuôi thành Giả Hoàn trong “Hồng Lâu Mộng”, rụt rè đến mức không dám đặt lên mặt bàn.

Tần Phong không thể tưởng tượng được cảnh đứa bé có gương mặt giống mình này sẽ nói ra câu tục tĩu.

Đưa cho người chưa có con thì sao? Lỡ nhà đó có thêm đứa con của chính mình vậy chẳng phải tiểu hòa thượng sẽ trở thành nô tài cho nhà kia ư?

Điềm này Tần Phong không thể làm được.

Tần Phong thở dài một cái.

Có lẽ lão hòa thượng cũng đã nghĩ tới điểm này.

“Bố, bố bị sao thế ạ?”

Tần Phong nói theo bản năng: “Đừng gọi chú là bố!”

Bỗng dưng đứa trẻ im lặng, cơ thể căng chặt.

Sau đó đã thả lỏng lại.

Sư phụ từng nói, bố chưa từng làm bố, cũng không biết đến sự tồn tại của cậu bé cho nên bố vì thói quen nên không cho cậu bé gọi là bố.

Cậu bé muốn giải thích cho bố hiểu nhưng phải có kiên nhẫn, không thể so đo cũng không được tức giận với bố.

Tần Phong nhìn thấy sắc mặt của đứa trẻ thay đổi liên tục, anh hơi hé miệng muốn giải thích rằng không phải mình muốn mắng cậu bé.

“Bố, vậy con nên gọi là thí chủ hay sao ạ?”

Suýt chút nữa thì Tần Phong đã cắn chặt lưỡi mình: “.... Không được gọi là thí chủ.”

“Thí chủ ba ba?”

Tần Phong: “.........”

“Gọi là chú đi.”

Tiểu hòa thượng nghiêng cái đầu nhỏ: “Giống như gọi anh trai ý ạ?”

“Con còn có anh trai?” Tần Phong cuống quýt nhìn tứ phía.

Chỉ có hai người bọn họ.

Tần Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng dưng trong lòng động một phát: “Con đang nói đến Vô Ích và Thanh Cuồng ư?”


“Đúng vậy.” Đứa bé gật gật đầu: “Anh trai Cố Vô Ích, anh trai Cố Thanh Cuồng. Bố, vì sao anh trai không có họ Tần giống như chúng ta?”

 

Miệng Tần Phong giật giật, rất muốn nói con cũng đâu có mang họ Tần.

Nhưng vừa thấy mặt của đứa bé thì Tần Phong lại do dự.

Với vẻ ngoài này nói cậu bé không mang họ Tần thì ai tin?

“Hai anh trai không phải là do chú sinh ra, là cháu trai của sư phụ, cháu trai của Cố gia. Trước khi sư phụ lâm chung đã phó thác hai đứa nhóc cho chú chăm sóc, mặc dù chúng ta không cùng một họ nhưng có tên trên sổ hộ khẩu, như vậy chính là người một nhà.”


Tiểu hòa thượng gật đầu.

“Hiểu chưa?”


Tiểu hòa thượng giang hai tay ra: “Hiểu rồi ạ. Chúng ta là người một nhà.”

Tần Phong bế cậu bé lên ôm vào lòng.

Đứa bé ôm cổ anh nói: “Con có bố, con có nhà, con sẽ không bao giờ là hòa thượng không có ai muốn nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play