Edit: Trúc Linh

Cố Vô Ích vừa thấy bà hiểu lầm thì vội vàng giải thích: “Không phải. Là con sợ bà mệt.”

“Đứa nhỏ ngốc.” Bà cụ Châu vui mừng cười cười, đưa Miểu Miểu cho cậu bế: “Đưa em trai ra sân chơi đi, bà đi nấu cơm.”

Cố Nhị lập tức buông cặp sách xuống: “Bà nội, để con nhóm lửa.”

“Có ông nội rồi còn cần đến con à?”

Cố Tiểu Nhị ngẫm nghĩ: “Vậy con rửa rau giúp bà nội.”

“Rửa xong rồi.”

Cố Tiểu Nhị nhíu mày, vậy một đứa nhỏ như cậu thì có thể làm gì?

“Con giúp bà nội đi lấy củi.”

Bà cụ nhịn không được mà nói: “Chú của con khỏe mạnh hơn con nhiều. Khi thằng bé mới bằng tuổi của con, bà nội dùng gậy gộc mới di chuyển được nó. Bà nội không cần con giúp, từ khi chú của con đưa cái thùng thuốc xổ kia về, rồi cả phân lân thì bà nội và ông nội không còn cần cắm mặt xuống đất kéo phân chuồng khắp nơi về, cũng không cần gánh nước, sống trong ngày tháng rảnh rỗi hơn trước kia, cho nên đôi khi về già xương cốt sẽ đau nhức.”

Cố Nhị chỉ vào trong chuồng gia súc: “Còn có cái kia ạ?”

“Chỗ đó có ông nội con lo.” Bà đẩy cậu ra bên ngoài: “Đi chơi đi. Nếu không có gì để chơi thì đi đến xưởng xem chú con khi nào tan làm. Khi qua đường nhớ chú ý.”

Nhưng cậu vẫn muốn đi vào trong bếp.

Ông cụ Tần đẩy Cố Nhị ra ngoài: “Chờ đến khi hai ông bà này già đến mức không thể động đậy thì con hiếu thuận cũng chưa muộn. Bây giờ mà hiếu thuận là bị mù mắt đó biết chưa?”

Thiếu niên nhỏ ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng: “Miểu Miểu, anh trai đưa em đi tìm chú— À tìm bố của em.”

Đứa nhỏ ngoái cổ ra bên ngoài.

Cố Vô Ích vươn tay.

Cố Thanh Cuồng một tay bên kia.

Ông cụ Tần nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn một lát, thấy hai đứa lớn đang dắt tay đứa nhỏ: “Có ba đứa con cũng khá tốt. Trước kia tôi còn lo lắng có nhiều con cái như thế, Miểu Miểu lại là con ruột nếu không có cô gái nào dám gả cho Phong Nhi thì biết làm sao. Thật ra bây giờ thằng bé không muốn cưới vợ cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?”

Bà cụ Châu nói: “Nếu không phải tôi sợ người ta nói thằng bé có bản lĩnh lớn như vậy nhưng ngay cả đứa con trai cũng không có thì không thèm quan tâm đến. Đỡ sau này phải cãi nhau với con dâu.”

“Bà nghĩ như vậy thật sao?”

Bà cụ: “Trông tôi giống đang giả vờ không? Tôi mà có tiền đồ như con trai làm gì đến lượt tiện nghi cho người ngoài—”

“Chia nhà!”

 

Tiếng thét chói tai vang lên, khiến cho ông cụ Tần sợ tới mức làm rơi que diêm đã được đốt xuống mu bàn tay, làm những lời của bà cụ Châu muốn nói phải nuốt vào trong miệng, làm Miểu Miểu sợ đến mức nuốt tiếng ‘bố’ vào trong cổ họng, làm cho Tần Phong sợ hãi rụt chân về, ngay sau đó phản ứng lại vội bế đứa con trai ngoan của mình lên.

Cả nhà sáu người không hẹn mà cùng nhìn lại.

Ông cụ Tần chỉ vào hướng đông, nhỏ giọng hỏi: “Là bên nhà chị dâu ư?”

Bà cụ cẩn thận nghe ngóng một chút, đúng là tiếng của cháu dâu, ngay lập tức nhịn không được mà để lộ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, kể màn hồi chiều cho ông bạn già nghe.

Ông cụ Tần cũng nhịn không được mà vui vẻ: “Xứng đáng lắm! May mắn hôm nay có Miểu Miểu nếu không nhà chúng ta sẽ bị nói là bất hiếu, không có khả năng nối dõi tông đường, còn phải vì hùa theo gió mà nói, bà đừng tức giận, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tần Phong đi đến cửa bếp đã nghe thấy câu cuối: “Ai lại làm gì chúng ta nữa ạ?”

Ông cụ cuống quýt hừ một tiếng, nhìn qua hướng đông sau đó nói lại câu chuyện mà mình mới nghe được từ vợ cho anh nghe.

Tần Phong hiểu rõ: “Vừa rồi con nghe thấy câu ‘chia nhà’, còn tưởng là nghe lầm.”

Bà cụ Châu: “Không hề. Hôm nay chẳng biết vì sao lại lọt được tiếng gió. Chuyện cô cả của con xem con dâu như người hầu đâu phải do mẹ nói bừa, ai ai cũng biết điều này. Con tìm chị dâu hỏi vài câu là biết được sự thật ngay, cho dù không chia nhà ra ở thì cũng không thể sống được như trước kia nữa, con bé hầu hạ cô cả của con như hầu hạ lão thái quân vậy.”- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.

Tần Phong: “Chị dâu đâu có ngốc, dù mẹ không nói ra thì có khả năng chị ấy cũng sẽ không còn nhịn nữa đâu.”

Ông cụ Tần: “Nói nhỏ chút, đừng để con bé nghe thấy.”

 

Cố Nhị nhịn không được nói: “Ông nội còn sợ cô ta ư? Ông nội, để con giúp ông!”

“Giúp ông làm gì?” Ông cụ Tần trừng mắt liếc cậu một cái: “Tên nhóc nhà con mới vài tuổi đầu chỉ nên đưa em trai đi chơi thôi. Con nít đừng có xen vào chuyện của người lớn.”

Trước kia Cố Nhị không quen bị la mắng, cho rằng ông và dượng của mình có cùng một đức hạnh — bên ngoài là người nhưng về nhà là biến thành tên súc sinh. Còn cảm thấy hối hận vì chưa đến hỏi thăm tình huống gia đình của nhà họ Tần.

Tần Phong phát hiện ra mặt cậu biến sắc nên giải thích nhà ở thôn hơi to nên âm thanh phát ra quá nhỏ sẽ không có ai nghe, vì vậy người ở đây toàn dùng giọng to để nói, chứ không phải không thích cậu.

Ông cụ cũng nhận ra bản thân đã dọa Cố Nhị nên nhanh chóng đi làm sáng tỏ thật ra không phải không thích cậu, nếu không thì sao lại bảo Tần Phong nhận nuôi cả hai chứ?

Cố Nhị thấy ông cũng bị mình dọa nên cảm thấy chắc chắn là bản thân đã quá mẫn cảm.

Chưa tới mấy ngày đã phát hiện ra ông cụ Tần cũng thích rống lên với Tần Phong, không vùi còn muốn đánh đấm anh, Tần Phong không hề giận dữ, lúc này Cố Nhị mới yên tâm.

Cả một tháng trời, Cố Nhị dần tập thành thói quen, không để bụng mà chỉ bĩu môi liếc ông một cái, tiếp nhận đứa bé ở trong lồng ngực Tần Phong.

Đứa bé thích bờ vai to lớn ấm áp của bố, lắc lắc đầu, đôi mắt không nhịn được nhìn qua cái nồi, ở đó khói bốc lên nghi ngút tỏa hương thơm nồng nàn khó cưỡng.

Bà cụ Châu để ý thấy, nhẹ nhàng đảo đảo vài lần rồi vớt tôm to từ trong nồi dầu ra.

Tần Phong hỏi: “Mẹ dùng dầu gì để chiên vậy?”

Bà cụ: “Bố con mua dầu đậu nành về.”

 

“Khó trách nó nhiều bọt như thế.”

Bà cụ Châu gật đầu: “Đúng nha. Bỏ thêm chút mỡ heo là tốt rồi. Nhưng mẹ sợ Miểu Miểu không ăn quen nên không dám bỏ vào. Chờ lát nữa mẹ đổ cái này ra rồi giữ lại xào cây đậu tương cho Miểu Miểu ăn.”

Tần Phong: “Sáng mai lại làm. Vô Ích—”

“Con gọi Vô Ích làm cái gì?” Ông bố đánh gãy lời anh nói.

Tần Phong cảm thấy bất đắc dĩ: “Đại tiểu tử, con bỏ thêm ít muối lên tôm, sau đó lên ăn cùng với em trai đi.”

Đại tiểu tử ngạc nhiên hỏi: “Bọn con cũng ăn luôn ạ?”

Tần Phong càng thấy ngạc nhiên hơn so với cậu: “Không thì sao? Chỉ để mỗi Miểu Miểu ăn à? Thằng bé ăn hai ba con là được rồi. Thằng bé vẫn chưa quen ăn mấy cái này, nên không thể ăn quá nhiều. Các con bóc vỏ sạch cho nó một chút sau đó để lại một nửa cho chú và ông bà nội ăn.”

Đại tiểu tử giữ lại hơn một nửa.

Bà cụ xoay người lấy dầu thì chú ý tới, sau đó bỏ thêm vào vài con: “Cơ thể của ông bà dần già đi, ăn nhiều cũng chỉ uổng phí.” Chưa đợi cậu mở miệng: “Ăn nhiều cho mau cao rồi hiếu thuận chú của con cho thật tốt.” Nói xong đẩy cậu ra một chút.

Mũi Cố Vô Ích chua xót, như muốn khóc ầm lên.

Trước kia khi ở nhà của cô, dù là cô ruột nhưng chỉ biết ghét bỏ bọn họ ăn nhiều tốn cơm.

“Sao thế?” Bà cụ thấy cậu cúi đầu bèn hỏi.

Cố Vô Ích lắc đầu, nén nước mắt vào trong: “Cho Miểu Miểu ăn hai hay ba con ạ?”

Tần Phong bật cười: “Chuyện này mà cũng làm cho con rối rắm à? Trước bóc cho em trai hai con, thấy thằng bé thích ăn thì bóc thêm một con nữa.” Nói xong thì bỏ đứa nhóc xuống, lấy nước ấm rửa tay cho cậu bé.

Ông cụ liếc nhìn cái nồi một cái, cảm thấy như vậy không đủ cho hai đứa lớn ăn: “Bà này, có nên làm thêm vài món nữa không?”

Bà cụ lấy ra khối đậu hủ cho vào chảo rán: “Trong cơm điện còn có một bát canh trứng hấp thủy, một người nửa chén rồi thêm miếng cháo, ăn thêm màn thầu là đủ no đó.”

Tần Phong đưa cậu nhỏ cho hai đứa lớn, đi vào nói: “Đậu hủ cũng có hơi đói.”

Bà gật đầu, quay sang con trai: “Không phải còn có mỳ sợi ư? Nếu trước khi ngủ còn đói thì dùng bếp lò nhà con nấu mì sợi rồi đánh quả trứng cho bọn nhỏ ăn.”

 

“Được ạ.” Tần Phong gật đầu, đi lấy bát đũa.

Nhìn thấy nồi to bốc khói, xốc nắp lên thấy bên trong có màn thầu thì đưa chén đũa vào trong phòng và đi lấy màn thầu.

Vào thời điểm như này có rất ít rau dưa, tốt nhất nên ăn rau chân vịt thì hơn.

Bà cụ Châu lấy đậu hủ chiên xong rồi bỏ rau chân vịt vào xào.

Lửa ở trong nồi rất lớn, đảo đảo rau chân vịt vài cái là có thể ăn cơm được rồi.

Thấy cánh tay của Miểu Miểu ngắn ngắn, bà tìm cho cậu bé một chén nhỏ bỏ đậu hủ vào cho cậu bé ăn.

Thêm nửa chén canh trứng, nửa chén đậu hủ, Miểu Miểu lâm vào sự do dự.

— Nên ăn cái nào trước đây?

Cố Nhị dạy cậu bé: “Miểu Miểu, nhìn anh này, uống một chút canh trứng sau đó ăn miếng đậu hủ.”

Hai mắt cậu bé sáng ngời, cúi đầu, lỗ tai hổ hai bên cũng cụp xuống theo.

Tần Phong đỡ lấy cậu bé: “Mẹ, lát nữa cắt hai cái dây hai bên này đi.”

 

“Được.” Đứa lớn có thể mang mũ trụ, không cần dùng dây để buộc lại.

Miểu Miểu thấy bố không ăn thì múc một miếng canh trứng đưa đến bên miệng anh.

Tần Phong há mồm ăn xong nói: “Không tệ. Miểu Miểu mau ăn đi, con ăn được thì bố sẽ ăn tôm to. Tôm to cũng rất ngon.”

Đứa bé nhìn con tôm, cái miệng nhỏ khẽ động đậy.

Tần Phong muốn phì cười: “Con còn nhỏ không thể ăn quá nhiều nếu không bụng sẽ rất khó chịu. Có khi còn bị tiêu chảy nữa đó, con đã biết chưa?”

Đứa bé gật đầu, đôi mắt lưu luyến mãi không rời.

Cũng may lượng cơm của Miểu Miểu ít, ăn đồ ăn không cần nhai quá lâu.

Tần Phong sợ cậu bé không hiểu gì đến bên này, có thể bị mấy con gà trống dọa sợ cho nên để cậu bé chuyển qua ngồi bên người, bò lên đùi anh.

Đứa bé thích anh nhất dù ngồi bên cạnh, không ngồi vào lồng ngực cũng đã rất vừa lòng.

Hai vợ chồng già thấy cậu nhóc ngoan như thế, đáy lòng càng thêm hụt hẫng.

Cố Vô Ích thấy em trai nhỏ quá ngoan cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cũng lo lắng nhiều hơn, ngoan thế sau này biết chỉnh như thế nào? Đến khi ra ngoài đại học chắc sẽ bị người ta bắt nạt chết mất.

Không thể để cậu bé như thế này mãi được, cần sửa lại tính cách cho đúng.

Cố Nhị buông chén đũa nói: “Miểu Miểu, anh trai đưa em đi chơi.”

Có câu cửa miệng rằng mười bảy mười tám là màu đen kéo tới.

Không khéo hôm nay là ngày mười tám tháng hai, bên ngoài trời đã tối đến mức có duỗi năm ngón tay ra cũng không thấy được.

Đứa nhóc nhìn bên ngoài một cái, kiên quyết lắc đầu, dính hẳn lên người bố.

Bà cụ Châu nói: “Con đừng chạy lung tung. Giờ đường bên ngoài khó nhìn khéo lại bị té ngã rơi răng cửa đấy.”

Tần Phong không nhịn được nói: “Thằng bé bị rơi răng cửa rồi.”

“Hả?” Bà cụ nhìn về phía Cố Thanh Cuồng.

Cố Thanh Cuồng cuống cuồng mím miệng, cảm thấy vẫn chưa đủ nên duỗi tay che lại.

Cố Đại lập tức cảm thấy chói mắt, sao em trai của cậu lại bị co chỉ số thông mình bằng với tỉ lệ cơ thể rồi thế?

Tần Phong nở nụ cười vui vẻ: “Hôm nay con không cho bà nội xem thì ngày mai không nhìn được sao? Con có dám che lại đến khi nó mọc lên cái mới không?”

 

Bà cụ bừng tỉnh: “Thay răng à?”

Cố Tiểu Nhị vừa nghe thấy bà nội đã đoán được bèn buông tay gật đầu, dưới ánh đèn gương mặt trở nên đỏ ửng.

Ông cụ Tần phát hiện ra cậu đang xấu hổ thì không hề nhìn chằm chằm nữa, quay sang nói với con trai: “Đã ném cái răng đó lên trên mái nhà hay chưa? Để sau này mọc còn được chỉnh tề một chút.”

Tần Phong muốn liếc bố của mình một cái khinh thường, giờ là thời đại nào rồi chứ?

 

“Ném rồi.” Tần Phong trả lời qua loa cho xong, rồi chuyển sang chuyện khác: “Bài tập đã viết xong chưa?”

Cố Tiểu Nhị nói theo bản năng: “Chiều nay không có bài tập.”

“Tự luyện à?”

Sắc mặt Cố Tiểu Nhị khẽ biến, giữa lông mày lộ ra vài phần bực bội.

Kiếp trước, khi còn đang đi học đúng là cậu rất yêu thích.


Sau khi ông nội qua đời dọn đến ở nhà cô, cả ngày chỉ lo làm việc nhà, không rảnh làm bài tập để rồi bị giáo viên phê bình, khi thi học kỳ cũng không được điểm chuẩn, cho nên thời gian dài sinh ra sự chán ghét đối với học tập.

Sau đó anh trai đưa cậu đi lang bạt khắp nơi, ba ngày cõng rương kem cây đi bán, buổi tối ở lại hầm cầu vì thế càng không có cơ hội đi học. Đến khi kiếm được số tiền lớn, anh trai bảo cậu đi học lại, cậu cũng thi đậu đại học chỉ là vì không muốn Cố Vô Ích cảm thấy thất vọng. Có điều từ tận trong đáy lòng sự vẫn rất chán ghét việc học này.

Nếu không phải vì để cậu có hoàn cảnh tốt đẹp để đi học, anh trai của cậu sẽ không bị đôi vợ chồng lòng lang dạ sói kia lừa đi một cái thận.

“Con biết hết mà.”

Tần Phong tin rằng cậu biết.

Cố Tiểu Nhị là đứa bé thông minh, chương trình tiểu học đơn giản, mấy từ mới lạ học ở buổi sáng đều sẽ ghi nhớ kĩ.

Chỉ là tính tình đứa nhóc này không được, tâm tình cũng nóng nảy, lúc nào cũng muốn gây gổ với người khác.

Trước kia anh đọc cuốn sách này thì không có khả năng điều khiển nhân vật.

Giờ đã xuyên không vào trong sách, còn thành bố nuôi của Cố Thanh Cuồng chắc chắn phải sửa lại tính nết, không thể nuôi thành đại ca cứng đầu được: “Chú hỏi con tự luyện không chứ không hỏi con có thể viết hay không.”

Bà cụ Châu không nhịn được nói: “Thằng bé tự luyện được chỉ là bảy tám nét liền nhau chẳng khác nào đang vẽ bùa cả.”

Tần Phong xụ mặt: “Có luyện hay không hả?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play