Edit: Trúc Linh
Đứa bé nâng gương mặt khó hiểu lên: “Khoe khoang là gì ạ?”
“Khoe khoang—” Bà vội vàng dừng lại.
Miểu Miểu không thể nghe được điều xấu nào, lỡ như học theo bà nói cho con trai nghe chắc chắn con trai sẽ lải nhải mỗi ngày cho xem, còn có khả năng nghiêm trọng hơn đó là cướp đi quyền chăm sóc của bà với đứa cháu trai này nữa.
Vất vả lắm mới được ôm cháu, làm sao dâng hai tay lên đưa quyền chăm sóc đi được chứ?
“Nói cho mọi người biết Miểu Miểu có bố, bố con cũng đã có con trai đó chính là Miểu Miểu.” Bà cụ Châu dỗ dành cậu bé: “Con có muốn để mọi người biết con có bố không?”
Đứa bé dùng sức gật đầu, cậu bé muốn.
Bà cụ Châu hài lòng.
Cậu bé muốn đi xuống.
Nhưng mà bà cụ cao gần một mét bảy mươi, nếu như khom lưng nắm tay nhóc con thì có hơi — khó chịu.
“Để bà nội bế con đi. Bà nội thích Miểu Miểu nhất.”
“Bà nội không thấy mệt ạ?”
Bà cụ Châu sững sờ trong phút chốc, đến khi phản ứng lại mới biết đứa nhóc này đang đau lòng cho bà, ngay lập tức vui mừng ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé: “Cháu trai của bà, con thật là hiểu chuyện. Bà nội không mệt, cơ thể của bà nội rất tốt.” Sau đó nhìn hai thiếu niên nói: “Các con nhớ khóa cửa kỹ đó.”
“Con khóa rồi.” Trước kia Cố Vô Ích đã gặp qua không ít đứa bé, ngoan ngoãn giống như tiểu hòa thượng cũng có nhưng mới lớn như thế đã biết đau lòng cho trưởng bối thì đây là lần đầu tiên thấy: “Miểu Miểu, có muốn để anh trai bế một cái không?”
Cậu bé nhìn dáng vẻ của Cố Vô Ích sau đó quay sang nhìn bà cụ Châu, quyết đoán lắc đầu, ôm cổ bà nội.
Thật ra Cố Vô Ích cũng không thích con nít lắm nên sẽ không bởi thế mà tức giận. Nhìn thấy nhóc con ngại cơ thể này lùn hơn cả mình thì phì cười: “Sợ anh trai bế em sẽ làm anh trai mệt à?”
Đứa nhóc trực tiếp gật đầu.
Cố Nhị quàng chìa khóa vào cổ, đi tới nhịn không được nói: “Em chẳng giống con trai của chú Tần chút nào cả.”
Đứa nhóc lớn tiếng phản bác: “Em đúng là con của bố!”
Bỗng dưng cậu bé động đậy làm cho bà cụ suýt chút nữa không ôm kịp, vội vàng vỗ về trấn an: “Con là con của bố. Ý của anh trai con là con ngoan hơn cả bố nhiều.”
“Bố cũng rất ngoan.” Giọng nói non nớt vang vọng như vẻ đương nhiên.
Bà cụ nghẹn họng, sắc mặt trở nên cực kỳ phức tạp, có thể nói là một lời khó nói hết.
Hai cậu thiếu niên phì cười.
Đúng là Tần Phong rất ngoan nhưng chỉ giới hạn trong thời gian làm việc.
Ra khỏi xưởng xe Bắc Tân Hải thì anh sẽ chẳng tuân thủ nguyên tắc gì nữa hết.
Nếu không phải đang mặc bộ đồ lao động, không mặc quần áo thuần sắc mà thay vào áo khoác sam quần ống rộng thì chẳng khác nào tên à ơi à ất nào đó ở trên đường.
Dù thị trưởng đã tự mình đóng dấu xác nhận anh là kỹ sư trẻ tuổi nhất của xưởng xe Bắc Tân Hải nhưng không có một ai tin.
Tiểu Miểu Miểu cảm thấy kỳ lạ, bà nội với hai anh trai bị làm sao vậy?
Bà cụ thấy vẻ nghi ngờ trên mặt cháu trai thì cất tiếng: “Đúng là con ruột của bố con.”
Mặt của hai cha con giống nhau như đúc từ một khuôn ra.
Cô Vô Ích muốn cười nhưng cậu sợ sẽ bị cốc đầu nên quay đi, nói lảng sang chuyện khác: “Bà nội không cần tiễn bọn con đâu ạ.”
“Bà nhìn hai đứa các con đi vào.” Bà cụ bế Miểu Miểu đi tới giao lộ rồi nhìn cả hai cậu thiếu niên chằm chằm.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-yt-, vui lòng không reup thu phí ở nền tảng khác.
Cả hai chỉ thấy bất đắc dĩ, đành thành thành thật thật đi tới trường tiểu học ở Ngũ Lý Đôn.
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng không học ở trường tiểu học trong thôn mà học cùng với con cái của công nhân viên chức trong xưởng xe tại trường tiểu học số năm.
Trường tiểu học số năm cách xưởng xe cũng không xa, đi tầm hai trăm mét là tới nơi.
Bố mẹ của hai đứa nhóc không phải là chết mà đã chạy đi.
Khi Cố lão còn sống, ông ấy có đức cao vọng trọng, các công nhân viên chức ở trong nhà xưởng không hề có nhận xét gì về việc ông ấy có vô trách nhiệm hay không.
Sau khi ông ấy qua đời, Tần Phong lo lắng công nhân viên chức nói bậy bạ ở nhà bị mấy đứa trẻ nghe được rồi đến trường công kích cả hai nên đã trưng cầu ý kiến của Cố Đại và Cố Nhị xem có muốn chuyển tới trường tiểu học trong thôn hay không.
Tần Phong là người duy nhất trong thôn Ngũ Lý Đôn được đi nước ngoài du học, cũng là người có bằng cấp cao nhất. Không quan tâm người ta có thù oán gì với nhà họ Tần hay không, tất cả đều đối xử cực kỳ hiền lành với Tần Phong, ngoài việc sợ rằng sẽ có một ngày nào đó cần phải cầu xin anh giúp đỡ thì bọn họ còn có sự sùng bái không tên dành cho anh.
Người của thôn Ngũ Lý Đôn dù có nghị luận thì cũng chỉ hâm mộ bọn họ có số tốt, không cha không mẹ, ông nội đã mất nhưng có được người bố nuôi tiền đồ rộng mở như Tần Phong nhận nuôi.
Những lời này truyền tới bốn cái tai của hai đứa nhóc cũng không làm bọn họ thấy tổn thương gì. Với lại, ông cụ Tần dạy học ở trường, mặc dù chỉ dạy vài lớp nhưng học sinh cũng không dám bắt nạt cháu của ông.
Không ngờ hai anh em Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng đã chấp nhận người nhà họ Tần từ lâu, từ khi Tần Phong bắt đầu cho cả hai chuyển trường — người đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho cả hai, mặc dù sau này anh có vì vợ mà thay đổi thì bọn họ cũng sẽ không oán trách anh.
Nói thêm nữa, bà cụ Châu cũng không bị người thân láng giềng nói ảnh hưởng tới tâm trạng, Cố Công để lại nhà ở cho Tần Phong, bọn họ còn không lo chăm sóc cho cháu trai Cố lão kỹ sư cho tốt chẳng lẽ để người ta xỉa xói này nọ? Cho nên bà cụ đứng bên ven đường nhìn thấy cả hai đi vào phòng học rồi mới đi về thôn.
Tới cửa thôn, bà cụ mới nhớ tới dự định giới thiệu Miểu Miểu của bản thân.
Chân đứa nhỏ ngắn nên đi rất chậm, như thế cũng tạo cơ hội để bà cụ Châu gọi vài người tới xem.
Lúc trước người trong thôn thấy Tần Phong bế đứa nhóc chạy về phía này nhưng bọn họ chưa thấy được rõ ràng thì Tần Phong đã như cơn gió biến mất vào trong nhà. Sau đó mỗi nhà đi làm, người thì vào xưởng, người thì dọn dẹp chén đũa đưa đi rửa, cho nên khi mấy người đi ra đã thấy người một nhà xách chân đi mất rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng được thấy rõ, có người ngạc nhiên há mồm, có người nghẹn họng nhìn chằm chằm, có người vội vàng dụi mặt chỉ sợ bản thân đang bị hoa mắt.
Bà cụ Châu thấy ai nấy đều bày ra dáng vẻ chưa hiểu sự đời thì nhịn không được ho khan một tiếng.
Những người này đều bị cái bọc da đẹp đẽ của Tần Phong lừa cả.
Có người phản ứng lại, chỉ vào đứa nhóc, hỏi một cách khó tin: “Đây là con trai của Tiểu Phong nhà bà à?”
“Nếu tôi nói không phải thì ông có tin không?” Bà cụ hỏi.
Người kia lắc đầu không chút suy nghĩ.
“Không phải thằng bé chưa kết hôn sao? Đây là chuyện khi nào vậy?” Người kia gấp gáp không chờ nổi mở miệng hỏi.
Bà cụ Châu: “Đứa bé năm nay bốn tuổi, mấy người tự tính đi.”
Là khoảng bốn đến năm năm trước, đúng lúc đó Tần Phong đang ở nước ngoài.
Thường nghe người ta nói bầu không khí ở nước ngoài thoáng mát không hề gò bó, hóa ra đó là sự thật.
Khó trách, trước khi Tần Phong được đi du học nước ngoài thì là một người thành thành thật thật, đến khi quay về giống như thay đổi thành người khác, đặc biệt đỏm dáng.
Làm việc chưa tới nửa năm nhưng nồi cơm điện, tủ lạnh gì đó đều đi mua hết, chỉ sợ để tiền qua một đêm sẽ trở thành con người nhỏ bé.
Mất công cho bọn họ đi tìm đối tượng để giới thiệu cho anh mà chẳng vừa ý người nào, bố mẹ anh thì bảo anh có ánh mắt cao, xem ra bọn họ thấy vợ chồng lão Tần không hiểu gì với người trẻ tuổi bây giờ rồi.
Náo loạn cả nửa ngày suy ra người không hiểu chính là bọn họ.
“Vậy mẹ đứa nhóc đâu?” Có người hỏi.
Bà cụ Châu suýt nữa buột miệng thốt ra: “Ai biết.” Nhưng sợ đứa bé nghĩ nhiều nên bế Miểu Miểu lên: “Miểu Miểu nhà bọn tôi có bố là đủ rồi.” ( truyện trên app T Y T )
Đứa bé lắc đầu.
Trong lòng bà cụ Châu lộp bộp vài cái, đến khi nghe thấy âm thanh non nớt của đứa bé cất lên: “Còn có ông nội bà nội, anh trai chị gái và cô nữa.”
Bà cụ ngây ra một lúc sau đó không nhịn được mà bật cười.
“Đúng đúng, Miểu Miểu còn có ông nội, anh trai chị gái và cả cô, là bà nội quên mất.” Bà quay sang nhìn mọi người trong thôn: “Có bọn tôi rồi còn chưa đủ sao?”
Mấy người trong thôn ý thức được mình đã lỡ lời, sao có thể nhắc tới người mẹ đã bỏ rơi con trước mặt đứa trẻ chứ?
May mắn cậu nhóc không khóc không nháo đòi đi tìm mẹ.
Nếu không đừng hòng nghĩ tới việc nhờ Tần Phong dạy học cho con cái trong nhà bọn họ nữa.
Nhanh chóng lấp lửng bù vào: “Đúng vậy, Miểu Miểu có nhiều người nhà như thế là quá đủ. Đặc biệt là bố của con, so với bọn cô thì càng lợi hại hơn nhiều.”
Đứa bé gật đầu, sư phụ đã nói bố là người lợi hại nhất, còn lợi hại hơn cả sư phụ.
“Mấy người cứ bận đi, tôi phải về nhà rửa dọn chén bát, đi cho gia súc ăn đây.” Bà cụ Châu cũng không muốn nói với người trong thôn quá lâu, mục đích giới thiệu Miểu Miểu là con của Tần Phong, chứng minh anh không phải là kẻ độc thân không con không cái đã đạt được, chứ không phải là để khoe khoang gì với bọn họ cả.
Người trong thôn rất có mắt nhìn lập tức nói: “Sau này con cứ tới nhà bọn cô chơi nhé!”
Đứa bé quyết đoán lắc đầu.
Bà cụ vội vàng giải thích: “Đứa nhóc này rất dính bố, trước đó cũng không cho tôi bế nữa kìa.”
Mấy người tỏ vẻ có thể hiểu được.
Con cái còn nhỏ sẽ dính người thân nhiều hơn là chuyện bình thường.
Bà cụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu chạy lấy người, sợ nói nhiều sẽ phản tác dụng ngược.
Đi được một đoạn, ngoảnh đầu lại xác nhận người trong thôn không còn nhìn về hướng này bà cụ Châu mới dừng lại, để Miểu Miểu tự đi.
Đúng như bà dự đoán, Miểu Miểu mới đi tầm mười mét, rất nhanh đã đến cửa nhà, bà cố ý hô to một tiếng: “Miểu Miểu đi chậm một chút chờ bà nội với.” Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn rõ gương mặt của đứa trẻ nghẹn họng không biết nói gì.
Đến khi tỉnh táo lại mới sôi nổi bàn tán: “Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?”
Những người này cũng không phải người ngoài gì, đều là bà con họ hàng xa với nhà họ Tần.
Cả ngày dùng tên tuổi của Tần Phong để chèn ép bọn họ.
Ngày thường cả đám thường túm tụm lại nói thầm sau lưng rằng Tần Phong có bản lĩnh như thế nhưng lại chẳng biết dùng, đã sắp ba mươi mà vẫn chưa kết hôn. Bọn họ còn nói đáng lẽ không nên để anh đi học đại học còn đi du học nước ngoài. Về rồi ánh mắt sẽ trở nên cao hơn đầu, nếu không giờ chắc đã có con đi mua nước tương được rồi.
Điều duy nhất có thể dùng để làm đề tài cho miệng thế gian đó chính là Tần Phong không kết hôn. Còn nói người trong thôn lớn bằng tuổi anh chỉ cần không phải gia đình có năm người, không phải nghèo nàn thiếu miệng ăn thì đã có con cháu đầy đàn.
Bà cụ Châu thấy sắc mặt mấy người kia không khác gì với người trong thôn, càng lúc càng vui mừng hơn, biết rõ còn cố hỏi: “Rõ ràng như thế mà còn chưa nhìn ra à?”
“Là con trai của Tiểu Phong ư?” Cô của Tần Phong hét lên.
Miểu Miểu sợ tới mức dừng bước chân lại.
Bà vội bế cháu trai lên: “Nói nhỏ chút, dọa cháu trai của tôi đây này.”
“Hừ, xem chị bế cháu như bế bảo bối ý.” Cô của Tần Phong ngay lập tức nhịn không được nói.
“Cháu của cô không phải là bảo bối à?” Trước kia chưa có cháu trai cháu gái nên bà cụ Châu có hơi đuối lý. Có điều bây giờ đã có cháu trai lớn, còn giống Tần Phong như đúc cho nên bà không thèm nhẫn nhịn.
Vị cô kia nghẹn họng không nói nên lời.
Bà đắc ý hừ một tiếng: “Miểu Miểu, chúng ta về nhà nào. Sau này con nhớ tránh xa mấy người này ra một chút đó.”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.
Cô cả và cô hai của Tần Phong vừa thấy đứa bé ngoan như vậy nhịn không được hâm mộ. Nhưng nghĩ đến việc đứa con của mình đều không bằng Tần Phong thì không thấy cam lòng: “Sao không thấy mẹ của đứa bé?”
Bà cụ Châu không thể để mấy người biết con trai nhà mình không đàng hoàng, càng không thể bảo rằng mẹ đứa bé không muốn nuôi, nếu không chắc chắn sẽ có cớ để nói: “Có cháu trai rồi còn quản mẹ nó làm gì? Hơn nữa, Miểu Miểu nhà chúng tôi không cần mẹ, đúng không?”
Đúng như Tần Phong đoán, đứa bé lớn lên trong chùa không hề biết mẹ là cái gì: “Con có bố.” Nói xong còn ngẩng khuôn mặt đắc ý lên nhìn.
Không thể châm ngòi làm đứa nhóc khóc nháo lên như ý nguyện, cô cả của Tần Phong vẫn cố gắng: “Chẳng lẽ Tiểu Phong không nói với mẹ của đứa bé, không phải chứ? Vậy cũng quá thành thật rồi.”
Bà cụ Châu mặc kệ bà ta.
Nhưng khóe mắt nhìn thấy bóng người lập tức cất giọng: “Vậy cũng không thành thật bằng cô. Dám sai con dâu như người hầu, đúng là khiến mọi người phải học hỏi nhiều, bởi vì con dâu là nhà các người bỏ tiền ra mua, không sai thì không được.”
Chị dâu Tần Phong đi ra từ trong phòng, đưa mắt nhìn hai người già đang nói chuyện.
Cô của anh cuống quýt giải thích với con dâu.
Bà cụ thấy chuyện không còn liên quan đến mình nữa thì bế Miểu Miểu vào trong nhà.
Bước vào sân, nhấc chân đóng cửa lại, đặt đứa bé lên mặt đất: “Miểu Miểu tự chơi nhé, bà nội đi rửa chén bát.”
Đứa bé gật cái đầu nhỏ, nâng gót chân đi theo sau.
Bà sợ đứa nhỏ đi lung tung sẽ đụng vào mấy chỗ nhọn cứng nên suy nghĩ một lát, cuối cùng đặt ghế nhỏ ở cạnh cửa phòng bếp để Miểu Miểu ngồi.
Cho dù bà có làm gì trong nhà bếp hay là múc nước ở bên ngoài thì đứa bé có thể nhìn thấy.
Cả ngày cậu nhóc đều ở trong chùa, chùa lại ở giữa sườn núi, không có ai chơi hay chạy cùng nên tính tình cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà dọn dẹp phòng bếp thật sạch sẽ, quét tước nhà cửa một lần, cuối cùng ông cụ Tần cũng đã trở lại.
Cho đến lúc này đứa nhóc chưa từng quấy phá lần nào.
Cậu bé càng ngoan ngoãn, bà cụ càng đau lòng hơn.
Cởi tạp dề ra, rửa tay sạch sẽ, bà cụ Châu đi tới bế Miểu Miểu lên.
Ông cụ Tần thấy cháu trai ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực bà bạn già cũng thèm thuồng: “Miểu Miểu, để ông nội bế cái nào?”
Đứa bé quay mặt đi.
Ông cụ nhíu mày.
Bà cụ: “Có bất ngờ không? Biết vì sao không hả?”
Ông cụ Tần không biết.
“Ai bảo ông đánh con trai mình khiến cho thằng bé không muốn gọi ông là ông nội làm gì!”
Ông cụ Tần tò mò hỏi: “Thật à?”
Đứa bé quay sườn mặt lại với ông rồi tựa lên vai bà cụ Châu.
Bà cụ Châu nở nụ cười vui vẻ.
Ông cụ xấu hổ nói: “Đây không phải là do quá đột ngột sao? Nếu sớm biết rằng đó là con thì đừng nói một người, cho dù ba người ông nội cũng không tức giận.”
Đứa bé quay đầu lại nhìn ông một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Giống như đang nói, con mới không tin ông đâu, ông là ông nội hư lừa con nít!
Bà cụ hỏi: “Chiều này có tiết học không?”
“Có một tiếng cuối cùng.”
Ông cụ Tần đi vào phòng xem giờ, mới vào học tiết một: “Vẫn còn sớm.”
“Vậy ông dọn dẹp đồ ăn bỏ vào trong tủ lát nữa tôi sẽ vào nấu.”
Ông cụ không khỏi nói: “Từ giờ đến khi trời tối còn cả quãng thời gian nữa cơ mà.”
“Cố Đại với Cố Nhị đi học không thể để nhịn đói được. Trưa nay Miểu Miểu của chúng ta chỉ mới ăn nửa cái màn thầu.”
Đứa nhóc nhịn không được nói: “Còn có cả nước cơm nữa.”
“Cái đó thì đủ no gì, ngay cả bàng quang cũng không có nước tiểu mà đựng nữa kìa.” Bà cụ làm màn thầu xong còn nấu cả nước cơm, chủ yếu là ngại nước sôi để nguội sẽ không có mùi vị, con trai bà lại không cho nấu nước đường để mấy đứa trẻ uống, nói cái gì mà ăn nhiều sẽ bị sâu răng và tiểu đường.
Ông cụ nhìn sang đứa nhóc, thấy đứa bé giống Tần Phong khi còn nhỏ vô cùng, ngứa ngáy tay chân nhẹ giọng dò hỏi: “Miểu Miểu, để ông nội ôm một lát, ông nội đưa con đi mua kẹo nha?”
Đứa bé lại quay cái ót về phía ông một lần nữa.
Bà cụ cười nắc nẻ: “Nhanh đi đi.”
Ông cụ trừng mắt liếc đứa nhóc một cái sau đó đi mở tôm ra, bỏ vào gáo nước múc từ giếng rửa sạch.
Cái giếng nước này cũng là do Tần Phong làm.
Trước kia, bố mẹ anh đều phải đi lên đầu thôn để gánh nước ăn.
Thời buổi này không có sự ô nhiễm, nước giếng cũng rất sạch nhưng gánh nước thì quá mệt mỏi.
Tần Phong bèn dùng tiền xây giếng nhỏ luôn cho đỡ cực, mặc dù bề ngoài hai bố mẹ mắng mỏ lải nhải nhưng cũng biết anh đang hiếu thuận. Từ khi trở về, không những trong nhà có thêm đồng hồ, khi ông cụ Tần đi dạy cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm, còn có thêm cả nồi cơm điện. Mỗi lần bà cụ Châu nấu cơm sẽ bớt đi khá nhiều việc. Giờ còn làm thêm cả cái giếng để khỏi phải đi nơi xa gánh nước.
Bà đã từng bảo anh phải tiết kiệm tiền để cưới vợ.
Nhưng Tần Phong đã nói thẳng, còn chưa đủ nghèo để bà con họ hàng nhớ thương.
Quả nhiên, tiền lương cả tháng của anh khiến cho họ hàng không nhịn được mà hỏi thăm tình hình cuộc sống của Tần Phong mãi.
Lời này truyền đến tai bà nhưng bà cũng chỉ than ngắn thở dài mắng Tần Phong không hiểu chuyện. Trở về nhà mấy người đó cũng không biết gì cả.
Nghĩ xong ông cụ Tần cũng đã dọn đồ ăn lên, bà chỉ huy ông để lên kệ rồi đưa cậu nhóc đi vào phòng ngủ của bọn họ.
Đặt đứa bé ngồi lên giường, lôi mấy tấm bông cất giữ ra.
Thời tiết dần nóng lên, mấy ngày nữa ngay cả áo bông mỏng e là cũng không mặc được. Bà tính toán nhân lúc buổi tối yên ắng sẽ làm cho ba đứa nhóc mỗi đứa một cái áo cộc tay.
Nhưng mà khi cất vải không hề nghĩ tới sẽ có Miểu Miểu cho nên vải chỉ đủ cho Cố Đại với Cố Nhị.
Đến khi chạng vạng, ông cụ trở về, bà bảo ông cuối tuần này lên phố mua ít thước vải bố về luôn.
Thấy đại tiểu tử và nhị tiểu tử cũng đi tới, bà nói thêm: “Lát nữa hai con lấy quần áo khi còn nhỏ lại đây, bà sẽ làm giày cho mà đi.”
Cố Đại nói: “Không phải vừa mới làm hai đôi sao ạ?”
“Đi giày vải thường xuyên cũng không tiện. Hơn nữa, ngày càng lúc càng nóng, nên đi dép lê vẫn hơn.”
Trước kia xin cô làm nhưng cô chẳng thèm quan tâm, cũng không cho làm, bây giờ có nhiều đôi giày đến nỗi đi chẳng hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Đại vẫn chưa thích ứng được: “Hay là nghỉ mấy ngày nữa lại làm ạ?”
“Không cần đâu, cần gì phải nghỉ mấy ngày?”Bà cụ chú ý thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu, như là có nhiều lời muốn bày tỏ: “Ai đã nói với con cái gì à? Cho dù người ta nói gì cũng đừng để ý, con cứ xem như con chó đang sủa rông đi!”