Edit: Trúc Linh

Hai đứa nhóc gật đầu theo bản năng, nghĩ đến việc bố nuôi vẫn còn đang ở đây nên quay sang nhìn anh.

Tần Phong nhướng mày: “Chú là người có lỗ tai mềm à?”

Hai đứa nhóc không rõ lắm.

Tần Phong tức giận đến mức bật cười.

Cố Nhị giải thích theo bản năng: “Bọn con đang sợ chú bị sắc lệnh trí hôn*.”

 

*Sắc lệnh trí hôn: 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dục vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục vọng, nhưng cũng có kết quả bảo nó là sex-crazy. 

Ngay lập tức Tần Phong chỉ còn ý nghĩ phải đánh cậu bé một trận.

Bà cụ Châu thấy thế bèn tiến lên tiếp lời: “Mẹ không lo lắng!”

Tần Phong không khỏi lộ ra ý cười: “Đúng là mẹ ruột của con.”

Nhưng Cố Đại và Cố Nhị cảm thấy lời của bà nội không phải có ý này.

Bà cụ: “Mẹ với bố con chỉ mới năm mươi tuổi, nếu con mất trí thì cùng lắm cả hai người già sẽ nuôi dưỡng mấy đứa cháu.”

 

Vẻ mặt Tần Phong biến thành một lời khó nói hết.

Vẻ mặt của Cố Đại và Cố Nhị hiện lên vẻ quả nhiên là như thế.

Vừa thấy bố nuôi nhìn qua, hai người bọn họ lập tức ra vẻ đang giúp bà nội tìm quần áo.

Tìm tìm tìm mãi cuối cùng cũng thấy cái mũ đầu hổ để tiểu hòa thượng đội vào.

Quả đầu nho nhỏ biến thành đầu hổ con, bà cụ thấy cũng thoải mái trong lòng hơn nhiều.

“Miểu Miểu, bà nội thay quần áo cho con được không?” Bà vươn tay về phía đứa nhỏ.

Phản ứng đầu tiên của cậu bé chính là nhìn qua bố của mình.

Tần Phong ôm cậu bé ngồi xuống: “Để con thay cho thằng bé.”

Lão hòa thượng có mua cho tiểu hòa thượng một chiếc quần bông nhỏ màu đỏ mặc khá vừa, chỉ là ống quần cần phải xắn lên một vòng.

Bà cụ đưa quần bông cho anh: “Có cần dùng kim chỉ khâu thêm một vòng lại không?”

Tần Phong: “Không cần đâu ạ, như thế hơi khó coi.”

Cố Nhị đưa áo bông nhỏ của mình cho anh.

Màu vàng nhạt của chiếc áo bông kết hợp với màu đỏ của chiếc quần bông tạo nên một tổ hợp hoàn hảo, nếu mặc ở trên người đàn ông thì chẳng khác gì đống bùi nhùi, ngay cả khi mang nó lên cơ thể người phụ nữ cũng phải là người có làn da thực sự trắng bóc. Có điều khi đưa nó cho tiểu hòa thượng lại trở thành vẻ đáng yêu đầy vui mừng.

Tần Phong sửa sang lại mũ đầu hổ cho tiểu hòa thượng, ngửa nửa người trên ra sau nhìn đứa bé một cái rồi hài lòng gật đầu: “Không tồi.”

Bà cụ Châu ngửa đầu nhìn xem, bắt gặp đôi mắt đen láy sáng ngời như ngôi sao nhỏ, trái tim bà cụ cũng nhảy nhót theo: “Miểu Miểu, đã đến giờ bố phải đi làm rồi, con qua đây bà nội bế nhé?”

Đứa bé nhìn qua Tần Phong.

Tần Phong nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã hơn một giờ chiều, có lẽ các đồng nghiệp cũng đã tới đầy đủ: “Chờ đến khi mặt trời xuống núi là con có thể gặp bố rồi.”

 

Đứa bé trượt xuống khỏi người anh ngay lập tức, không gây sự vô cớ, không khóc không làm loạn.

Ông cụ Tần nhịn không được nói: “Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.”

Hai cậu nhóc họ Cố cũng gật đầu hưởng ứng, nếu như không phải cả hai đều có ký ức của kiếp trước thì dù bây giờ đã lớn thế này cũng chưa chắc đã hiểu chuyện như tiểu hòa thượng.

Sau đó cả hai nhìn nhau, không phải tên nhóc này cũng giống như bọn họ đó chứ?

 

Nhưng rất nhanh cả hai đã phủ định suy đoán không đáng tin cậy này.

Trước đó khi chú bị đánh, đứa bé sợ đến mức khóc to lên, điều đó đã chứng minh tiểu hòa thượng thực sự còn nhỏ, không hề mang theo ký ức của kiếp trước gì cả.

Không giống như Cố Đại và Cố Nhị, dưa chuột già thích quét sơn xanh— giả vờ là đứa con nít.

Cố Đại đi qua, giữ chặt tay tiểu hòa thượng, quyết định tìm cơ hội thử cậu nhóc: “Không muốn ở cùng bà nội thì đi chơi với anh trai cũng được. Chờ anh trai đi học thì em lại đến bà nội nha?”

Đứa bé nhìn về phía bố.

Tần Phong: “Sư phụ của con nói anh trai cũng là người một nhà với chúng ta đúng không?”

 

Đứa bé còn nhỏ tuổi dễ dàng quên đi vài chuyện, một khi được nhắc nhở mới nhớ đến, sau đó dùng sức gật đầu.

Tần Phong nói: “Vậy các con đi chơi đi. Chơi với người khác cũng không sao, không cần hỏi bố. Đừng chơi đến mức quên giờ về nhà là được.”

 

Miểu Miểu lắc lắc đầu nhỏ, hai dây lưng trên mũ hổ cũng di chuyển theo động tác, đánh lên mặt cậu bé mấy cái, cậu bé bèn lấy tay đẩy đẩy ra.

Tần Phong kéo Miểu Miểu qua, buộc dây lưng lên.

Hai vợ chồng bà cụ và ông cụ Tần đưa mắt nhìn nhau, đứa bé này đúng là có vài nét giống với bố của nó.

Tần Phong sửa lại mũ cho tiểu hòa thượng và nói: “Đợi ngày khác bố đi vào trong tỉnh mua cho con cái mũ con khỉ.”

 

Bà cụ ngay tức khắc không nhịn được mà nói: “Muốn cái gì mà mua.”

Đứa con trai này đúng là lười quá mà.

Có thể sử dụng tiền giải quyết thì tuyệt đối không muốn dùng tay.

“Lát nữa mẹ sẽ đi mua mấy cuộn len làm cho bọn nó mỗi đứa một cái, dệt thêm hai áo lông nữa.”

Cố Nhị ngước đầu lên hỏi: “Vậy còn bọn con?”

Bà cụ Châu cảm thấy kỳ lạ: “Đương nhiên là có chứ.” Nhìn sang Miểu Miểu mới bừng tỉnh hiểu ra: “Các con và Miểu Miểu đều giống nhau, đều là con của chú Tần, sao có thể chỉ mua cho Miểu Miểu được?” - Đảo Cá Mập t-y-t

Cố Nhị hơi hé miệng, rất muốn giải thích rằng bọn họ không giống Miểu Miểu, Miểu Miểu là con trai ruột của chú Tần.

Nhưng lời đến bên miệng không biết phải thốt ra như thế nào.

Tần Phong nhìn gương mặt của đứa nhỏ, nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Mặc dù trước kia chú không nghĩ sẽ nhận nuôi các con nhưng nếu các con đã ở trên sổ hộ khẩu của chú thì chính là con trai của chú. Dù không mua quần áo hàng hiệu nhưng loại đồ như áo lông thì chú vẫn còn có khả năng để mua.” ( truyện trên app T Y T )

Ông cụ Tần không nhịn được nói: “Con còn biết bản thân mình đáng mấy cân mấy lượng cơ đấy.”

Tần Phong đứng dậy chạy lấy người, đi tới cửa nhớ đến hai đứa con trai lớn vẫn chưa làm bài tập: “Mẹ, đợi hai đứa làm xong bài tập ở trên trường rồi mới cho đi ra ngoài chơi.”

Cả hai không hẹn mà cùng nói: “Bọn con biết rồi.”

“Biết cái rắm!” Tần Phong liếc hai cậu một cái, làm như anh chưa từng là con nít không bằng.

Đứa con lớn như vậy có thể thành thành thật thật được mười phút là đã tốt lắm rồi.

Miệng Cố Đại giật giật muốn giải thích, thật ra bọn họ biết thật.

Nhưng cậu chỉ mới mười tuổi, nói ra ai tin?

 

“Nếu không tin thì cứ để cho bà nội giám sát bọn con!”

Bà cụ nhìn hai cậu bé chằm chằm.

Nhưng cũng không quên bế Miểu Miểu lên ngồi vào người bà.

Bởi vì mười năm cách mạng nên trong chùa không có người mới, ngoại trừ Miểu Miểu là người trẻ nhất thì bên trên có bốn mươi người đã lớn tuổi. Tuổi lớn như thế nên không có tâm tư chơi với mấy đứa trẻ, vì vậy đứa bé phải tự chơi một mình.

Dần dần hình thành nên thói quen im lặng, nhìn chằm chằm hai anh trai làm bài tập cũng không thấy cô đơn chán nản.

Bà cụ Châu thấy tiểu hòa thượng không khóc không ầm ĩ thì nhịn không được mà đau lòng, đúng là đứa bé ngoan.

Sao mẹ của đứa bé có thể nhẫn tâm bỏ mặc nó như thế?

Mặc dù hối hận, mặc dù lúc ấy Tần Phong ở nước ngoài còn cô ta một mình về nước cũng có thể đưa cho bọn họ mà. Cần gì phải ném vào chùa chứ?

 

May mắn gặp được một vị hòa thượng tốt, nếu như không được người ta phát hiện thì chắc chắn đã bị hổ báo hay sói trên núi ăn thịt mất.

Bà cụ nghĩ đến đó thì không chịu nổi, bế đứa bé càng chặt hơn.

Đứa bé mở đôi mắt tò mò đầy kỳ lạ nhìn bà.

Bà nói: “Con có mệt hay không? Hay là nằm trong ngực bà nội nghỉ một lát đợi anh trai làm xong?”

 

“Con chỉ thiếu một hàng nữa là xong rồi bà nội ơi.” Cố Đại nói.

Bà vội vàng nói: “Cứ viết từ từ, viết loa qua cho xong thì bà nội sẽ mách Tần Phong đánh cho các con một trận, đến lúc đó bà nội không có sức mà giúp được đâu.”

Cố Đại rất muốn nói cậu ước gì chú Tần đánh cậu vì học tập.

Điều này chứng minh chú Tần hy vọng bọn họ có tiền đồ mà không phải nuôi bọn họ thành những người vô dụng, chỉ biết dùng tiền mà gia đình để lại.

“Bà nội yên tâm, con sẽ không viết qua loa đâu.” Cố Vô Ích viết xong hàng chữ cuối cùng, khép sách bài tập lại: “Buổi chiều hôm nay ông nội không có tiết ạ?”

Bà lắc đầu trả lời: “Không biết, không nghe cái lão già chết tiệt kia nói gì.”

 

Lão già chết tiệt kia không ai khác đó là bố của Tần Phong.

Mẹ Tần Phong còn cao hơn cả bố của anh nửa cái đầu.

Năm đó, khi hai vợ chồng già kết hôn với nhau, bà cụ Châu khá chướng mắt ông cụ Tần.

Nhưng người nhà họ Châu khuyên bà nên gả cho người đàn ông có ăn có mặc. Bà cao lớn khỏe mạnh có thể đảm đương việc đồng áng, sức lực ông cụ Tần mỏng hơn nhưng đa tài đa nghệ. Ngoại trừ mỗi tháng đi dạy nhận được vài đồng tiền lương thì còn làm cán sự đoàn văn công. Nếu ông cao hơn nữa chưa chắc đã tới lượt bà Châu nhận lấy.

Bà cụ Châu nghĩ mãi cảm thấy cũng có lý.

Ông cụ Tần biết năng lực của bản thân nên cố gắng làm tốt nghề thầy giáo. Ban ngày dạy học sinh, đến tối lại tự học, kết hôn với bà cụ Châu được mấy năm ông mới không cần tự học nữa.

Chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài của ông và bà cụ Châu thì chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tất nhiên không dám ngại bà dốt đặc cán mai.

Hai người không ghét bỏ lẫn nhau, nhường nhịn cho nhau đủ kiểu, vì thế dù vợ chồng đã kết hôn vài chục năm nhưng chưa từng có trận cãi vã nào quá lớn.

Lúc trước hai đứa nhóc nhà họ Cố sống chết muốn ở cùng Tần Phong chứ không muốn ở cùng cô của mình hay người nào đó trong xưởng không có con cái, thật ra là bởi vì nhìn trúng bầu không khí của nhà họ Tần— Cha đánh con, con không mang thù. Vợ mắng chồng, chồng cũng không thèm để ý. Những điều ấm áp của bọn họ đều thỏa mãn ý muốn của cả hai.

Nghe thấy bà Châu gọi là ‘lão già chết tiệt’, Cố Đại không khỏi nhớ tới cảnh tượng hai vợ chồng già đối chọi gay gắt, đặc biệt một phút trước đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai nhưng ngay sau đó đã cùng nhau nấu cơm, cậu cảm thấy hai người này vừa nhàm chán vừa thú vị.

Cố Đại nhịn không được lầm bầm một câu: “Ông nội mà biết thì sẽ gọi bà là bà già chết tiệt cho coi.”

“Ông ta còn gọi thiếu à?” Bà nhìn thấy Tiểu Nhị cũng đã viết xong nói: “Mang sách bài tập lại đây.”

Tiểu Nhị theo bản năng đưa vở qua, đến khi đưa đến trong tay bà mới nhận ra được có chỗ nào đó không đúng: “Vì sao chỉ xem mỗi con mà không xem của anh trai?”

“Tần Phong nói con làm bài tập còn qua loa hơn cả anh con.”

Tiểu Nhị tò mò: “Bà xem có hiểu không ạ?”

Bà Châu: “Đừng nhìn thấy bà không biết chữ mà lầm, bà cũng có thể phân được chữ nào đẹp chữ nào không đấy.”

Đứa bé nằm trong ngực bà ngước đầu lên tò mò hỏi: “Bà nội, có đẹp không ạ?”

Bà cụ ghét bỏ lắc đầu, đưa cho cậu nhóc xem: “Con nhìn này, cả hàng này chữ cũng không giống nhau, cái thì nhỏ cái thì to.” Liếc mắt nhìn Cố Nhị một cái: “Lúc làm bài tập con không chú ý à?”

Cố Tiểu Nhị suy nghĩ cậu nên làm xong sớm để giải phóng sớm, không những cơ thể bị nhỏ lại mà còn phải đi làm học sinh tiểu học, đúng là con mẹ nó…

Nhưng loại chuyện này có đánh chết cậu cũng không dám nói. Nếu không bà nội có thể sẽ đánh chết khiếp, đánh cậu đến mức chẳng nhận ra được ai.

“Con biết những chữ đó rồi nên cảm thấy không cần viết nữa. Đỡ lãng phí bút với vở.”

Bà Châu: “Tần Phong không thiếu chút tiền ấy.”

Cố Nhị nghẹn họng.

Cố Đại cũng cất tiếng nói: “Chủ yếu là do lãng phí thời gian.”

“Lãng phí thời gian chơi à?” Bà liếc cậu một cái: “Hai đứa các con một đứa mười tuổi, một đứa chín tuổi không lo đọc sách cho tốt thì muốn làm gì?”

Gì cũng không làm được.

Bọn họ dám ra ngoài thì những người trọng nam khinh nữ sẽ dám đem cả hai về nhà đánh tơi bời, huấn luyện thành một chú chó nhỏ ngoan ngoãn.

Bà Châu đưa vở lại cho Cố Nhị: “Không có việc gì thì viết lại lần nữa. Nếu không chờ chú con về thấy viết qua loa như thế sẽ phạt con tự luyện đấy.”

Cố Nhị nhịn không được mím môi.


Cố Vô Ích nâng vở lên: “Con không cần đúng không ạ?”

Bà cụ nhìn một chút: “Con viết đẹp hơn so với Tiểu Nhị. Thằng bé viết còn thua xa.”

Cố Tiểu Nhị lấy vở anh trai qua nhìn, thấy đúng là chữ viết đẹp hơn cậu rất nhiều, nhịn không được mắng: “Đồ âm hiểm!”

Anh trai cướp lại: “Bà nội, bọn con đi học đây. Bà nội ở đây hay là về nhà ạ?”

 

“Về nhà.” Bà cụ Châu bế cháu trai lên: “Bà phải đưa Miểu Miểu đi một vòng quanh thôn, đỡ để có người nghĩ bọn họ có cháu trai liền cậy mặt bắt ép con trai bà không biết cố gắng để con gái nhà người ta sinh bả không mang, già đầu rồi mà không chịu kết hôn.”

Cố Đại cười cười.

Cậu phát hiện từ khi đi theo người nhà họ Tần, số lần cười trong nửa tháng này còn nhiều hơn so với kiếp trước rất nhiều: “Lát nữa mấy người kia hỏi Miểu Miểu từ đâu ra thì bà nội định nói sao?”

“Hai khuôn mặt giống như đúc như vậy mà còn cần bà nói à?” Bà cụ Châu nhìn gương mặt của cháu trai nhỏ: “Tí chắc chắn sẽ có đám người hâm mộ cho xem, khi đó bà sẽ cố nói nhiều thêm, có khi còn cố ý khoe khoang. Thật ra bà cố ý khoe cho bọn họ thấy. Miểu Miểu, đi nào, đi khoe với bà nội nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play