Edit: Hiền

Tần Phong định hỏi, mấy ngày trước anh đã nói gì.

Mãi mới ý thức được chuyện gì, Tần Phong kinh ngạc thăm dò: “Không được ạ?”

“Cậu cháu làm việc có gì mà không được hả?” Cậu Châu hỏi ngược lại.

Tần Phong biết tính cách của cậu mình, thích kết bạn, tính tình nóng nảy, lại rất tình nghĩa, nếu mà sinh ra ở thời cổ đại, không phải làm anh hùng thì cũng làm hảo hán Lương Sơn.

“Nhưng mà nếu thế thì có phải nhanh quá không ạ?”

Cậu Châu: “Vậy mà nhanh? Hôm qua cậu đi nghe ngóng mãi mới nghe ngóng được đấy.”

Tần Phong chịu thua, cậu của anh không hổ là cậu của anh, mới có một ngày đã nghe ngóng được.

“Không phải cậu đưa người ta tới đây luôn đấy chứ?”

“Hôm nay rảnh không?”

Tần Phong vội vã đáp: “Không rảnh ạ, hôm nay cháu phải chạy thử xe, cả ngày phải ở nhà máy.”

Cậu Châu không hề ngạc nhiên: “Cậu nói với con gái nhà người ta rồi, chủ nhật này tới...”

“Tới nhà cậu!” Tần Phong không muốn buổi xem mắt này cả làng và nhà máy đều biết: “Người ta là nhà gái, không thể để cô ấy tới nhà cháu được, cậu nói xem phải không?”

Cậu Châu gật đầu: “Phải. Vào nhà đi, để cậu kể tình hình của cô gái đó cho cháu.”

Tần Phong không hề hứng thú.

Người phụ nữ có tốt tới đâu cũng không có tiền.

Nhà anh có rất nhiều miệng đang đợi anh nuôi.

Hơn nữa kiếp trước anh chưa từng hẹn hò với người béo, gầy, minh tinh hay yêu qua mạng.

Trừ khi người phụ nữ kia có thể nuôi anh.

“Cậu, cháu phải tới nhà máy rồi, cậu nói chuyện với bố mẹ cháu đi.”

Cậu Châu: “Cháu không muốn biết à?”

“Người cậu nhìn trúng chắc chắn không tệ.”

Cậu Châu thích nghe mấy lời này, vỗ vai anh: “Được! Vậy cậu tìm bố mẹ cháu.” Không đợi anh mở miệng liền đi ra ngoài.

Hùng hùng hổ hổ không giống một người đã hơn năm mươi tuổi tí nào.

Cố Vô Ích nhìn ông một lúc, thấy ông đi xa mới lập tức chạy ra: “Bố, thật sự bố không có hứng thú ạ?”

Tần Phong không khách khí nói: “Phụ nữ có công việc dù có coi trọng bố nhưng cũng không coi trọng hai đứa con.”

Cố Vô Ích không hiểu: “Vậy thì sao ạ?”

“Nhà chúng ta nhiều người như vậy đủ rồi, thêm một người nữa bố nuôi không nổi.” Tần Phong nói xong quay về phòng cầm cặp: “Đi đây.”

Tiểu Miểu Miểu vẫy tay, giọng ngọt như đường đáp: “Tạm biệt bố.”

Tần Phong xoay người, ngồi xổm xuống hôn lên mặt cậu bé một cái.

Tiểu Bất Điểm lờ mờ.

Cố Vô Ích vui vẻ nói: “Bố tốt với em, thích em nhất.”

Cậu bé lấy lại tinh thần, chớp đôi mắt to: “Thích em?”

Cố Tiểu Nhị gật đầu: “Đương nhiên, bố chưa từng thơm anh.”

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Vô Ích cạnh lời nhìn cậu, ngồi xổm xuống ôm cậu bé: “Nhưng chỉ được thơm ở má thôi, với lại chỉ được thơm người trong gia đình nhà chúng ta, không được thơm người ngoài.”

Cậu bé lắc đầu ghét bỏ: “Miểu Miểu mới không thèm thơm người ngoài.”

Cố Vô Ích rất hài lòng với câu trả lời này, đứng dậy kéo tay cậu bé: “Vậy chúng ta tới nhà bà nội nhé?”

“Tới nhà bà nội làm gì ạ?” Cậu bé vô thức hỏi.

Cố Vô Ích: “Anh phải đi học, em không tới nhà bà nội thì định ở nhà một mình hả?”

Cậu bé túm lấy Cố Vô Ích chạy ra ngoài.

Cố Tiểu Nhị vội vã cầm hai cái cặp chạy theo sau.

Tới cửa hai anh em không đi vào, thứ nhất là sắp vào lớp rồi, thứ hai là chuyện nhà gái kiểu gì hai ông bà cũng kể cho Tần Phong.

Tần Phong biết chẳng lẽ lại không nói cho hai cậu?

Nói đi cũng phải nói lại, Tần Phong nói với cậu hôm nay anh phải tới nhà máy, đúng là như vậy thật.

Lần thử nghiệm này không phải xe lửa truyền thống mà là tàu điện, đối với phương diện này, công nghệ sản xuất trong nước và các khía cạnh khác chưa hoàn thiện lắm, lần thử nghiệm đầu tiên có thể thành công, toàn bộ nhà máy sản xuất xe miền Bắc giống như đón tết vậy.

Trưa Tần Phong không về, đi ăn cùng với nhóm lãnh đạo.

Chạng vạng, Tần Phong về nhà, đúng như hai anh em dự đoán, ông cụ Tần lập tức gọi anh vào phòng khách.

Hai anh em nhìn nhau, nắm tay Miểu Miểu đi vào.

Ông cụ Tần theo bản năng muốn để mấy đứa trẻ ra ngoài.

Nhưng nghĩ lại, sau này trở thành người một nhà rồi, đơn giản để mấy đứa nghe cũng được.

Tần Phong không vội phát biểu ý kiến, bởi vì chưa gặp người ta, anh có nói gì cũng bị bố ngăn lại.

Ông cụ Tần cũng không để anh đợi lâu, ngồi xuống khoe với anh người phụ nữ này rất tốt.

Bố mẹ đều là công nhân của nhà máy may.

Tần Phong nghe vậy liền nhướng mày, theo như anh biết những người như vậy đều tìm người môn đăng hộ đối, không tới lượt người ngoài.

Nhưng anh thấy bố mình rất hài lòng, Tần Phong ngoan ngoãn tiếp tục nghe bố nói, con gái người ta tốt nghiệp trung cấp, năm nay mười chín, đang làm giáo viên tại một trường mẫu giáo ở Thành Bắc.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nháy mắt với Tần Phong.

Ông cụ Tần thấy thế thuận miệng hỏi: “Sao đấy?”

Tần Phong nhìn nụ cười của con trai thứ hai, nếu đặt trên mặt người trưởng thành có thể nói rất bỉ ổi: “Định nói bố trâu già gặm cỏ non à?”

Cố Tiểu Nhị trố mắt kinh ngạc.

Tần Phong: “Nhóc con trong bụng nghĩ mấy thứ gì đâu không.” Anh trừng mắt nhìn cậu: “Bố tiếp tục đi ạ.”

“Người nhà cô gái đó cũng rất đơn giản, chỉ có một người anh trai.”

Tần Phong gật đầu: “Cũng được.”

Ông cụ Tần ngây ra một lúc, đánh giá con trai mình, xác định anh mở lời rồi, vội vàng hỏi: “Ý con là muốn gặp mặt?” Chỉ sợ chậm một chút anh liền đổi ý.

“Con nói không gặp được sao?” Tần Phong hỏi lại.

Ông cụ Tần nghẹn lời.

May mà ông đã chuẩn bị một rổ lời khuyên.

Ông cụ Tần không yên tâm hỏi: “Không phải tới lúc đó con lại hối hận đấy chứ?”

“Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, con đâu cần tới nỗi đó.” Tần Phong buồn cười: “Với lại cũng không phải kết hôn.”

Ông cụ Tần nghĩ cũng đúng, con của ông còn chưa có con, không phải kiểu người xấu hổ, ngại gặp người khác.

“Cậu con bảo tới nhà chúng ta hoặc nhà con không thích hợp lắm, nhà ông ấy quá xa, cuối tuần gặp ở nhà hàng được không?”

Tần Phong: “Con chọn địa điểm hay cậu chọn?”

“Đương nhiên là con chọn rồi. Cậu con có biết đâu.”

Tần Phong: “Đúng lúc ngày mai rảnh, vậy ngày mai con đến nhà hàng Tân Hải hỏi xem.”

Ông cụ Tần kinh ngạc hỏi: “Đặt ở nhà hàng Tân Hải?”

Đó là nhà hàng tốt nhất ở Tân Hải, nghe nói một bữa ăn có thể bằng cả nửa tháng tiền lương của công nhân.

Tần Phong gật đầu: “Tiện thể cho bố mẹ với mấy đứa nếm thử đồ ăn ở đó.”

“Con định đi xem mắt hay là đi ăn thế?”

Tần Phong: “Hai cái đều không thể bỏ lỡ.” Không đợi bố phản đối: “Không thì để ba đứa nhỏ ở nhà?”

Ông cụ Tần đang định gật đầu, đột nhiên nhớ tới Cố Tuyết. Lúc trước chưa đạt được mục đích, không ai đảm bảo được bà ta có tới nữa hay không.

“Con với mẹ con đi đi, bố ở nhà.”

Tần Phong: “Lỡ nhà gái người ta cả bố mẹ anh chị đều đi thì sao? Hơn nữa nếu gặp mặt thành công, bọn họ muốn gặp ba đứa trẻ thì sao đây?”

Ông cụ Tần bị con trai thuyết phục.

Nháy mắt đã tới cuối tuần, ông cụ Tần dậy sớm đi tới khu nhà của anh, gọi Tần Phong và mấy đứa trẻ dậy sớm một chút, thuận tiện nhắc bọn anh mặc quần áo chỉnh tề.

Từ lúc cậu Châu tới nhà ông cụ Tần bảo anh đi xem mắt, Tần Phong không nói qua nửa lời, lúc này cũng không có khả năng chống lại bố mình.

Anh lấy bộ quần áo tây mới tinh ra, lại tìm quần áo cho ba cậu con trai.

Cố Vô Ích lại không muốn đi.

Tần Phong không nhất thiết phải lừa bọn họ, lại trực tiếp nói với bọn họ thời điểm này anh không muốn kết hôn, vậy thì nhất định sẽ có cách đối phó với trưởng bối.

Ba đứa đi theo có thể làm ảnh hưởng tới khả năng phát huy của anh.

Vì vậy Cố Vô Ích liền nói: “Bố, bọn con không đi đâu.”

Tần Phong đang mặc quần áo cho Miểu Miểu, nghe vậy liền dừng lại: “Sao thế?”

“Đi theo bố lại phải chăm sóc bọn con.”

Tần Phong đột nhiên nghĩ tới, chăm sóc chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ bên nhà gái không hiểu chuyện, trực tiếp hỏi bố mẹ hai đứa đi đâu, mẹ của Miểu Miểu làm gì.

Chuyện bố mẹ hai đứa không tiện giải thích cho người ngoài, Miểu Miểu không hề có chút kí ức về mẹ, Tần Phong cũng không muốn cậu biết quá nhiều.

Tần Phong: “Không đi thì trưa ăn gì?”

Cố Vô Ích: “Có mì với trứng gà, con làm mì trứng. Cũng không phải con không biết làm.”

Đúng là cậu biết làm thật.

Thời gian lo ma chay cho ông Cố, hai anh em không muốn theo ai, mỗi ngày đều tự đun nước nấu mì.

Cũng may bọn họ có thể duy trì ăn uống kiểu vậy.

Nhưng ba đứa gộp lại không bằng Tần Phong, Tần Phong lo lắng: “Đồ ăn ở nhà hàng ngon hơn ở nhà nhiều.”

Cố Vô Ích cười trêu chọc: “Bố vẫn còn tâm trạng ăn cơm à?”

Tần Phong buồn cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Sao bố lại không có tâm trạng. Tuổi thì ít mà hiểu thì nhiều, đây là mấy chuyện con nên hiểu sao?”

“Bố nói được hay là không được thôi.”

Tần Phong sợ mấy người họ hàng không hiểu chuyện tìm tới nhà: “Nhưng bố phải khóa cửa ngoài.”

Cố Vô Ích không quan tâm lắm: “Khóa thì cứ việc khóa thôi ạ?”

“Tiểu Nhị, con thì sao?” Tần Phong hỏi.

Thời tiết rất lạnh, gần đây ăn uống không tệ, Cố Tiểu Nhị cũng không phải rất thích ăn thịt, hơn nữa anh cậu không đi nhất định sẽ có lý do: “Con sao cũng được ạ.” ( truyện trên app tyt )

“Vậy được.” Trong phòng có nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có bồn cầu, bình thường bảo bọn nhỏ đi nhà vệ sinh công cộng là vì chất lượng bồn cầu không tốt lắm, cũng không có chuyên môn thông bồn cầu, Tần Phong không muốn ba ngày lại phải thông bồn cầu một lần: “Vậy thì để bố bảo đầu bếp người ta gói thêm hai phần mang về.”

Cố Vô Ích vừa mừng vừa sợ, không dám tin những gì mình vừa nghe.

Tần Phong: “Có phải đột nhiên phát hiện bố vô cùng tốt không?”

Cố Vô Ích gật đầu vô cùng vui vẻ.

Tần Phong ngây người, sau đó không khỏi bật cười: “Bố thế này làm sao mà tính là tốt được. Nếu mà tính điểm thì chắc bố chỉ mới vượt qua mức tiêu chuẩn thôi.”

Cố Tiểu Nhị buột miệng đáp: “Vậy thì phải tiếp tục kiên trì, giành được điểm tối đa.”

“Cái tên chết bầm này.” Tần Phong lườm cậu, bế Miểu Miểu xuống lầu.

Hai anh em cũng đi xuống theo.

Ông cụ Tần biết ba đứa không đi, nhìn thấy vợ mình ở nhà liền cảm khái, bọn trẻ đúng là thật hiểu chuyện.

Vừa mới lo lắng tới đó sẽ khó giới thích với bên nhà gái, ba đứa không đi Châu Thị liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có lỗi với bọn trẻ.

Nhà cậu Châu ở xa, ăn cơm xong mà ông vẫn chưa tới, Châu Thị nhân lúc đó bảo ông cụ Tần nhặt ít rau, bảo Cố Vô Ích nhóm lửa nướng cho mấy đứa năm cái bánh bao.

Rau đã rửa sạch và bánh bao hấp mang tới nhà cho ba bọn trẻ, Châu Thị cảm thấy yên tâm hơn. Dù buổi trưa không cần nhóm lửa, có sữa đậu nành với bánh bao đấy rồi, không phải nhịn đói.

Lúc này cậu Châu cũng đã tới.

Người ta thường nói, nhanh còn hơn là muộn.

Cậu Châu sợ đang đi giữa đường thì xe bus hỏng, bọn họ phải đi vào nội thành, vừa đạp xe tới trước cửa bảo vệ liền giục Tần Phong mau chóng xuất phát.

Tần Phong đã nhịn 99% rồi, còn một phần còn lại phải cố nhịn nốt.

Tần Phong ngoan ngoãn lên xe, cậu Châu đi phía sau không khỏi lẩm bẩm với ông cụ Tần: "Anh còn tưởng Tiểu Phong chỉ đồng ý cho có lệ để làm anh vui thôi."

Ông cụ Tần nhất thời như tìm được tri âm: "Anh nói đúng đấy, nhìn nó vui như vậy trong lòng em lại thấy bất an."

Nghe ông nói vậy tim cậu Châu cũng đập thình thịch: "Không, không phải chứ?"

Bà cụ Châu lườm hai người: "Nghĩ gì đấy? Đúng là Tiểu Phong nhà chúng ta đôi khi hơi khó hiểu, nhưng cũng chẳng có gì to tát. Nó có không hiểu chuyện, làm mất mặt thì cũng không chỉ có nhà chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play