Edit: Hiền

Cậu Châu nhìn những tòa cao tầng của nhà máy sản xuất xe, nhỏ giọng hỏi: "Anh không ngờ nó là sinh viên được nhà nước đào tạo, là kỹ sư của nhà máy sản xuất xe."

Bà cụ Châu nghe xong mỉm cười tự hào rồi sải bước tới chỗ con trai ngồi xuống.

Tần Phong: "Nói gì vậy ạ?"

"Không có gì. Nhà hàng Tân Hải cách đây xa không?" Bà cụ Châu chưa từng tới nhà hàng lớn.

Tần Phong: "Sát với phía tây nội thành, khoảng 5km."

Bà kinh ngạc: "Xa vậy sao?"

Tần Phong: "Cách nhà gái cũng không gần đâu ạ."

Bà cụ Châu nghĩ tới nhà gái ở phía Bắc thành phố, nhà bà ở phía Đông Nam: "Nếu mà hai đứa thành đôi, con bé mà về nhà mẹ đẻ cũng khó."

"Trước mắt cứ gặp mặt đã." Tần Phong nhìn cậu Châu, nhỏ giọng hỏi: "Mắt nhìn của cậu ấy không giống mắt nhìn của con."

Bà cụ Châu theo bản năng muốn đáp lại, có gì mà không giống chứ.

Bà lại nghĩ cả đời này nơi xa nhất mà anh trai mình tới chính là thành phố Tân Hải, gặp những người phụ nữ đẹp còn ít hơn cả những người con trai mình quen.

Nghĩ tới đây, bà cụ không khỏi lo lắng, người xinh đẹp mà anh trai mình nói chỉ sêm sêm với con gái Tần Dĩnh, ngoài trắng trẻo ra thì chỉ có chút thanh tú.

Tần Phong thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, cũng không nói chuyện với mình, khóe miệng anh khẽ cong lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mơ hồ nghe thấy tiếng người soát vé: "Tới trạm nhà hàng Tân Hải rồi, có ai xuống xe không? Có người xuống xe mời nhanh chóng xuống xe."

Tần Phong vội vàng ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt.

Cậu Châu hỏi: "Mệt hả?"

Tần Phong nói bừa: "Tối qua viết báo cáo tổng kết mười một giờ mới ngủ ạ."

Cậu Châu đau lòng: "Công việc của cháu vất vả quá. Nhưng sau này thì tốt rồi."

Tần Phong nghe ra được ý tứ của ông, không muốn ông nhắc tới nữa liền đổi chủ đề: "Bọn họ có nói sẽ đợi chúng ta ở đâu không?"

Cậu Châu cũng không khuyên nổi cháu ngoại mau chóng tìm được người yêu, giúp anh chia sẻ phần nào gánh nặng.

Vừa xuống xe liền ngó bốn xung quanh.

Vừa nhìn qua cửa nhà hàng Tân Hải đối diện có mấy người: "Bên kia."

Tần Phong nhìn qua đó, có sáu người đang đứng bên cạnh cửa nhà hàng Tân Hải, ba nam ba nữ. Bọn họ vượt qua đường quốc lộ, sáu người kia cũng đồng thời nhìn về phía họ.

Tần Phong nhìn thấy mặt của bọn họ thì có chút kinh ngạc, trong đó có một người phụ nữ và hai người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, hẳn là bố mẹ và người mai mối, còn có một nam một nữ khoảng hai mươi tuổi, chắc là anh trai và chị dâu của nhà gái.

Cô gái cũng khoảng mười tám tuổi, cũng không cao lắm, khoảng 1m61, 1m62 gì đó, nhìn có vẻ dịu dàng, thấy anh liền cười ngượng ngùng, giống như một cô gái lương thiện. Cũng không đẹp lắm, ít nhất cũng không bằng mấy bạn học của anh ở nước ngoài thường xuyên đi tụ tập ăn uống.

Tần Phong khẽ lắc đầu khi nhớ tới bạn học, anh không thể chịu nổi cô gái đó.

Bố là quân nhân không nói tới, ông nội là cục trưởng cục công an tỉnh, cô là một nữ tướng điển hình, cứng rắn dứt khoát, không biết sau này có người đàn ông nào dám lấy cô.

"Tiểu Phong, nghĩ gì đấy?" Bà cụ Châu kéo Tần Phong.

Tần Phong cười đáp: "Đột nhiên nhớ tới một người bạn, chú của cô ấy hình như là đầu bếp của nhà hàng Tân Hải."

Vừa nói xong, bên nhà gái định chào hỏi với anh đều nhìn về phía Tần Phong, không dám tin anh cũng có người quen ở nhà hàng này.

Đúng lúc phục vụ ra đón khách, nghe vậy thuận miệng đáp: "Đầu bếp ở chỗ chúng tôi rất nhiều, người đồng chí này nói là ai thế?"

Tần Phong: "Tôi không biết ông ấy tên gì, nhưng ông ấy có người thân đi du học, mà còn là do nhà nước cử đi."

Phục vụ nghĩ một lúc, liền nói: "Anh nói sư phụ Đỗ sao?"

"Mẹ bạn học tôi họ Đỗ, cũng là người Tân Hải."

Phục vụ cười đáp: "Vậy thì đúng là sư phụ Đỗ rồi. Hiện tại sư phụ Đỗ của chúng tôi cũng không tính là họ hàng của bạn học anh. Mẹ của bạn học anh chính là sư phụ Đỗ. Trước kia đầu bếp Đỗ cũng là đầu bếp ở chỗ chúng tôi."

Bà cụ Châu tò mò hỏi: "Không làm ở đây nữa sao?"

Phục vụ: "Chúng tôi cũng muốn lắm. Nhưng tiếc quá, chồng bà ấy là quân nhân, bà ấy cũng đi theo quân đội."

Tần Phong gật đầu, giải thích cho mẹ mình: "Bố của đầu bếp Đỗ mà người này nhắc chính là Lão Đỗ, người tỉnh chúng ta."

Ông cụ Tần kinh ngạc líu lưỡi: "Chính là... Lão Đỗ từng lên tivi á?"

Tần Phong ngạc nhiên: "Bố biết ạ?"

Ông cụ Tần liền nói: "Làm sao mà không biết được. Ở chỗ chúng ta mười mấy năm mới có một nhân vật xuất chúng như vậy. Nghe nói mấy năm trước còn quay về đây." ( truyện trên app T Y T )

Khi người nhà gái thấy mặt Tần Phong, nháy mắt liền thay đổi, mừng rỡ như điên, lại liều mạng kiềm chế.

Tần Phong chỉ thuận miệng nhắc tới bạn học của anh, còn nhắc tới Lão Đỗ là cố tình.

Không phải anh tiểu nhân cố ý thử lòng người.

Nếu còn độc thân, kết hôn với người như thế nào anh cũng không sợ.

Cùng lắm thì ly hôn.

Nhưng hiện giờ có ba đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi, mà hoàn cảnh gia đình thì đáng thương, anh phải thận trọng.

Nhưng anh giả vờ không nhìn thấy, tránh sau này ngày ngày bị nhắc mãi, hôm nay phải tìm ra lý do để bố mẹ anh thấy cô gái này không hợp với mình.

Tần Phong cười đáp: "Bố, gió ngoài này lớn, chúng ta vào trong trước nhé?"

Phục vụ lập tức đi trước dẫn đường.

Sau đó đưa tới một bình trà và một đĩa hạt dưa.

Tần Phong không khỏi nhìn phục vụ.

Phục vụ cười giải thích: "Quản lý tặng ạ. Hiếm khi mới gặp được bạn cùng lớp Điểm Nhi."

Bà cụ Châu liền hỏi: "Điểm Nhi?"

Tần Phong: "Là bạn học của con tên Thiệu Điểm Nhi. Là con gái của đầu bếp Đỗ vừa nhắc tới."

Phục vụ gật đầu: "Mọi người từ từ thưởng thức. Chúng tôi đợi bên ngoài."

Tần Phong: "Có điểm tâm không?"

Phục vụ đưa thực đơn tới.

Bây giờ ăn thì hơi sớm, chỉ có một đĩa hạt dưa thì keo kiệt quá, Tần Phong liền gọi sáu phần điểm tâm.

Mặc dù bà cụ Châu rất muốn con trai lập gia đình, nhưng thấy anh mới gặp người ta lần đầu mà đã tiêu tiền hào phóng như vậy, không nhịn được mà liếc xéo.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Phong giả vờ không thấy, rót nước cho mọi người.

Mẹ cô gái luống cuống ngồi thẳng người: "Để cô tự rót là được rồi. Tần... Tần..." 

"Gọi cháu Tần Phong là được ạ." Kiếp trước Tần Phong chưa từng phục vụ ai, kiếp này ngoài lúc làm thêm ở nước ngoài cũng chưa từng có cơ hội phục vụ người khác, cảm thấy không được tự nhiên. Nghe thấy vậy liền lập tức ngồi xuống, giả vờ ngượng ngùng hỏi: "Tình hình của cháu chắc bác và cô cũng đều rõ rồi chứ ạ?"

Mẹ cô gái nhìn người mai mối ngồi giữa hai gia đình: "Đã nói với bọn cô rồi. Cháu là tiến sĩ, bây giờ đang làm kiến trúc sư ở nhà máy sản xuất xe, nhận nuôi ba đứa con trai phải không?"

Tần Phong đột nhiên nhìn cậu mình.

... Sao cậu lại nói với nhà người ta như thế?

Cậu Châu thật sự muốn nói với người ta là cả ba đứa con trai đều là nhận nuôi. Nhưng nhìn Miểu Miểu rất giống với cháu ngoại ông, nói không phải con ruột có ma mới tin: "Tôi nói là nhận nuôi hai đứa còn một đứa là con ruột chứ nhỉ?"

Nhà gái cười gật đầu: "Nhận nuôi hay không đối với chúng tôi mà nói cũng như nhau thôi."

Tần Phong nhướng mày, hỏi: "Tình hình của em gái, cậu của cháu cũng đã nói qua rồi, năm nay mới mười chín tuổi phải không ạ?"

Mẹ cô gái không nghe rõ, kéo cánh tay con gái mình, trên mặt hiện ra vài phần khoe khoang, đắc ý: "Đúng rồi. Nhỏ hơn cháu bảy tuổi, về sau cháu..."

"Đợi một lát!" Tần Phong không định nói chuyện sau này: "Cô à, cháu hy vọng cô hiểu rõ, mặc dù cháu là tiến sĩ, nhưng đã có ba người con trai, còn là người nông thôn. Bố mẹ cháu cũng không có lương hưu, sau này phải nuôi năm người."

Nụ cười của mẹ cô gái vẫn không thay đổi: "Đứa trẻ này, con đúng là nói thật với cậu mình. Mấy chuyện này cô đều biết, tiền lương của cháu cao, có thể nuôi được."

Tần Phong chuyển hướng nhìn cậu mình.

Cậu Châu gật đầu: "Cậu không thể nói cháu không nuôi nổi, trông cậy vào vợ cháu cùng nhau nuôi được. Hơn nữa vốn dĩ cháu đã có đủ khả năng rồi."

Bà cụ sợ con dâu chạy mất, lập tức nói: "Thực ra cũng không cần Tiểu Phong nuôi. Bác với bố nó có thể đi làm, nếu sau này hai đứa kết hôn, mấy đứa trẻ đi theo chúng tôi cũng được."

Tần Phong không khỏi cau mày.

Mẹ cô gái thấy sắc mặt không tốt, sợ rể hiền chạy mất: "Xem chị nói kìa. Hai đứa nó kết hôn, con cũng trở thành con của hai đứa, sao lại để anh chị nuôi được."

Tần Phong gật đầu.

Bà cụ Châu nhận được câu trả lời thì rất ngạc nhiên, cũng rất hài lòng: "Chị nói đúng, lỗi của tôi."

Mẹ cô gái thản nhiên nói: "Mấy cái đó mà lỗi lầm gì đâu. Nhưng có vài chuyện tôi muốn tìm hiểu kĩ, hy vọng chị đừng tức giận. Tiểu Phong cháu cũng đừng để trong lòng nhé."

Bà cụ Châu gật đầu: "Chị nói đi."

Mẹ cô gái nhìn Tần Phong: "Cậu của cháu nói bây giờ cháu đang ở khu nhà của nhà máy hả?"

Tần Phong nhìn về phía cậu mình.

... Cậu được lắm!

Cậu Châu: "Không nói rõ với người ta, dựa vào ba đứa con trai thì ai mà dám gả cho cháu chứ."

Tần Phong bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nhà gái gật đầu.

Bố cô gái hỏi: "Cậu cháu nói mặc dù chỗ cháu ở thuộc khu nhà máy, thực ra là đất của nhà máy cấp phép để mình tự xây. Ý của cô là về sau bọn cháu không ở đấy nữa, nhà đó cũng không cần phải trả lại cho nhà máy phải không?"

Tần Phong gật đầu: "Khi xây khu tập thể, nhà máy không có tiền xây nhà cho chuyên gia, để chuyên gia ở nhà ống sẽ ảnh hưởng tới công việc của họ. Dù sao ở nhà ống cũng không có khả năng cách âm. Thầy Cố đã bảo nhà máy cấp cho cháu một miếng đất, tự mình bỏ tiền ra xây."

Mẹ cô gái tiếp tục hỏi: "Hai đứa trẻ nhà họ Cố cũng chính là Tiểu Đại và Tiểu Nhị cháu đang nhận nuôi, sau này lớn rồi sẽ không tìm cháu đòi lại chứ?"

Tần Phong nghĩ tới hai anh em trong sách, một người là thương gia, một người là quân nhân, một người giàu có, một người được nhà nước nuôi dưỡng, mặc dù sau này một người ngồi tù một người chết. Nhưng bây giờ đã có anh, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện đó: "Không đâu ạ."

"Vậy thì tốt rồi." Mẹ cô gái yên tâm: "Có thể hỏi tiền lương của cháu bao nhiêu một tháng không?"

Tần Phong lắc đầu: "Tiền lương cơ bản cũng tầm tầm như mọi người biết thôi."

Mẹ cô gái hiểu, chủ yếu chỉ trông cậy vào lương thưởng: "Bác cũng nghe ngóng qua, tiền lương cơ bản cũng không thấp."

Tần Phong khiêm tốn nói: "Cũng được ạ. Đủ cho một nhà dùng. Cô còn hỏi gì không ạ?"

Vội vàng hỏi, nói nhiều lại thành nói sai.

Bố cô gái hỏi: "Cháu du học về làm việc ở nhà máy chắc được coi trọng lắm nhỉ?"

Cậu Châu không nhịn được nói: "Đó là điều đương nhiên rồi. Lần đầu tôi tới nhà máy tìm nó, bảo vệ không cho tôi vào. Sợ tôi làm hại nó. Lần thứ hai tới tìm, bảo vệ đích thân dẫn tôi đi tìm nó."

Mẹ cô gái yên tâm: "Vậy thì tốt." Đánh giá Tần Phong: "Cháu được tôn trọng như vậy, sau này giúp người nhà tìm một công việc ở đó cũng không khó nhỉ?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play