Edit: Hiền

Tần Phong: “Nhà cháu có nồi cơm điện, máy giặt, cần người tài đức để làm gì? Hơn nữa trước kia mọi người còn nói với con, bố thì cao mẹ thì thấp.”

Ông cụ Tần tức tới nỗi bật cười: “Bố nói với con nhiều như vậy mà con vẫn nhớ mấy thứ vớ vẩn này à?”

Con mặc kệ, nhất định phải xinh đẹp. Nếu người kia vô cùng dịu dàng xinh đẹp, bằng cấp hai con cũng đồng ý, cùng lắm thì lấy về rồi con tự dạy.”

Ông cụ Tần nhất thời không muốn nói chuyện với anh.

Mợ không nhịn được nói: “Tiểu Phong à, phụ nữ ấy mà, tắt đèn rồi ai cũng như nhau cả thôi.”

“Tắt đèn thì cháu cũng ngủ rồi, có là người chết cháu cũng không biết.”

Mợ thua bại trận, liền nhìn bố mẹ anh.

Châu Thị thở dài: “Phong à, tìm người xinh đẹp còn khó hơn cả tìm người bằng cấp cao nữa.”

“Vậy thì từ từ tìm đi ạ, dù sao con cũng chỉ mới hai mươi sáu. Mấy giáo sư chuyên ngành  con quen rất nhiều người ba mươi tuổi vẫn chưa đi xem mắt lần nào.” Anh nhìn hai đứa con trai lớn: “Có phải thầy Cố hơn ba mươi tuổi mới kết hôn phải không?”

Hai anh em cùng nhau gật đầu.

Tần Phong nhìn bốn vị trưởng bối.

Cậu Châu thấy cháu ngoại của mình đẹp trai tuấn tú, nếu cháu dâu mà xấu, người ngoài nhìn vào cũng thấy không thoải mái.

“Được!” Cậu Châu vỗ đùi: “Vậy thì tìm một người xinh đẹp. Để cậu về hỏi giúp cháu.”

Bà cụ Châu không nhịn được hỏi: “Vậy về luôn à?”

Cậu Châu gật đầu, sau đó liền đứng dậy.

Ông cụ Tần đứng lên tiễn ông: “Lần sau có tới thì nói với người nhà một tiếng, ăn trưa rồi hãy về.”

Cậu Châu xua tay: “Hôm nào trời mưa em có muốn đuổi anh đi anh cũng không đi.” 

Thấy Tần Phong ôm đứa trẻ đứng dậy: “Mọi người đừng tiễn nữa.” Tầm mắt dừng lại trên người đứa trẻ: “Tên là gì?”

Tần Phong: “Thằng bé nhỏ nhất, tên ở nhà là Miểu Miểu, Miểu Miểu sống trong chùa từ bé.”

Cậu Châu thọc tay vào túi lấy một đồng đưa cho cậu bé.

Ông cụ Tần ngăn lại: “Làm gì đấy?”

“Quà gặp mặt thằng bé.” Cậu Châu không đợi ông mở miệng: “Nếu mà chê ít thì thôi vậy.”

Nói như vậy chứ ai mà dám chê ít chứ.

Tần Phong thay Miểu Miểu nhận lấy, ghé vào tai cậu bé nói nhỏ một câu.

Cậu bé lớn giọng nói: “Cảm ơn ông cậu.”

Cậu Châu vui vẻ sờ mặt cậu bé: “Được lắm. Giống hệt bố cháu hồi nhỏ.”

Miểu Miểu thích nghe những lời này, không khỏi nghiêng đầu áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuôn mặt to lớn của bố.

Cố Vô Ích thấy bốn trưởng bối đi xa liền quay người nhìn bố mình: “Phụ nữ xinh đẹp không lo chuyện gả chồng.”

Tần Phong đưa tay xoa đầu cậu: “Nếu mà lo chuyện gả chồng thì bố cần gì yêu cầu phải xinh đẹp.”

Hai mắt Cố Tiểu Nhị sáng ngời: “Bố cố ý ạ?”

Tần Phong liếc cậu: “Lau xong giày chưa?”

Cố Tiểu Nhị im bặt.

Đến khi ông cụ Tần gọi bọn họ ăn cơm, Cố Tiểu Nhị vẫn chưa lau xong giày.

Anh cũng không vội đi mấy đôi giày trong tủ, ăn cơm xong để Cố Tiểu Nhị tiếp tục lau, xem sau này cậu có dám ném lung tung không.

Tần Phong cũng không nhàn rỗi, cậu kéo hai xe đất và đống gạch lúc trước xây nhà còn thừa, sau đó lại kéo thêm mấy khúc gỗ với ngói.

Tiết Tinh và Phùng Mạch Miêu đang nói chuyện ở ngã tư, thấy thế liền hỏi: “Cậu Tần, có cần giúp gì không?”

 Tần Phong xua tay: “Không cần đâu. Tôi với bố chở một lúc là xong thôi.”

Cuối tuần không có việc gì làm, hai người liền đi về phía anh: “Dựng lều để tắm à?”

“Không phải. Tắm thì tắm trong phòng tắm rồi. Tôi định xây một cái bếp nhỏ để nướng bánh mỳ.”

Vừa nói ra hai chữ bánh mì, người không có hứng thú cũng đi tới, nhao nhao hỏi anh có cần giúp đỡ không.

Tần Phong biết bọn họ có dụng ý khác, đúng lúc anh cũng thiếu một số đồ nên để bọn họ giúp một tay, cuối cùng vẫn không quên bày tỏ ý sau khi làm xong sẽ cho mọi người sử dụng.

Lời vừa nói ra, đến ngay cả mấy người thích tính toán, mấy người qua đường đều lại giúp anh tìm đồ.

Rồi từng người từng người đứng chuyền gạch, người thì trộn bùn, chưa tới ba giờ đã xây được một cái khung như mong muốn.

Nhưng xong rồi cũng chưa làm tiếp được.

Tân Hải ở khu vực phía Bắc, tháng hai âm lịch vẫn phải mặc áo bông.

Thời tiết lạnh lẽo như vậy, nếu mà bây giờ bắt đầu làm thì đến tám, chín giờ tối e là vẫn chưa làm xong.

Tần Phong liền giải thích với mấy hàng xóm giúp đỡ mình, buổi tối ngày mai lại làm tiếp.

Cũng may ngày hôm sau là thứ hai, không ai rảnh tới gây rối.

Chiếc xe mới chỉ chờ kiểm tra và chạy thử lần cuối, không cần tiến sĩ là anh phải theo dõi, sau khi tan làm anh đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị gần đó để mua bột đậu nành và đường.

Ăn cơm xong, Tần Phong nhào bột.

Mẹ anh cảm thấy kì lạ, sao động tác của anh lại thuần thục như vậy. Tần Phong thẳng thắn nói anh học từ người nước ngoài, nếu không anh cũng không dám dạy chị mình làm bánh mì.

Nhắc tới Tần Dĩnh, bà cụ Châu lại sốt ruột thay cô, nhất thời không để ý tới Tần Phong nữa.

Buổi chiều, bà mang rau, gỗ và Miểu Miểu về nhà chờ Tần Phong tan ca.

Tần Phong tan làm về nhà, bố anh đã làm nóng bếp.

Bánh mì nướng trong một chậu nhôm nhỏ, Tần Phong bảo bố mẹ đi dọn cơm.

Bà cụ Châu nhìn về phía nhà kho gỗ bên ngoài: “Không cần phải canh lửa à?”

Tần Phong lắc đầu: “Bên trong rất nóng, lấy đồ chặn lại cửa lò ngăn lại để không bị bay hơi, không cần trông đâu ạ.”

Cố Vô Ích lần đầu tiên biết bếp đất cũng có thể nướng bánh mì, không khỏi tò mò: “Bếp nhà bác cũng như này ạ?”

Tần Phong: “To hơn cái này, nhưng nguyên lý cũng gần giống.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà cụ cũng hiểu vì sao cậu lại hỏi như vậy: “Vậy sao anh rể con lại bảo ngày nào chị con cũng phải canh lửa?”

Tần Phong: “Phiền phức như vậy, lúc tới chúc tết mẹ không nói sao?”

Bà nghĩ tới ngày mùng hai tết con gái qua chúc tết, chỉ nói kiếm được lại vốn, năm sau bán được bao nhiêu đều là tiền kiếm được: “Chị con...”

Ông cụ Tần: “Chúng ta ăn cơm trước đi, bọn trẻ đều đói rồi.”

Bà cụ Châu đưa cho mỗi đứa một quả trứng luộc, sau đó gắp mì cho mấy đứa.

Tần Phong: “Đừng gắp nhiều quá.”

Bà biết mấy đứa trẻ cũng thích ăn bánh mì, vì vậy chỉ lấy cho mỗi đứa nửa bát.

​​Chậm rãi ăn bát mì nóng hổi, ba đứa trẻ ăn xong nghỉ ngơi một lát, Tần Phong đặt bát đũa xuống, dẫn bọn trẻ đi lấy bánh mì.

Cố Tiểu Nhị tò mò víu cánh tay anh: “Nhanh vậy sao ạ?”

Tần Phong: “Xem thử xem. Bố cũng lần đầu tiên dùng cái lò nướng nhỏ như thế này, nếu mà vẫn chưa nướng xong thì lại bỏ vào nướng thêm một lúc nữa.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vừa nói xong có mấy người tới.

Tần Phong nhìn qua, chính là mấy hàng xóm giúp đỡ buổi chiều: “Ăn rồi à?”

Mấy hàng xóm gật đầu: “Đang đợi cậu đây.”

Tần Phong cũng không nhiều lời, đi tới nhà kho cạnh góc tường, dỡ khối gỗ chặn bếp, mùi thơm nồng nặc của bánh mì lập tức bay ra ngoài.

“Thơm quá!” Mấy đứa trẻ đi theo người lớn tới kinh ngạc nói.

Cố Tiểu Nhị không nhịn được chép miệng.

Cố Vô Ích trừng mắt nhìn em trai.

Cố Tiểu Nhị giả vờ không thấy, chiếu đèn pin vào bên trong.

Tần Phong cuốn khăn ướt lôi hai cái chậu bên trong ra, mùi hương tỏa ra càng ngày càng thơm.

Hàng xóm vây xung quanh đều nuốt nước miếng khen ngợi: “Cậu Tần đúng là lợi hại. Ai mà gả cho cậu thì thật có phúc.”

Tần Phong không muốn rước một tổ tiên về chăm sóc, vì thế nên từ chối lời giới thiệu.

“Chúng ta vào phòng khách trước đi, ở đây tối quá. Đúng rồi, bên trong còn nóng, nhà ai có khoai lang có thể bỏ vào, có thể trước khi đi ngủ là nướng xong đấy.”

Bà hàng xóm lúc trước đối đầu với Cố Tuyết đáp: “Để tôi về xem xem.”

Tần Phong đậy cửa lò lại, dẫn mọi người vào phòng khách.

Đèn pin chỉ chiếu sáng có một đường nên nhìn không rõ, vừa vào phòng khách đã thấy sáng như ban ngày, Cố Tiểu Nhị kinh ngạc nói: “Giống y như nhà người ta bán!”

Tần Phong nhướng my: “Phục chưa?”

“Vậy thì con phải nếm mới biết được.”

Tần Phong liếc cậu một cái, nói như người đã từng ăn qua vậy.

Cố Tiểu Nhị mở to hai mắt nhìn anh.

Tần Phong lấy khăn lau tay, kiểm tra bề mặt bánh mì thấy rất nóng, lập tức vào phòng bếp lấy dao nĩa ra.

Bộ dao nĩa này cũng là anh mang từ nước ngoài về.

Nếu mà ở kiếp trước có khi anh cũng không thèm để ý tới nó.

Nhưng bây giờ chỉ một xu thôi cũng làm khó anh, Tần Phong không dám sống phung phí nữa.

Anh dùng dao nĩa phân bánh mì thành những miếng nhỏ, miếng đầu tiên đưa cho Cố Vô Ích, sau đó lại đưa cho cậu miếng nữa.

Cố Vô Ích lắc đầu.

Tần Phong: “Cầm cho Miểu Miểu.” Sau đó đưa tiếp cho Tiểu Nhị, tiếp sau đó mới là con nhà hàng xóm. Cuối cùng là bố mẹ anh.

Châu Thị kinh ngạc: “Bố mẹ cũng có á?”

Tần Phong cảm thấy buồn cười, sau đó liền nhíu mày, ý của mẹ anh là trước kia bà chưa từng ăn thử?

Ngẫm lại một lúc lâu, hình như chưa ăn qua.

Lúc trước dạy chị anh làm bánh bao, dù có làm thất bại cũng không đủ cho nhà họ Vương ăn.

Thời đại này không có túi nilon, nếu dùng giấy gói mang về thì sẽ lạnh mà cứng lại, Tần Phong lười lấy, với lại công việc bận rộn, thường xuyên trực tiếp từ chỗ chị qua nhà máy, vì vậy cũng không lấy về.

Tết âm lịch chị anh có mang tới một chiếc bánh ngọt.

Nhưng bánh ngọt không hiếm, lúc trước năm nhất học đại học ở thủ đô, đợt nghỉ về nhà anh đã dùng tiền trợ cấp của trường mua cho bố mẹ ăn. 

Nghĩ đến đây, Tần Phong không nhịn được mà muốn tát mình một cái, không biết bố mẹ đã lo lắng, nhớ mình đến nhường nào.

“Con trai bà làm, sao lại không có được?”

Bà cụ Châu lộ ra nụ cười ngượng ngùng, như thể bà không xứng với những thứ xa lạ như bánh mỳ này.

Tần Phong  nghẹn lòng, lập tức xé miếng bánh còn đang nóng hổi ra, đưa bố mẹ mỗi người một miếng lớn.

Ông cụ Tần liên lục xua tay: “Bố nếm chút hương vị là được rồi, con giữ lại ăn đi.”

Tần Phong: “Bánh mì này không xốp lắm, để nguội sẽ bị cứng lại không ăn được.”

Ông cụ Tần nửa tin nửa ngờ nhận lấy.

Tần Phong lại xé ruột bánh mì đưa cho Miễu Miễu: “Ngon không?”

Cậu bé không biết trả lời thế nào, ra sức mở to hai mắt.

Tần Phong: “Cái này ngon hay bánh bao ngon?”

“Cái nào cũng ngon.” Cậu bé cắn một miếng sau đó nhét vào miệng Tần Phong.

Tần Phong né tránh: “Con ăn đi.” Anh lại xé cho hai cậu con trai lớn mỗi người một miếng, một cái bánh mì lớn nháy mắt chỉ còn lại một chút.

Bà hàng xóm vừa vào thấy thế liền hỏi: “Hết rồi sao?”

Tần Phong nhìn lại miếng bánh mỳ mình đã cắt sẵn: “Vẫn còn một chút. Hôm nay nếm thử vị của nó thôi, sau này có thời gian sẽ làm.”

Bà hàng xóm nghe vậy liền cầm lấy miếng bánh mì nếm thử, chỉ sợ bị bọn trẻ con ăn hết.

Tần Phong: “Thế nào?”

Bà hàng xóm giơ ngón cái lên: “Giống y như ngoài tiệm. Nhưng không ngọt lắm.”

Tần Phong nhìn bọn trẻ: “Bọn trẻ đang thay răng, tôi không dám cho nhiều đường.” 

Thấy hai đứa con trai lớn ăn xong rồi: “Ra ngoài chơi một lát đi. Về là kịp lúc ăn khoai nướng.”

Bà hàng xóm muốn Tần Phong chỉ cách làm bánh mỳ, lập tức bảo con trai mình dẫn Miễu Miễu đi thả diều, chơi mèo bắt chuột, hoặc là chơi trò quan binh bắt trộm.

Bà cụ Châu định vào bếp rửa chậu, vừa nghe hàng xóm muốn nhờ Tần Phong chỉ cách làm bánh mỳ liền dừng lại nháy mắt với Tần Phong.

Tần Phong giả vờ không thấy, lấy bút trong cặp ra đưa cho bà hàng xóm để bà viết lại. Sau đó còn nói nếu muốn xây lò nướng thì cứ bảo anh giúp đỡ.

Làm bánh mì rất phức tạp, hàng xóm chỉ sợ qua một đêm là hết hứng thú, vì vậy liền ngỏ ý để sau này hỏi sau.

Bà đợi mọi người ra ngoài hết liền kéo cánh tay con trai: “Sao con lại dạy bọn họ cách làm bánh vậy?”

Tần Phong hiểu mẹ mình, trực tiếp hỏi: “Mẹ sợ người ta cạnh tranh buôn bán với chị à?”

Bà cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới câu nói kia bị anh nhìn ra.

Tần Phong: “Trong thành phố có nhà máy thực phẩm, nếu con không dạy họ thì mấy người thợ làm bánh mỳ, bánh ngọt cũng sẽ dạy cho người thân của họ. Hơn nữa tầm nhìn của Vương Căn bảo cao như vậy, không ai cạnh tranh lâu dài được với anh ta đâu.”

Bà nhớ tới chuyện hôm đó, không nói gì nữa.

Tần Phong: “Không còn sớm nữa, con đưa hai người về. Mẹ cũng biết làm thế nào rồi, về sau nếu mà muốn làm thì tự làm, đừng tiết kiệm mấy thứ như trứng gà, bột đậu nành làm gì cả. Nó còn tiếp kiệm hơn cả mua bên ngoài đó.”

Bà cụ Châu: “Biết rồi. Không cần tiễn bố mẹ đâu, mẹ đi cùng bố là được rồi.”

“Bố mẹ về cẩn thận.” Tần Phong đưa đèn pin cho bà.

Ông cụ Tần nhận lấy, thở dài một hơi.

Tần Phong nhíu mày, lại làm sao thế.

Ông cụ Tần cởi mũ gãi đầu: “Phong này, buổi chiều không có việc gì làm bố đã suy nghĩ mãi, cho dù mấy người cậu con quen có tốt đến mấy cũng không bằng những người con quen được. Nếu mà thực sự muốn tìm người yêu cho con thì đừng quan tâm đến người ta thế nào, hoặc cũng đừng quan tâm gia cảnh nhà người ta ra sao, cứ gặp rồi tiếp xúc thử.”

Tần Phong khẽ cười: “Con còn tưởng xảy ra chuyện gì. Bố yên tâm, con sẽ không làm khó cậu đâu.”

Bà cụ lườm con trai: “Con chọn người xinh đẹp lại dịu dàng, vậy mà không làm khó cậu con à.”

Ông cụ Tần lắc đầu: “Bà không hiểu. Mấy ngày nữa bà sẽ biết thôi.”

“Ngày mốt tôi cũng không biết.” Châu Thị nghi ngờ ông cố ý làm ra vẻ thần bí, đi ra ngoài cửa trước.

Nhưng không ngờ sáng ngày một tháng tư dương lịch, cậu Châu đã tới.

Ăn tối xong, Tần Phong xé tờ lịch ngày hôm qua, nhìn thấy cậu mình cùng bảo vệ đi vào, còn tưởng định đón ngày cá tháng tư cùng anh.

Sau đó lại nhớ ra thời điểm này mọi người vẫn chưa biết tới ngày cá tháng tư, liền bình tĩnh ra cửa nghênh đón, cảm ơn bảo vệ, sau đó mới hỏi: “Sao vẫn chưa đi bán rau thế ạ?”

Cậu Châu khoát tay: “Không cần bán rau vội, chuyện của cháu quan trọng hơn. Mấy lời cháu nói hôm trước không phải lừa cậu đấy chứ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play