Edit: Hiền

Bà cụ Châu vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu con không phải người ngoài, đến tìm con không được à?”

Tần Phong nhìn cây kèn xô-na trong tay, mẹ anh nói có lý.

Nhưng cậu Châu đúng là tới làm phiền thật.

Chuyện này phải kể từ lúc Tần Phong từ nước ngoài về.

Cậu Châu coi như cũng có ơn với Tần Phong.

Tần Phong có thiện cảm với gia đình nhà ngoại, vì vậy muốn giúp đỡ bọn họ.

Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu.

Ví dụ như giúp chị, anh sẽ không đưa tiền mà dạy cô làm bánh bao.

Người lớn nhà cậu anh đến tên của mình còn không biết viết, còn người biết chữ thì chưa đến tuổi trưởng thành, may là Tần Phong có tiền đồ, nhà họ Châu thấy kiến thức có thể thay đổi vận mệnh nên đã nhịn ăn nhịn mặc cho con đi học.

Tần Phong sợ nhà cậu mình bị người ta lừa, mà nhà họ Châu cách nội thành rất xa, không thích hợp kinh doanh buôn bán, cả đời làm ruộng, không dám chơi trò mèo vờn chuột với tấm băng đỏ của sở quản lý thành phố nên tặng bà ngoại anh một chiếc xe đạp.

Có chiếc xe này, anh họ cũng có thể đưa em họ lên thị trấn học, cũng có thể đạp xe vào thành phố bán trứng gà hoặc các mặt hàng khác. Bình thường bán mấy đồ của nhà thì quản lý thành phố sẽ không quản.

Mới đầu chỉ có anh họ anh biết. Sau này anh họ anh cùng mấy thợ xây trong thôn dạy cậu anh lái xe, bảo cậu anh đem đồ trong nhà ra đi.

Hôm nay cậu Châu lại dẫn vợ vào thành phố, mang theo trứng và rau như thường lệ.

Rau và trứng đều tươi ngon hơn đồ bán trong thành phố, tám giờ hơn vào nội thành mà mười giờ đã bán hết.

Cậu Châu thấy thời tiết đẹp, định cùng vợ dạo phố, bất giác đã đi dạo tới sạp hàng của Tần Dĩnh.

Cuối tuần Vương Căn Bảo được nghỉ nên ra phụ Tần Dĩnh trông quầy hàng, anh ta vừa nhìn thấy xe đạp của cậu Châu liền nghĩ Tần Phong cố ý đối đầu với anh ta. Có tiền mua xe đạp cho cậu, vậy mà lại không nỡ bỏ tiền cho Tần Dĩnh mua lò nướng điện.

Vương Căn Bảo liền tìm cậu Châu nói chuyện.

Không hề nói đến chuyện anh ta tìm Tần Phong đòi mua bếp nướng, chỉ nói Tần Phong bắt Tần Dĩnh và anh ta ly hôn.

Thời đại này không chỉ người dân ở nông thôn, ngay cả tầng lớp công nhân còn cho rằng chuyện vợ chồng ly hôn là chuyện vô cùng mất mặt.

Cậu Châu mới đầu còn không tin anh ta, liền hỏi Vương Căn Bảo nguyên nhân là gì. Anh ta trực tiếp nói mình tìm Tần Phong mượn tiền để kinh doanh, Tần Phong không muốn cho mượn rồi tức giận. Anh ta còn không quên kể với cậu Châu chuyện Tần Phong chưa lập gia đình mà đã có con.

Tần Phong là đứa nhỏ có tiền đồ nhất trong hai nhà họ Châu, họ Tần, chỉ trông cậy anh có thể làm rạng danh tổ tiên, làm sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế.

Không đợi Vương Căn Bảo nói tiếp, cậu Châu đã đưa vợ đến tìm anh.

Vừa tới cửa cổng nhà anh liền muốn xông vào.

Bảo vệ đã ngăn lại, cậu Châu cuối cùng cũng bình tĩnh, nơi này không phải là nơi anh có thể dương oai. Chuyện cháu ngoại mình tự nhiên có thêm đứa con trai chắc không có quá nhiều người biết, vì vậy liền giả vờ như không có chuyện gì.

Vừa vào phòng, cậu Châu đã không nhịn được nữa mà giơ tay đánh Tần Phong.

Tần Phong cuống quýt né tránh hỏi mẹ mình: “Vừa nãy con nói gì à?”

Bà cụ Châu ngăn anh lại nói: “Anh bị điên à?”

“Hai người mới điên đó.” Cậu Châu đẩy tay bà ra, lại muốn giáo huấn Tần Phong.

Bốp!

Giày da Cố Tiểu Nhị vừa lau sạch đã bị ném ra ngoài.

Cậu Châu dừng lại vì đau chân.

Tiểu Bất Điểm giật lấy đôi giày da anh hai vừa lau, trừng mắt, giọng búng ra sữa: “Không được đánh bố cháu!” Nói xong liền giơ đôi giày da trong tay lên.

Cậu Châu mông lung.

Bà cụ ngẩn người.

Tần Phong phản ứng lại ôm lấy cậu: “Con trai ngoan!” Anh vui tới mức trên mặt tràn đầy ý cười.

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nhìn em trai: “Em đúng là biết nhân cơ hội khoe mẽ.”

Cậu bé gật đầu.

... Miểu Miểu rất ngoan!

Cố Tiểu Nhị nghẹn họng, nhặt lại giày tiếp tục lau.

Cố Vô Ích hòa giải: “Ông Châu, có chuyện gì không từ từ nói được ạ?” Lại nhìn Tần Phong: “Cho dù bố cháu có phạm tội đáng chết nghìn lần cũng có quyền biết phạm tội gì chứ ạ, sao ông lại tức giận thế?”

Cậu Châu chỉ vào mặt đứa nhỏ giống Tần Phong hồi nhỏ như đúc: “Như này còn không đủ à?”

Cố Vô Ích ngẩn người, thăm dò hỏi: “Bởi vì Miểu Miểu sao ạ?”

Cậu Châu tức giận “hừ” một tiếng, thậm chí nhìn Tần Phong cũng khiến ông khó chịu.

Tần Phong cau mày khó hiểu: “Hộ khẩu của Miểu Miểu còn chưa sang tên, sao cậu lại biết chuyện này?”

Bà cụ Châu không nhịn được hỏi: “Không phải anh rể con nói đấy chứ?”

“Đúng là Căn Bảo nói với anh. Có vấn đề gì sao?” Ông Châu ngước cổ lên hỏi.

Nhất thời bà cụ Châu muốn hỏi thăm cả tổ tiên nhà họ Vương.

Vẻ mặt ông cụ Tần thật khó diễn tả.

Cố Tiểu Nhị trợn mắt.

Cố Vô Ích thở dài, đưa ghế cho ông và vợ ông.

Nhà họ Tần bất thường như vậy khiến ông cảm thấy rất tức giận.

Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn bà cụ Châu và ông cụ Tần.

...Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Trước kia bà cụ Châu nghĩ chuyện xấu trong nhà không được để người ngoài biết.

Vương Căn Bảo rất quá đáng, bà cảm thấy rất thất vọng, giải thích cặn kẽ chuyện xảy ra hôm đó, bao gồm cả nỗi lo của Tần Phong.

Cậu Châu thầm nghĩ, mặc dù nhà họ Vương cũng không khấm khá hơn nhà họ Châu bao nhiêu, nhưng bọn họ là người thành phố.

“Em nói người kia là Căn Bảo? Chồng Tiểu Dĩnh?”

Châu Thị: “Chuyện mất mặt như vậy em lừa anh làm gì? Hai vợ chồng bác ruột của Tiểu Đại với Tiểu Nhị cũng vừa rời khỏi đây.”

Mợ Châu hỏi: “Vừa nãy ở ngoài cửa bọn chị có gặp hai người khoảng ba mươi tuổi, không lẽ, không lẽ là bà ta và chồng chứ?” Nhìn về phía hai anh em.

Cố Tiểu Nhị cong môi.

Cố Vô Ích nhún vai.

Có một chuyện mà hai vợ chồng nhà họ Châu không hiểu chính là hai người kia.

Nhưng bọn họ vẫn không dám tin Vương Căn Bảo mà Châu Thị nhắc đến chính là Vương Căn Bảo mà họ quen.

Cậu Châu hỏi: “Hai bên có phải có hiểu lầm gì không?”

Tần Phong: “Cậu nghĩ sao?”

Cậu Châu còn có thể nghĩ thế nào nữa.

Cho dù không tin cháu trai, nhưng cũng không thể nghi ngờ em gái và em rể mình.

Những năm Tần Phong ra nước ngoài du học chỉ có Tần Dĩnh ở bên chăm sóc bố mẹ, bà cụ Châu và ông cụ Tần hận không thể coi Vương Căn Bảo như con trai. Đồng thời cũng chăm sóc cho hai đứa con gái của Tần Dĩnh không ít.

Bọn họ đều hy vọng Vương Căn Bảo và Tần Dĩnh hạnh phúc, sống bên nhau trọn đời.

Cậu Châu trầm mặc một lúc lâu, thở dài đáp: “Lòng người đúng là dễ thay đổi.”

Tần Phong cười khẽ: “Quen người bất chính là quen người bất chính, còn trách lòng người thay đổi.”

Cậu Châu nghẹn lời, sắc mặt thay đổi.

Ông cụ Tần lườm con trai, con bớt nói lại đi.

“Buổi trưa đừng đi nữa, tới chỗ bọn em đi. Chỗ Tiểu Phong chỉ có gạo, mì sợi, trứng gà với trứng muối.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mợ Tần Phong thu hồi mớ suy nghĩ hỗn độn: “Không được, phải đi, người trong nhà không biết, cũng không cần phải lo lắng mà tới tìm đâu.” Nói xong liền nhìn chồng mình.

Cậu Châu vẫn bất động, đưa mắt nhìn về phía Tần Phong: “Có ba đứa con trai, về sau ai dám gả cho cháu đây. Này còn lợi hại hơn cả làm mẹ kế người khác.”

Cố Vô Ích và em trai không khỏi căng thẳng.

Dù biết Tần Phong sẽ không trở thành bố dượng, nhưng cũng không muốn có mẹ kế nhanh như vậy.

Tần Phong biết rõ nhưng cố ý hỏi: “Lợi hại chỗ nào?”

Cậu Châu nói thẳng: “Bây giờ chính sách kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt như vậy, người trong thôn ở độ tuổi như cháu cùng lắm chỉ sinh hai đứa, có gia đình chỉ sinh có một. Cháu như vậy không lợi hại à?”

“Vậy cháu không tìm vợ nữa.” Tần Phong thản nhiên đáp.

Cậu Châu không vui: “Bố mẹ cháu có thể hầu hạ cháu được cả đời à?”

Tần Phong nhìn về phía hai con trai lớn: “Sau này để bọn chúng thay.”

Cậu Châu nghẹn lời, dứt khoát nhìn em và em rể: “Hai người cũng không quản à?”

Mấy ngày nay còn náo nhiệt hơn cả chiến tranh, hai ông bà không muốn quản nhiều, chỉ muốn yên ổn vài ngày.

Bà cụ Châu: “Em cũng muốn quản. Nhưng ngày nào nó cũng bận rộn, cũng không có thời gian giao lưu với bạn bè, em cũng chả quen ai, quản thế nào đây?”

Cậu Châu nghe vậy cũng bắt đầu nhức đầu, cháu ngoại không phải người bình thường, bố mẹ ruột muốn quản cũng vô lực.

Một lúc lâu sau, cậu Châu có một chủ ý.

Bởi vì ông biết thổi kèn xô-na, các thôn xung quanh có tiệc hỷ hay ma chay đều mời ông. Năm mười lăm mười sáu tuổi Tần Phong ăn rất nhiều, cậu Châu thường xuyên dẫn anh chạy sô, vì vậy mọi người đều biết cháu trai ông rất đẹp trai.

Mặc dù mấy năm nay ông có tuổi không đi thổi kèn nữa, nhưng vẫn còn liên lạc với mấy người thổi kèn xô-na khác.

Năm ngoái còn có người nhất quyết muốn mời ông.

Cậu Châu nói: “Cậu quen nhiều người, để sau này cậu tìm cho cháu một người.”

Vợ ông nhíu mày: “Người ông quen đều là mấy người đâu đâu không. Đến chữ còn không biết một từ, xứng đôi với Tiểu Phong sao?”

Cậu Châu nghĩ thấy cũng đúng, lộ ra vẻ do dự.

Sau đó ông lại nghĩ cháu ngoại mình là tiến sĩ, dựa vào trình độ của anh để tìm, đừng nói ở Tân Hải, ngay cả ở thủ đô cũng khó tìm.

Cậu Châu: “Tiểu Phong, cháu có yêu cầu gì không?”

Tần Phong là người hơi tục, anh cũng không phủ nhận điểm này: “Gia thế trong sạch, gia phong đàng hoàng, bằng cấp hai trở lên không bao gồm bằng cấp hai. Quan trọng là dịu dàng, xinh đẹp. Tính cách của cháu không tốt lắm, cháu không muốn cưới một người thô bạo, ngang ngược về nhà, ba ngày cãi nhau trận nhỏ, năm ngày cãi nhau trận lớn.”

Cậu Châu cau mày.

Ông cụ Tần: “Lấy vợ phải lấy người tài đức vẹn toàn!”

Cậu Châu liên tục gật đầu.

... Dịu dàng xinh đẹp không mài ra ăn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play