Edit: Hiền
Bởi vì cải cách mở cửa, kinh tế thị trường ngày càng tốt hơn, đất nước có tiền xây dựng cơ sở hạ tầng thì CNR* sẽ càng bận rộn hơn, Tần Phong là kỹ sư ở CNR, thời gian nghỉ ngơi lại càng ngày càng ít.
[CNR*: Nhà máy sản xuất xe tại Trung Quốc.]
Tần Phong không muốn lãng phí ngày nghỉ hiếm hoi của mình cho hai kẻ kia, nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, cho bọn họ một bài học sâu sắc.
Tần Phong liếc nhìn Cố Tuyết: “Nếu bà muốn gặp cháu mình, Vô Ích với Thanh Cuồng đang ở trên lầu, bọn họ không chào đón bà, có thể cút được chưa?”
“Không phải do cậu xúi giục chúng nó à.” Cố Tuyết chỉ vào mặt Tần Phong.
Cố Tiểu Nhị ở trên lầu quay đầu nhìn anh trai.
... Vậy mà lại bị bố đoán trúng rồi.
“Không liên quan gì tới bố tôi!” Châu Thị đi xuống lầu rồi, không ai ngăn cản Cố Vô Ích, vì vậy liền kéo Cố Tiểu Nhị ra nhìn xuống dưới lầu hét.
Cố Tuyết đột nhiên ngẩng đầu: “Mày nói cái gì?”
“Bà điếc à?” Cố Vô Ích hỏi ngược lại.
Cố Tuyết không thể tin được: “Mày gọi cậu ta là bố?”
“Không phải bố của tôi thì là bố của bà chắc?”
Tần Phong vội vàng xua tay: “Bố không dám làm bố bà ta đâu. Có đứa con như bà ta chắc bố giảm mười năm tuổi thọ mất.”
Cố Vô Ích gật đầu: “Cũng đúng. Bảo sao ông nội sống chưa tới bảy mươi đã qua đời rồi.”
“Khụ!”
Hàng xóm đứng hóng chuyện đều phụt cười.
Sắc mặt Cố Tuyết chuyển từ trắng sang đen, nhìn còn đặc sắc hơn cả chiếc chăn hoa treo trên dây.
Mặt chồng bà ta đỏ lừ, không biết là tức giận hay xấu hổ, đau đầu nhức óc hỏi: “Đại Bảo, mày có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Tôi mười tuổi rồi, đương nhiên là hiểu.” Cố Vô Ích liếc ông ta một cái, lớn tiếng nói: “Ông nội ơi, ông dừng lại một lát đi. Các bác các chú các dì nhất định sẽ cảm thấy quái lạ, ban đầu tại sao chúng cháu lại không đi theo bà ta, mà lại đi theo bố Tần Phong.”
Hàng xóm xung quanh đều không tự chủ gật đầu.
Tần Phong cũng rất muốn biết, xoay người ngẩng đầu nhìn lên.
Trước kia Cố Vô Ích không dám nói sự thật, sợ Tần Phong không giống như những gì cậu nói, nên mới để anh với Cố Tuyết kiểm tra lẫn nhau.
Giờ phút này Cố Vô Ích không cần thiết phải sợ Tần Phong diễn kịch nữa, chỉ vào Cố Tuyết nói: “Trường đại học bố cháu học không so được với bố Tần Phong, nhưng ít ra còn hơn bà ta. Bà ta không thừa nhận bản thân lười. Mặc dù bố cháu nhân phẩm kém nhưng rất thông minh, chăm học, vì vậy mà đố kỵ ghen ghét bố cháu, còn nghĩ ông nội bất công. Bố cháu bỏ chạy, không tìm được bố cháu thì bà ta muốn bắt bọn cháu hầu hạ bà ta.” Nhìn Cố Tuyết kinh ngạc hai mắt mở to: “Đừng tưởng...”
“Mày nói láo!” Cố Tuyết giậm dân, lớn tiếng quát ngăn cậu nói tiếp.
Cố Vô Ích nhìn về phía chồng bà ta: “Tôi còn biết bà không thích ông nội. Bởi vì nhà máy sản xuất xe lương cao, đãi ngộ tốt, bà muốn chuyển tới làm ở nhà máy nhưng ông nội không giúp bà.”
“Đúng!” Cố Tiểu Nhị mở nốt cánh cửa sổ bên kia ra, ra sức gật đầu: “Cũng không biết tạt bao nhiêu nước tiểu mới xứng với đức hạnh của bà nữa, không biết cái gì mà cũng đòi làm việc ở nhà máy.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai vợ chồng Cố Tuyết.
Cố Tuyết và chồng bà ta nhanh chân đi về hướng phòng.
Tần Phong vung chổi, giống hệt như đại tướng quân cầm đao cưỡi ngựa.
Hai vợ chồng kia dừng lại.
Tần Phong tìm bà hàng xóm: “Đi báo cảnh sát, Cố Tuyết đánh người!”
Hai vợ chồng đồng thanh: “Ai đánh cậu?”
“Tôi cũng đâu nói hai người đánh tôi.” Tần Phong lạnh nhạt hỏi lại: “Thở hổn hển đi vào trong nhà làm gì? Không phải định đi lên lầu hai đánh con trai tôi, chẳng lẽ nhân cơ hội lấy trộm đồ trong nhà tôi?”
Cố Tuyết hô hấp đình trệ, chỉ vào Tần Phong bất chấp lý lẽ nói: “... Đừng có ức hiếp người quá đáng!”
Tần Phong vui vẻ đáp: “Vào trong sân nhà tôi, chỉ vào mặt tôi nói tôi ức hiếp người quá đáng? Nếu tôi ức hiếp bà vậy thì xin lỗi nhé.” Anh xoay cây chổi đập vào người bà ta.
“Tiểu Phong!” Bà cụ Châu vội vã ngăn lại.
Hai người này không phải con gái và con rể bà, đương nhiên không thể động tay động chân.
Tần Phong dừng lại: "Bố, đưa kèn xô-na cho con."
Ông cụ Tần theo bản năng lấy đồ đang để dưới đất ra.
Tần Phong vứt tấm vải bọc kèn ra, nhìn chằm chằm vào hai người kia: "Có phải vừa nãy tò mò không biết trong này có gì phải không?" Đảo mắt nhìn hàng xóm một lượt: "Ở nhà máy không coi trọng chuyện ma chay lắm, chắc mọi người không biết vừa thổi một tiếng thì sẽ có chuyện xảy ra, già trẻ trong thôn đều đợi lên món nhỉ? Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết."
Cố Tuyết vội hỏi:: "Cậu có ý gì?"
"Đưa tang bà!" Tần Phong định thử kèn một chút, nếu phát ra âm thanh, lập tức thổi ra một bài đưa tang.
Cố Tuyết hoảng loạn, không ngừng tìm chồng.
Chồng bà ta không nghĩ ngợi gì mà chạy tới đoạt lấy cây kèn xô-na của Tần Phong.
Châu Thị liền giơ cây chổi đánh ông ta.
Tần Phong còn chưa tìm được giai điệu, dù sao cũng đã mười năm chưa động tới, thấy vậy liền nhân cơ hội dừng lại.
Châu Thị: "Con cứ thổi đi. Mẹ không sợ. Cùng lắm thì lên đồn công an, mẹ sẽ nói ông ta ức hiếp bà già!"
Chồng Cố Tuyết cười lạnh, giật lấy cây chổi trong tay bà. ( truyện trên app T Y T )
Ông cụ Tần liền lấy đàn nhị đánh.
Cố Tiểu Nhị mở tủ giày của bố ra, bất kể giày cũ hay mới đều lấy ra ném.
Nháy mắt, tiếng nhạc tang lễ và khung cảnh hỗn loạn chẳng khác nào một đám tang ở nông thôn.
Hàng xóm xung quanh tròn mắt nhìn.
Giày ném xuống dưới càng ngày càng nhiều, Tần Phong càng thổi càng hăng, bởi vì bị tiếng kèn xô-na phân tâm, lại còn phải tránh những cái giày bay từ trên xuống, vì vậy Cố Tuyết và chồng bà ta không thể tập chung "nghênh chiến", chỉ có thể chạy trối chết.
Tần Phong thấy bọn họ hoảng loạn chạy ra ngoài lập tức dừng lại: "Đừng đuổi nữa."
Châu Thị và ông cụ Tần cũng dừng lại.
Hàng xóm lấy lại tinh thần, không biết nên nói gì mới được.
Tần Phong liếc nhìn hàng xóm một lượt, mỉm cười giơ kèn xô-na lên.
Hàng xóm mở to hai mắt.
... Vẫn còn sao!?
Ca khúc "Trăm chim tiễn phượng" lọt vào tai mọi người.
Hàng xóm nhất thời tinh thần chấn động.
Nhưng Tần Phong chỉ biết một đoạn, được một phút liền dừng lại.
Có đứa trẻ không nhịn được hỏi: "Sao chú Tần không thổi nữa a?"
Tần Phong cười nhún vai: "Chỉ biết có từng đó thôi."
Hàng xóm không tin.
Tần Phong gật đầu: "Lúc trước không biết có mở kỳ thi đại học hay không, bố tôi thấy học mấy năm không chắc ăn, liền bảo tôi theo cậu tôi học kèn xô-na."
Lúc đó Tần Phong thật sự không muốn học tí nào.
Nhưng anh lại không có cách nào giải thích năm 1977 sẽ mở lại kỳ thi đại học.
Bố mẹ thương anh, Tần Phong lại rảnh rỗi, vì để bố mẹ vui vẻ, yên tâm nên anh đã kiên trì học từ năm tám tuổi tới mười sáu tuổi.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nhưng cũng không phải ngày nào cũng học, lúc rảnh rỗi sẽ mang theo kèn ra bờ sông, bờ ruộng để luyện.
Đám cưới hỏi trong thôn thì ít dùng chứ chuyện ma chay lại dùng rất nhiều, vì vậy anh có thể thổi được một vài tang khúc, nhưng mấy bài chúc tiệc mừng lại thổi không hoàn chỉnh.
Bà hàng xóm không nhịn được nói: "Khó trách. Tôi còn thấy lạ bảo sao cậu ở nước ngoài mà lại biết chơi nhạc cụ của chúng tôi."
Tần Phong: "Nước ngoài cũng có người Hoa. Phố người Hoa không khác với nội thành Tân Hải lắm, chắc cũng có đàn nhị, kèn xô-na. Nhưng ở cách trường tôi học rất xa, chỉ tới đó có mấy lần, hình như là vào dịp Tết."
Đồng nghiệp nam liền hỏi: "Sao cậu lại nghĩ tới cách này để đối phó với bọn họ vậy?"
Tần Phong: "Đuối lý động thủ trước, không dùng cách này chẳng lẽ đứng cãi nhau với Cố Tuyết?"
Nam đồng nghiệp kia gật đầu: "Đúng thật. Chú Tần mà không kéo đàn nhị, cậu không thổi kèn thì có khi hai người kia còn ngồi ở cổng nhà cậu tới tối."
Tần Phong bảo bố lấy đàn nhị chính là để phòng trường hợp Cố Tuyết ngoan cố không chịu đi.
Nếu mà không đuổi bà ta đi, bà ta có thể ngồi khóc trước cửa làm loạn. Bà ta muốn gặp hai đứa trẻ là chuyện riêng, người trong nhà máy không tiện ra mặt, cuối cùng phải để Tần Phong đối phó.
Một khi Tần Phong nhượng bộ, rất có thể sau này anh càng thụ động hơn.
Sau khi đồng nghiệp nam nói xong, mọi người xung quanh cũng chợt hiểu ra: "Cậu Tần, đúng là chiêu trò hay."
Tần Phong: "Cũng vì tôi không muốn cãi nhau với phụ nữ."
Bà hàng xóm lắc đầu: "Cậu đúng là hiểu biết rộng. Cố Tuyết nói cậu không biết xấu hổ, nếu là tôi tôi nhất định sẽ nói lại bà ta mới là cái loại không biết xấu hổ. Nhưng nếu mà nói như vậy nhất định sẽ cãi nhau không ngừng. Cậu trực tiếp thừa nhận, Cố Tuyết lập tức nghẹn họng không biết nói gì."
Tần Phong cười nhận lời khen ngợi của bà hàng xóm: "Không trách tôi thổi nhạc buồn chứ?"
Bà hàng xóm rộng lượng đáp: "Cậu cũng không còn cách nào khác mà."
Mẹ Tần Phong lo lắng: "Cố Tuyết sẽ không tới nữa chứ?"
Bà hàng xóm: "Nhất định không dám tới nữa đâu."
Bà cụ Châu đợi con trai đáp.
Tần Phong: "Buổi chiều thì không thể, nhưng tuần sau cũng không thể. Đàn nhị với kèn xô-na cứ để ở đây đi ạ." Thấy ba đứa con trai đều chạy xuống lầu: "Về sau bố không ở nhà, các con cứ khóa cửa ở trong nhà hoặc là vào trong thôn."
Cố Tiểu Nhị liền nói: "Sợ ông ta?"
Tần Phong không nhiều lời, đi tới nâng cậu lên: "Ai sợ?"
Cố Tiểu Nhị đột nhiên im bặt.
Tần Phong buông cậu ra, xoa đầu nhỏ của cậu.
Cậu bé xấu hổ cúi đầu.
Quần chúng vây quanh cười vui vẻ.
Bà hàng xóm không nhịn được cười nói: "Cháu có lợi hại cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu hôm nay cậu Tần không ở nhà, nếu cháu có ném chăn xuống cũng không có tác dụng đâu."
Tần Phong nghĩ tới giày của mình, vừa nhìn thấy đôi giày da đem từ nước ngoài về, đôi giày thể thao không nỡ đi, nhất thời cơn giận bốc lên não: "Cố Thanh Cuồng!"
Cố Tiểu Nhị sợ tới mức nhảy lên: "Con, con sẽ lau sạch giày cho bố."
Tần Phong: "Biết lau không?"
Cố Tiểu Nhị vội vã gật đầu, đi nhặt lại giày da.
Hàng xóm nhìn trong sân toàn giày là giày, cũng đi vào giúp cậu nhặt.
Giày vải thì trực tiếp vất vào chậu giặt, giày thể thao thì để ở bên cái giếng cho Tần Phong tự xử lý, giày da để ở cửa phòng khách để Cố Tiểu Nhị lau.
Người nhiều, lực lượng lớn.
Hai phút đã sắp xếp gọn đôi nào ra đôi đó.
Tần Phong lần lượt cảm ơn mọi người.
Lúc nãy hàng xóm nghe "Khúc ăn xin" của A Bính và khúc đưa tang cảm thấy xui xẻo, trách Tần Phong làm phiền tới dân làng nhất thời không muốn so đo với anh nữa, mọi người dần tản đi, còn không ngừng khâm phục, đồng cảm với Tần Phong.
Cố Tuyết là bác ruột của hai đứa trẻ, chuyện hôm nay mà đổi thành quản đốc e là khó xử lý.
Người hàng xóm của Cố Công ở lại cuối cùng dặn dò Cố Vô Ích: "Nếu đã gọi cậu Tần là bố, về sau phải nghe lời Tần Phong nhé." Nhìn quần áo và giày trên người cậu còn sạch hơn cả con nhà mình: "Cậu Tần là người tốt, dù có kết hôn cũng sẽ không trở thành bố dượng đâu."
Tần Phong: "Đến lúc tôi kết hôn chúng nó cũng học cấp hai, ở trọ tại trường rồi. Tôi có trở thành bố dượng, bình thường công việc bận rộn như vậy cũng không có thời gian dạy dỗ bọn chúng."
Ông hàng xóm cười đáp: "Tôi sợ bọn trẻ không hiểu chuyện. Bọn trẻ đang trong giai đoạn nổi loạn, đặc biệt là Tiểu Nhị." Bà chỉ vào cậu nhóc đang ngồi lau giày da ở cửa: "Giày da tốt như thế lại bị cậu bé ném hỏng rồi."
Cố Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Hỏng rồi thì mua lại."
"Không phải tốn tiền cháu à?"
"Dùng tiền của ông nội cho."
Ông hàng xóm liếc cậu một cái: "Sống mười năm này mà bác cháu còn không quan tâm, còn dám lôi bố cháu ra nói, bà ta đương nhiên sẽ dám tới nhà máy làm loạn. Cháu đừng gây rắc rối cho cậu Tần nữa."
Cố Tiểu Nhị không nói lại ông, bĩu môi tiếp tục lau giày da.
Ông hàng xóm nói: "Không còn sớm nữa, mọi người làm việc đi, tôi cũng phải..." Quay đầu nhìn thấy bảo vệ liền rùng mình: "Không phải Cố Tuyết lại tới đấy chứ?"
Tần Phong nhìn theo hướng mắt của ông, thấy bảo vệ không nhanh không chậm đi tới: "Chắc là không phải."
Vừa dứt lời, bảo vệ đã đi tới hàng rào sắt, thấy Tần Phong liền sáng mắt: "Cậu Tần ở nhà là tốt rồi, tôi đỡ phải tới nhà máy."
Tần Phong: "Hôm nay tôi không đi làm."
Bảo vệ liền hỏi: "Sao tôi nhớ cậu ra ngoài rồi mà?"
"Nếu là lúc sáng thì tôi đi chạy bộ. Có chuyện gì à?"
Bảo vệ vỗ vỗ đầu: "Ôi cái trí nhớ này. Ngoài cửa có hai người tìm cậu, nói là cậu và mợ của cậu."
Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, quay người nói với bố mẹ: "Mấy ngày nay con đắc tội với thần tiên nào à?"