Edit: Hiền

Bà cụ Châu trầm mặc.

Tần Phong liếc nhìn mẹ.

Bà cụ thấy vậy, theo bản năng nói: “Cho mẹ chút thời gian. Lúc trước con ở nước ngoài, bố với mẹ chỉ có gia đình bốn người bọn nó, đột nhiên bảo mẹ không được quan tâm chúng, mẹ... cũng không quen.”

Tần Phong: “Vậy thì từ từ rồi quen, bắt đầu từ ngày mai thịt gà.”

Bà nghe anh nói vậy gật đầu đáp lại, người cũng không còn tinh thần, quên mất chuyện giúp Tần Phong lau nhà.

Đến nhà Tần Phong, bà cụ Châu ngồi xuống thở dài một hơi.

Sầu não vì con gái không hiểu chuyện, lo con gái về nhà sẽ bị chồng đánh, chốc chốc lại nghĩ tới ly hôn, nhân lúc còn trẻ kiếm một người khác. Lúc lại nghĩ tới nếu mang theo hai đứa trẻ, cũng nên tìm một người đã có gia đình. Mẹ kế khó làm mà. Hàng xóm còn cười nhạo Tần Dĩnh bị đá.

Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng định làm bài tập xong thì lau nhà, thấy bà thở ngắn thở dài một lúc rồi lấy tay lau nước mắt, cũng không dám bưng chậu nước ra lau, bất an nháy mắt với Tần Phong.

Tần Phong vẫy tay với hai cậu.

Hai anh em rón rén đi qua.

Tần Phong cầm bút lông ra.

Hai anh em trố mắt.

Tần Phong gật đầu.

Hai anh em muốn khóc, trường học còn chưa dạy viết chữ bằng bút lông, để bọn họ luyện chữ bằng bút lông, may mà bọn họ coi anh là bố ruột.

Tần Phong gõ gõ vào bàn, mặt không biểu cảm nhìn hai cậu.

Cố Vô Ích không nhịn được hỏi: “Bố không cần đi quan sát xưởng lắp ráp xe à?”

“Tăng ca mấy ngày rồi, hôm nay nghỉ ngơi.”

Cố Vô Ích vẻ mặt đau khổ cầm bút lông: “Bố mua lúc nào thế?”

Sao cậu lại không biết?

Nếu mà biết sớm thì đã nhét vào hang chuột rồi.

“Bút lúc trước bố dùng.” Tần Phong nhìn Cố Tiểu Nhị.

... Có ý kiến?

Cố Tiểu Nhị vội vàng mở lọ mực ra, liếc nhìn anh trai, bố nuôi càng ngày càng giống bố ruột như bao gia đình khác, có hài lòng không?

Cố Vô Ích hiểu ánh mắt của em trai, tận sâu đáy lòng trào dâng một dòng nước ấm, sự khó chịu không muốn viết thư pháp nháy mắt biến mất, thở dài một tiếng, cậu sống trong những ngày tháng tốt đẹp quen rồi, quên mất trước kia cũng đã từng hy vọng có người lớn quản bọn họ, một người có thể dẫn lối cho bọn họ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Phong lại không nghĩ nhiều như vậy, hồi nhỏ anh đã học taekwondo, piano, thư pháp, hội họa, mặc dù không giỏi lắm nhưng cũng uy nhiếp được người ngoài ngành.

Thời gian du học ở nước ngoài anh còn dựa vào chơi đàn và hội họa để kiếm tiền. Nếu không về nước được anh có thể mua được TV, tủ lạnh, quạt, máy giặt.

Bởi vì anh mới về nước được nửa năm, không ăn uống nhiều nên cũng không tiêu nhiều tiền lắm.

Học nhiều một chút sớm muộn cũng có tác dụng, Tần Phong giả vờ không nghe thấy tiếng thở dài kia, ôm Miểu Miểu ngồi quan sát bọ họ viết nửa tiếng đồng hồ.

Vừa lấy lại bút mực, nước mắt của bà cụ Châu cũng cạn rồi.

Tần Phong lấy đèn pin tiễn mẹ đến cổng làng.

Trưa hôm sau, Tần Phong coi như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi vào bàn ăn, đưa hai đùi gà cho hai cậu con trai lớn, anh và Miểu Miểu mỗi người một cái cánh gà.

Bà cụ Châu còn đang tiếc cháu ngoại không được ăn, vừa nhìn anh liền bắt đầu giả vờ, xốc lại tinh thần, cố ý nói: “Mẹ với bố con ăn gì?”

“Cổ gà với chân gà.” Tần Phong không khách khí đáp.

Cố Vô Ích đưa chân gà của mình ra.

Tần Phong ngăn lại: “Con ăn đi. Con gái mẹ xem ra không trông cậy được gì rồi. Các con ăn nhiều cho mau lớn, sau này ông bà già rồi không đi được, các con cũng có sức đưa ông bà tới bệnh viện, chăm sóc họ.”

Cố Vô Ích không khỏi nhìn sắc mặt hai ông bà.

Trước kia ông cụ Tần không hề nghĩ nuôi con người khác sẽ dễ dàng. Ông nuôi hai đứa con nhà họ Cố chỉ vì để báo đáp ân tình, cũng chẳng trông cậy về sau chúng có thể hiếu thuận với ông.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, ông cụ Tần cũng không còn để ý quá tới chuyện huyết thống nữa.

“Bố con nói đúng đấy. Ông với bà con cũng già rồi, ăn nhiều thịt quá không tiêu hóa được, gây tức ngực khó chịu.”

Kiếp trước Cố Vô Ích cũng không sống được tới tuổi này, không biết ông có nói thật hay không, liền nhìn bố mình.

Tần Phong gật đầu: “Tháng sau nhận lương con sẽ mua thêm ít sữa bột với sữa đậu nành.”

Hai ông bà đồng thời nhíu mày.

Tần Phong giả vờ không thấy, gắp gan gà bỏ vào bát hai đứa trẻ.

Cậu bé ăn xong cũng nhíu mày.

Tần Phong cũng không dám miễn cưỡng cậu: “Đưa cho bố đi.” Anh lại gắp bỏ vào bát mình, gỡ da ở cánh gà ra đưa thịt nạc cho cậu, sợ ăn da gà sẽ khiến cậu buồn nôn.

Cậu bé nghĩ bố thương mình nên mới không nỡ ăn thịt liền một tay cầm đũa, tay kia chống trên bàn ăn, gắp một miếng thịt lớn cho vào bát của bố.

Tần Phong khẽ cau mày nhìn ức gà, gắp cho anh cái này như vậy mới xứng đáng là con trai của anh. 

“Bố tự gắp được, con cứ ăn đi.”

Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cố Tiểu Nhị thấy cậu nghe lời như vậy liền xé một miếng thịt đùi gà đưa cho cậu.

Tần Phong không nói hai lời liền gắp miếng thịt bỏ lại vào bát cậu.

Tiểu Nhị ngây người.

Cố Vô Ích nhắc nhở: “Em quên Miểu Miểu chưa quen ăn thịt à?”

Cố Tiểu Nhị nhất thời không dám gắp bừa nữa.

Hai ông bà thấy hành động của con trai có vẻ tức giận, chắc vẫn còn giận Tần Dĩnh, vì vậy cũng không dám nhiều lời, bữa ăn im lặng dị thường.

Quả thực Tần Phong rất tức giận, nhưng là cố ý làm thế, sợ bố mẹ anh nghĩ hôm qua kích động Tần Dĩnh kết hôn chỉ là lời nói trong lúc tức giận.

Đến tối, Tần Phong vẫn không lộ ra biểu cảm gì, hai ông bà cũng không dám chọc vào anh, cũng không dám cùng anh về nhà, ông bà cũng khẳng định Tần  Phong thấy Vương Căn Bảo rất chướng mắt.

Mấy lời hôm qua là xuất phát từ tận đáy lòng. Nếu ông bà vẫn ra sức ủng hộ Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo cùng nhau sống tiếp, Tần Phong nhất định sẽ đuổi bọn họ tới nhà họ Vương.

Ở thôn, họ hàng và hàng xóm nhất định sẽ chế giễu chuyện bố mẹ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng Tần Phong sống ở đây cũng rất biết đối nhân xử thế với người trong thôn, xung quanh cũng không có họ hàng thân thiết với nhà anh, người ta cũng sẽ không can thiệp lắm chuyện nhà anh.

Sau khi phổ cập khoa học cho Cố Vô Ích, hai ông bà biết con trai nhà mình rất có tài, nhà máy cũng không quan tâm đạo đức cá nhân của anh, dù sao cũng không vi phạm pháp luật. Hơn nữa việc để ông bà tới nhà Tần Dĩnh ở cũng không có nghĩa là bỏ rơi họ, không trái với thuần phong mỹ tục. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng làm loạn đến mức độ đó, Tần Phong cũng không quan tâm, hai ông bà muốn giữ thể diện cũng không được.

Cả đời này hai ông bà cũng không nghĩ tới sẽ để con gái chăm sóc mình khi về già.

Tần Dĩnh gả cho Vương Căn Bảo nhiều năm như thế, hai ông bà cũng chưa từng ở lại nhà họ Vương lần nào.

Đêm khuya yên tĩnh, hai ông bà nằm trên giường phân tích thái độ của Tần Phong và anh có thể làm ra được những chuyện gì, cuối cùng quyết định về sau những chuyện gì liên quan đến con gái và con rể bọn họ đều coi như không biết gì.

Sợ Tần Phong tức giận lâu sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, sáng hôm sau ăn cơm xong, hai ông bà liền tới thăm anh.

Đến cửa liền gặp Tần Phong mặc đồ thể thao, hai ông bà dừng lại, dụi mắt nhìn nhau.

Tần Phong lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ: “Mới sáng sớm mà bố mẹ tới đây có chuyện gì thế?”

Hai ông bà xác nhận đúng là con trai mình, không nhịn được chỉ vào bộ đồ trên người anh: “Con mặc đồ mỏng như thế không lạnh à?”

Tần Phong: “Chạy 5 km , bố nói xem?”

Ông cụ Tần nghẹn lời.

Bà cụ Châu không dám tin: “5 km?”

Tần Phong gật đầu, lại lau mồ hôi: “Bố mẹ ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Bà cụ Châu vô thức đáp lại, lại không nhịn được hỏi: “Con chạy đi đâu đấy?”

Tần Phong: “Chạy từ cổng nhà tới chợ rồi lại chạy về.”

Biểu cảm bà nhất thời một lời khó nói hết: “... Đúng là rảnh rỗi!”

Tần Phong chỉ cười không phản bác, bà không hiểu tác dụng của việc vận động, giải thích cho bà cũng không hiểu: “Không phải bố phải ra chợ à?”

Ông cụ Tần: “Bách hóa vẫn mở cửa, lát nữa bố mới đi. Mấy đứa trẻ vẫn chưa dậy à?”

“Chắc vậy ạ.” Hôm qua trước khi ngủ, Tần Phong cho phép hai cậu con trai lớn được ngủ nướng, không cần phải dậy sớm. Tần Phong dậy sớm sợ Miểu Miểu ngủ không có ai làm ấm chăn liền để cậu nằm trong lòng Cố Vô Ích, Cố Vô Ích cũng không bị đánh thức: “Tìm mấy đứa có chuyện gì sao ạ?”

Bà cụ Châu: “Cũng không có chuyện gì lớn, mẹ định bảo bố con đi mua mấy cân len, không biết Tiểu Đại với Tiểu Nhị thích màu gì.”

Nói tới chuyện này bà cụ Châu lại buồn rầu, con trai với con gái làm ầm lên như thế, cũng không biết con gái có chịu may áo cho mấy bọn trẻ không nữa.

Tần Phong thấy vẻ mặt rối rắm của mẹ, bước vào cổng, cách cánh cửa xa một đoạn mới hỏi: “Không đủ tiền ạ?”

Bà cụ Châu lắc đầu: “Tiền thì có. Vốn là định để dành tới lúc con cưới vợ...” Thấy con trai cau mày thì vội vã nuốt mấy lời kia lại, nói ra nỗi lòng của bà.

Tần Phong cạn lời bật cười: “Là chuyện này sao? Để con tìm người trong nhà máy đan hộ. Cùng lắm thì mua hai bịch kẹo cho người ta.

“Đan gì cơ?”

Một giọng nữ tò mò truyền đến, gia đình ba người nhìn theo hướng tiếng phát ra mới bất giác nhận ra đã đi tới một ngã ba đường, bên lề đường có vài người phụ nữ đang đi bộ, cách anh chỉ hai ba bước, chắc bọn họ mới từ nhà vệ sinh công cộng ra.

Trong lòng Tần Phong chợt nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Đan cho bọn trẻ một ít áo len và mũ. Trời càng ngày càng ấm, tôi không thể mặc áo khoác bông nữa.”

“Ba đứa trẻ sao? Buổi tối tôi cũng rảnh rỗi, không chê tôi biết đan ít hoa văn thì để tôi đan cho.”

Tần Phong mới về nước được nửa năm, cả ngày đều ở trong phòng R&D, không có thời gian tiếp xúc với mọi người, nghĩ một lúc lâu anh mới nhớ ra cô chính là Tiết Tinh, vợ của Ngô Chính, trưởng nhóm phân xưởng lắp ráp.

Hai người kết hôn nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa có con, nghe nói là đinh khắc*.

[Đinh khắc- 丁克: đề cập đến những người có khả năng sinh con nhưng chọn không sinh con, ngoài việc chủ động không có con, họ cũng có thể thụ động chọn không sinh con vì lý do chủ quan hoặc khách quan.]

Người ở thời đại này mà đinh khắc, Tần Phong không bao giờ tin.

Nghe nói tình cảm hai vợ chồng rất tốt.

Phần lớn là nguyên nhân ở đội trưởng Ngô Chính kia.

Mặc dù cả kiếp trước lẫn kiếp này anh chưa từng kết hôn, dù trong vòng đời của kiếp trước hay kiếp này, phụ nữ không thể sinh cho đàn ông một người con mà vẫn không ly hôn, hoặc là nghèo quá không ly hôn được, hoặc chính là người phụ nữ mạnh mẽ hơn người đàn ông nhiều.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play