Edit: Hiền
Từ điểm này, Tần Phong không khỏi đồng cảm với cô ấy, không ngại mà nhờ cô: “Ba cái áo ba cái mũ có phiền chị quá không?”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tiết Tinh đáp: “Áo trẻ con đan nhanh lắm. Nếu cậu Tần lo không kịp, vậy thì để tôi đan mũ cho.”
Người này Tần Phong không quen: “Cô là...”
“Tôi tên Phùng Mạch Miêu, gọi tôi là Lão Phùng chị Phùng đều được.”
Tần Phong nhận ra: “Chị là vợ của kế toán Triệu phải không? Chào chị Phùng, làm phiền chị với Chị Tiết rồi.”
“Không sao đây.” Phùng Mạch Miêu xua tay, nhìn thấy Tần Phong mặc chiếc áo thể thao đã bạc màu, mặc dù đổ rất nhiều mồ hôi nhưng vẫn rất tuấn tú, đáng tiếc cô không sinh muộn thêm mười năm: “Cậu Tần, mặc ít như vậy mau về nhà đi.”
Tần Phong: “Vậy đợi bố tôi mua len về tôi sẽ tới nhà chị hỏi thăm.”
Phùng Mạch Miêu cười sang sảng đáp: “Hỏi thăm cái gì mà hỏi thăm, đều là đồng nghiệp với nhau cả, cậu khách sáo quá.”
Tần Phong gật đầu: “Chuyện nên làm mà.”
“Không cần.” Phùng Mạch Miêu nhìn hai ông bà: “Đừng mua đường cho chúng cháu. Nếu không thì mọi người tìm người khác đi.”
Bà cụ Châu rất bất ngờ, nhìn những người này đều là người có tri thức, cảm giác có khoảng cách với bà, vậy mà lại nhiệt tình như vậy.
Dù sao người ta cũng nói thế rồi, bà cũng không thể phụ lòng tốt của người khác, gật đầu đồng ý, vừa về tới nhà đã vội vã hỏi Tần Phong, mấy nữa trứng muối làm ăn được rồi thì đem biếu bọn họ một ít thể hiện thành ý.
Tần Phong thấy biếu trứng muối thì đơn giản, nhưng phần lớn người ở nhà máy không có thời gian, mãi mới có một ngày nghỉ ngơi, còn không đủ thời gian nghỉ ngơi nữa chứ đừng nói làm việc nhà.
“Cũng không cần nhiều đâu ạ.” Tần Phong vừa rửa mặt vừa nói.
Bà cụ Châu: “Chuyện này trong lòng mẹ nắm rõ.”
Tần Phong cảm thấy trong việc đối xử với mọi người xung quanh, bố mẹ anh khéo léo với ân cần hơn nhiều: “Vậy bố mẹ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, con đi xem mấy đứa dậy chưa.”
“Dậy rồi ạ.” Cố Tiểu Nhị thò cái đầu nhỏ từ trên lầu xuống: “Anh đang mặc quần áo cho Miểu Miểu, bố không cần lên đây đâu ạ.”
Tần Phong bước mấy bước liền dừng lại.
Tần Tiểu Nhị liền nói thầm: “Con mà dám lừa bố sao.”
“Con không dám.” Tần Phong liếc cậu một cái, vào phòng ngủ thay một chiếc len với quần lông.
Sau đó liền đi tới phòng cậu con trai cả, thấy Cố Vô Ích vẫn mặc chiếc quần hôm trước, liền bảo cậu cởi ra thay bộ mới.
Cố Vô Ích không hiểu, quần của cậu có vấn đề gì sao.
Tần Phong: “Bẩn rồi.”
“Bẩn chỗ nào ạ?” Cậu cúi đầu nhìn, vẫn sạch mà.
Tần Phong: “Ống quần!”
Cậu liền nâng ống quần lên, trên quần dính ít đất, chắc là bị bẩn lúc ra ngoài thôn.
“Phủi một chút là sạch ạ.”
Tần Phong trừng mắt.
Cậu rất tôn trọng anh, không muốn làm anh thất vọng nên không dám nhiều lời.
Tần Phong nhanh chóng gỡ ga trải giường ra.
Cố Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: “Cái này cũng phải giặt ạ? Không phải mới giặt hay sao ạ?”
“Nửa tháng rồi.” Tần Phong nhắc nhở cậu.
Cố Tiểu Nhị vô thức nhớ lại, lập tức phát hiện sai trọng điểm: “Nửa tháng giặt một lần ạ?”
“Ý con là một tháng giặt một lần?”
Cố Tiểu Nhị không suy nghĩ liền hỏi: “Không phải bẩn rồi mới giặt ạ?” Nhìn anh trai mình.
Kiếp trước lúc Cố Vô Ích không có tiền nên cũng không dùng ga trải giường, lúc có tiền rồi thì lại không có thời gian, cái chăn mốc meo cũng không có thời gian giặt. Sau này có tiền có thời gian rồi lại giao cho bảo mẫu, thế nên căn bản cậu không biết khi nào thì phải giặt, đến mức độ nào thì phải giặt.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cố Tiểu Nhị thấy anh trai hé miệng liền biết không trông cậy được gì: "Bố không ngại mệt ạ?" Cậu hỏi bố mình.
“Bố cũng đâu có giặt tay.” Vừa nói vừa ôm ga trải giường: “Lát nữa lấy cả của con với Miểu Miểu mang ra đây.”
Cố Tiểu Nhị nhìn anh mình.
Cố Vô Ích ôm cậu lên giường, cởi áo khoác với quần ra thay cho cậu bé một bộ đồ mới sạch sẽ.
“Hai người đều thay mà em không thay bố sẽ dạy dỗ em.” Cố Tiểu Nhị lắc đầu cởi bộ quần áo đã mặc ba ngày ra, liền nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng thét kinh ngạc: “Mới mấy ngày mà con đã giặt? Quần áo còn tốt như vậy bị con giặt hỏng hết.”
Cố Tiểu Nhị cười hả hê vui sướng khi người khác gặp họa: “Đáng đời!”
Miểu Miểu tò mò nhìn anh, lại nhìn anh cả: “Ai đáng đời ạ?”
Đương nhiên là Tần Phong bị bà cụ Châu quở trách rồi.
Nhưng trẻ con không biết giữ bí mật, Cố Vô Ích không dám nói sự thật: “Tự nói anh ấy đáng đời.” Đi giày xong cho cậu bé, cầm lấy đống quần áo không bẩn lắm: “Đi, mang ra cho bố.”
“Đợi em với!” Cố Tiểu Nhị kéo lê đôi giày đi theo.
Tần Phong nghe thấy bước chân huỳnh huỵch chạy xuống lầu liền cau mày: “Chậm thôi!”
Cố Tiểu Nhị không dám chạy, Cố Vô Ích cũng không dám ôm Miểu Miểu, sợ cậu buông tay ra sẽ ngã, liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé chậm rãi đi xuống.
Bà cụ Châu vào nhà tìm bột giặt, vừa ngước mắt liền nhìn thấy ba anh em, thân thiết chẳng khác nào anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Sau đó bà lại thở dài, ba đứa nhỏ gộp lại không lớn bằng con gái bà, nhưng con gái bà lại không bằng đứa cháu út. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Không biết kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì nữa.
“Bà nội ơi, bà nhìn gì đấy ạ?” Cố Tiểu Nhị thấy còn một bậc thang liền lập tức nhảy vọt xuống.
“Huỵch” một tiếng, bà cụ bừng tỉnh: “Không có gì. Đưa quần áo cho bà.”
“Con bỏ vào máy giặt.” Cố Tiểu Nhị né ra, thuận tiện cầm lấy quần áo trên tay anh trai.
Bà cụ Châu: “Đừng bỏ vội, đợi bố con đun ít nước nóng hòa tan bột giặt rồi hãy bỏ.”
Cố Tiểu Nhị nhíu mày muốn nói cần gì phải phiền phức như vậy.
Khóe mắt nhìn thấy bóng dáng bố đang cầm bình nước sôi từ phòng bếp đi ra, lập tức nuốt lại mấy lời kia, cùng anh trai em trai đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng mấy cậu mần mò trong nhà vệ sinh một lúc mới ra ngoài thì ông bà đã về rồi.
Cố Vô Ích tò mò hỏi: “Bà nội về rồi ạ?”
Tần Phong: “Bà sợ ông con không biết mua len nên đi theo rồi. Bố còn dặn ông bà mua thêm cho bọn con mấy đôi tất với quần lót, sau này mỗi ngày thay một lần.”
Hai anh em kinh hãi.
Tần Phong cau mày, cố ý nói: “Cảm động đến mức không biết nói gì à?”
Khóe miệng Cố Vô Ích giật giật, rất muốn giải thích bọn họ rất sạch sẽ, còn muốn nói kiếp trước giàu có mới đốt tiền như thế. Nhưng lời vừa tới cửa miệng lại không dám nói ra, cũng không nói nên lời.
Dù có giải thích thế nào thì anh cũng không hiểu gì.
Cố Tiểu Nhị không nhịn được: “Bảo sao ông nội bà nội lại bảo bố đốt tiền. Bố đúng là tiêu tiền hoang phí.”
“Khích tướng không có tác dụng với bố đâu.”
“Ai bảo là khích tướng ạ?”
“Không phải bọn con không muốn giặt nên mới cố ý nói vậy à?”
Cố Tiểu Nhị khiếp sợ: “Bọn con tự giặt?”
Tần Phong gật đầu: “Không phải từ trước tới giờ đều là bọn con tự giặt à?”
Cố Tiểu Nhị nhớ ra, từ lúc hai anh em anh thân thiết với Tần Phong, Tần Phong liền không khách khí với bọn họ, quần lót đều tự để bọn họ giặt.
“Bố, bố không sợ quần áo đang tốt giặt đến mức hỏng sao?”
Tần Phong: “Dù không giặt hỏng thì đến một thời gian nhất định cũng cần phải thay thôi.”
Cố Vô Ích mở miệng.
... Sao bố cậu còn sống phung phí hơn cả kiếp trước của cậu, lúc cậu có nhiều tiền nhất vậy.
Tần Phong thấy hai anh em không còn gì để nói, coi như hai đứa đồng ý rồi: “Đánh răng rửa mặt ăn cơm thôi. Ăn xong bố giặt đồ to, các con giặt đồ nhỏ. Giặt xong rồi bố giặt giày, các con lau nhà.”
Tối qua Cố Tiểu Nhị đã thương lượng với anh trai rồi, sáng hôm nay bọn họ sẽ lau nhà. Nhưng khi nghe anh sắp xếp việc như vậy lại không muốn làm theo ý anh: “Bố lúc nào cũng thu xếp.”
“Đây không phải nhà con à, định để bố lau?” Tần Phong hỏi ngược lại.
Cố Tiểu Nhị nhất thời nghẹn lời.
Kiếp trước cẩn thận, nỗ lực lắm mới có được một căn nhà, nhưng cậu còn chưa cảm nhận được hơi ấm gia đình thì nhà đã sụp đổ rồi.
Lúc này Cố Vô Ích cũng không biết nói gì mới được. Người cha này tùy tiện nói một câu đã chạm tới đáy lòng bọn họ. Giống như biết trước bọn họ thích nghe gì, nói cái gì dễ khiến cậu xúc động nhất.
Tần Phong không biết thuật đọc tâm, thấy sắc mặt hai anh em rất phức tạp, không nhịn được hỏi: “Bố nói sai à?”
Cố Tiểu Nhị lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Không ạ. Nhưng mà con đói rồi.”
“Bố đi dọn cơm. Trong bình không có nước nóng đâu, lấy nước ở phích đi.”
Cố Tiểu Nhị không chút suy nghĩ liền hỏi: “Con dùng nước giếng, nước vừa lấy lên vẫn còn ấm.”
“Vậy sao?” Tần Phong thản nhiên nhìn cậu.
Cố Tiểu Nhị lười biếng vội vàng chạy vào trong nhà lấy phích nước.
Bữa sáng hôm nay không giống mọi hôm, cháo với bánh bao, còn có thêm một quả trứng muối.
Tần Phong không biết mấy đứa trẻ có ăn đồ ăn có ngấy không, dù sao anh ăn tới phát ngấy rồi.
Cứ như vậy kiểu gì anh cũng mắc bệnh kén ăn mất.
“Bố, bố nghĩ gì đấy?” Cố Tiểu Nhị tò mò đánh giá anh.
Tần Phong thuận miệng đáp: “Chuyện công việc thôi.”
Cố Vô Ích cũng tò mò hỏi: “Khi nào thì chạy thử xe ạ?”
Tần Phong: “Sắp rồi. Có chuyện gì ăn xong rồi nói tiếp.”
Hai anh em thấy bố không có ý định nói nhiều, nghĩ là phải giữ bí mật nên cũng không dám hỏi nhiều.