Edit: Hiền

Tần Phong mất kiên nhẫn: “Không cần vòng vo với tôi.”

“Nói tôi biết làm sao để vào nam nhập hàng. Nếu cậu có thể giúp tôi kiếm tiền, vậy thì chuyện này nghe cậu. Sau này bất kể kiếm được nhiều hay ít tiền cũng đều để chị cậu giữ.”

Tần Phong trừng mắt nhìn Vương Căn Bảo.

Ánh mắt Vương Căn Bảo sáng rực nhìn chằm chằm Tần Phong, chờ anh ta trả lời.

Nếu Tần Phong dễ dàng bị bắt chẹt như vậy, anh có trùng sinh mười lần cũng chẳng lấy được học bổng đi du học của nhà nước, cũng chẳng đạt được bằng tiến sĩ quay về nước.

“Uy hiếp tôi sao?” Tần Phong liếc ánh mắt giễu cợt nhìn anh ta: “Anh vẫn không hiểu tôi. Muốn kiếm tiền thì tự mình nghĩ cách, từ nay về sau tôi không rảnh mà làm cơm sẵn dâng tận tay anh đâu.”

Vương Căn Bảo đang đắc ý đột nhiên bất động.

Tần Phong nhìn về phía chị mình: “Nể mặt hai đứa trẻ, em nhắc nhở chị một câu, đường đi không an toàn, trên xe có kẻ trộm dưới xe có kẻ cướp chặn đường, muốn thuận lợi quay trở về phải mang theo một con dao và có thêm người đồng hành.”

Bà cụ Châu  không nhịn được nói: “Nguy hiểm như vậy sao?”

Tần Phong: “Nếu mà dễ dàng như thế thì phố lớn ngõ nhỏ ở cái thành phố này đều đi bán trang sức hết rồi.”

Vương Căn Bảo không nhịn được nói: “Vậy thì cậu nói thẳng cho tôi biết tới chỗ nào nhập hàng là được rồi.”

“Dựa vào cái gì? Anh họ Vương tôi họ Tần, tôi với anh không có quan hệ huyết thống, tôi cũng chẳng phải có nghĩa vụ pháp lý hay trách nhiệm gì hết.” Tần Phong nói thẳng: “Hơn nữa tôi còn mong anh với chị tôi mâu thuẫn với nhau, ngày mai liền ly hôn kìa.”

Vương Căn Bảo tức giận đến nỗi đứng bật dậy.

 Tần Dĩnh vội kêu: “Căn Bảo!”

Vương Căn Bảo chỉ vào Tần Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu... Cậu là cái loại!”

Tần Phong nhìn Miểu Miểu bĩu môi: “Đúng rồi, chỗ này.”

Vương Căn Bảo hô hấp không thông, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu rời đi.

Tần Dĩnh không nhịn được nói: “Em làm cái gì vậy? Có để cho bọn chị sống không hả?”

“Không sống được thì ly hôn, nhà họ Tần luôn mở rộng cửa đón chị.” Tần Phong bình tĩnh nói.

Tần Dĩnh tức giận dậm chân rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà cụ Châu không nhịn được nhìn con trai: “Vui rồi sao?”

“Mọi người vui không?” Tần Phong hỏi ngược lại: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Bà cụ Châu nghĩ tới lúc bà bị Vương Căn Bảo làm tức giận suýt ngất, nhất thời cũng không có mặt mũi trách móc con trai.

Tần Phong nhìn bố mình: “Bố vui không?”

“Đáng lẽ con không nên nói trước mặt chị con như vậy.”

Tần Phong: “Lúc trước là muốn giữ thể diện cho chị ấy, không muốn chị ấy tự tìm đường cụt. Nếu lúc đó Vương Căn Bảo ly hôn với chị ấy, dựa vào con có thể tìm được cho chị ấy một người đàn ông khác.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cố Vô Ích đồng ý: “Ông nội, nếu bác của con hơn bốn mươi tuổi ly hôn, chăm sóc cho chồng bác ấy đến mức trở thành bà già khó tính, tròng mắt giống như cá chết, thân phận ông là giáo viên, bố con là kỹ sư cũng khó kiếm được cho bác ấy người khác.”

Tần Phong rất bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Năm nay cậu cũng đã mười tuổi, nếu ngay cả đạo lý này mà không hiểu, cậu không thể nào là nhân vật phản diện trong sách, chưa học hết cấp hai, xuất sắc vượt trội sở hữu công ty thị trường được.

“Bố, Tiểu Đại hiểu đạo lý này, chẳng lẽ bố lại không hiểu đấy chứ?”

Ông cụ Tần không nghĩ con rể là người xấu như vậy.

Nhưng nghĩ tới việc anh ta đã làm, đầu tiên là nhân lúc Tần Phong chưa tan làm đến đòi tiền bọn họ. Bị Tần Phong đánh một trận mà vẫn mặt dày dồn ép anh, sau này không biết còn làm ra chuyện gì nữa.

Bà cụ Châu  không nhịn được nói: “Nếu chị con thực sự ly hôn với anh rể con, nhà bác cả sẽ cười vào mặt nhà chúng ta chết.”

Tần Phong nói: “Chuyện chị ấy không có con trai, không phải đã bị chê cười rồi sao?”

Bà cụ Châu  nhất thời nghẹn lời.

Tần Phong: “Nói thật, con cũng chẳng muốn chị ấy ly hôn với anh ta. Vừa nãy nhân cơ hội nói nhiều như vậy, cũng chỉ là cố ý kích động Vương Căn Bảo thôi.”

Lời vừa nói ra, hai ông bà và hai đứa trẻ đều nhìn về phía anh.

Không phải chứ?

Tần Phong gật đầu chứng minh bọn họ không hề nghe sai: “Chị ấy biết thái độ của con, nếu sau này Vương Căn Bảo mà ức hiếp chị ấy, chị ấy cũng không cần phải sợ chúng ta biết mà cười nhạo, cũng không cần phải kiềm chế tức giận.

Vương Căn Bảo biết chúng ta không sợ chị ấy ly hôn, cũng không dám đến đây oán trách hai người bất công như hôm nay, để hai người đưa tiền cho anh ta mua đồ. Dù sau này có tiền rồi anh ta cũng không dám mua. Bởi vì anh ta nghĩ rằng con có các xử lý anh ta, khiến anh ta kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thiêng. Trước mắt mấy lời con nói không được để anh ta biết.”

Ông cụ Tần hỏi: “Con không sợ chữa lợn lành thành lợn què sao?”

Tần Phong lắc đầu: “Bố vợ là giáo viên, già rồi cũng không cần anh ta bỏ tiền chăm sóc, em rể thì làm việc ở nhà máy ô tô Bắc Kinh, một người công nhân tạm thời như anh ta nếu không lừa dối, dù có đốt đèn lồng cũng không tìm được một nhà có hoàn cảnh tốt như vậy được.”

Cô Vô Ích còn nói thêm: “Hơn nữa chồng bác ấy bây giờ không kiếm ra tiền, chỉ trông cậy vào đồng lương của bác ấy.”

Hai ông bà cũng yên tâm hơn.

Bà cụ Châu  lại liếc nhìn con trai: “Con cũng không nói trước với mẹ một tiếng, làm mẹ lo lắng không thôi.”

Tần Phong: “Ai biết được hôm nay anh ta qua đây chứ.”

“Cũng đúng.” Bình thường toàn cuối tuần mới tới, cũng không nhắc tới chuyện tiền nong: “Lúc trước bố mẹ chỉ biết cậu ta muốn kiếm tiền, không ngờ lại dám dòm ngó tiền của mẹ với bố con.”

Ông cụ Tần húp miếng cháo, nhỏ giọng nói: “Chị dâu cả nhà bên cạnh biết anh ta với Tiểu Dĩnh hôm nay qua đây.”

Tần Phong và mẹ anh đều nhìn về phía ông.

Ông cụ Tần gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play