Edit: Hiền

Beta: ptd_

Hai đứa trẻ thấy bộ dạng của cô như vậy cảm thấy rất thất vọng.

Sao lại không phân biệt được tốt xấu như vậy.

Bố có thể làm hại cô sao? Cô chính là chị ruột của bố, chị gái duy nhất.

Cố Vô Ích ngẫm lại hai ông bà coi bọn họ như cháu ruột, hôm qua còn thuận miệng nói sẽ may áo cho bọn họ, hôm nay liền bắt tay vào làm, không muốn họ vì chuyện của Tần Dĩnh mà suy nghĩ nhiều.

Cố Vô Ích liếc nhìn Vương Căn Bảo: “Nói dối ai chả nói được. Một người công nhân viên chức ở chỗ chúng tôi còn nói đàn ông có tiền sẽ trở thành người xấu.”

Vương Căn Bảo nhíu mày: “Mày thì hiểu cái gì?”

“Sao tôi lại không hiểu? Tôi cũng là đàn ông đó.” Cố Vô Ích ưỡn ngực đáp.

“Khụ!”

Hai ông bà lại sặc lần nữa.

Vương Căn Bảo nghẹn họng không nói nên lời.

Tần Phong nhịn cười gật đầu.

Cố Vô Ích thấy bố mình ủng hộ, to gan tiếp tục nói: “Cô ơi, nhà hai người ai quản tiền ạ? Tiền gửi ngân hàng thì ai đứng tên ạ?”

Tần Dĩnh không khỏi nhìn về phía Vương Căn Bảo.

Cố Tiểu Nhị hiểu ra: “Như vậy không được. Nhà chúng ta đều là bà nội quản tiền.”

“Đúng! Ông nội cháu mà cầm tiền là tiêu xài phung phí hết.” Bà cụ Châu còn đệm thêm vào.

Vương Căn Bảo muốn mở miệng nói, nhưng đối diện với em vợ, lập tức nuốt mấy lời ngụy biện trở lại: “Về nhà con sẽ đưa tiền cho Tiểu Dĩnh giữ.”

“Ai cầm mà chả được ạ.” Tần Dĩnh không nhịn được nói.

Tần Phong liếc nhìn cô một cái.

Tần Dĩnh sợ tới mức cúi đầu.

Vương Căn Bảo lập tức nói: “Em nói ai giữ cũng như nhau mà, vậy thì để em giữ đi, em cẩn thận hơn.”

Tần Dĩnh ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

Vương Căn Bảo liên tục lắc đầu.

Có chuyện gì thì về nhà nói sau.

Tần Dĩnh hiểu ra, cười nói: “Cũng đúng! Tiểu Phong, em đi làm mệt mỏi, ăn nhiều thêm chút.” Nói xong, Tần Dĩnh lập tức gắp cho anh thêm đồ ăn.

Tần Phong không nể tình để lùi bát ra chỗ khác.

Tần Dĩnh xấu hổ, bàn tay gắp thức ăn cứng đờ.

Ông cụ Tần đưa bát qua: “Đưa cho bố.” Sau đó nhìn qua con trai mình.

Tần Phong cũng không muốn khiến cả nhà phải xấu hổ, ăn bữa cơm mà nơm nớp lo sợ, coi như không có gì nữa, lấy bánh bao chấm chút vừng mè đưa cho Miểu Miểu   .

Cậu nhóc liền nắm lấy tay anh há to miệng.

Tần Phong đưa tới bên miệng cậu.

Đứa trẻ “A” ngoạm một miếng.

Tần Dĩnh theo bản năng nhìn cậu nhóc, càng nhìn càng thích: “Miểu Miểu    ngoan quá, không kén ăn tí nào.”

Hai ông bà cũng gật đầu theo.

Tần Phong thấy biểu cảm của ba người liền nhìn về phía đứa trẻ, thấy bên mép cậu dính đồ ăn liền lấy bánh bao lau đi rồi mới đưa cho anh.

“Bố ăn đi.” Cậu bé nắm lấy tay anh, nhét vào miệng anh.

Tần Phong: “Con ăn hết cái này đi, rồi bố liền ăn.”

Cậu bé lập tức nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại “A” một tiếng.

Bà cụ Châu: “Có muốn uống chút canh không?”

Tần Phong sờ bát thấy vẫn còn nóng: “Đợi lát nữa rồi uống.” Sau đó dùng thìa xúc một miếng đậu phụ cho con trai.

Đậu phụ này là buổi trưa làm.

Bà cụ Châu định mua con cá, lại sợ Miểu Miểu ăn rồi nôn ra, sáng nay đang nấu cơm có người đến thôn đổi đậu phụ, liền bảo ông cụ Tần mang một bát đậu nành ra đổi lấy hai miếng đậu phụ.

Nhưng hai ngày nay đều ăn đậu phụ rồi, mai không thể ăn tiếp đậu phụ được.

Bà cụ Châu nhân cơ hội hỏi Tần Phong: “Hay là ngày mai mẹ thịt con gà, bảo bố con đi mua ít hạt tiêu, quế hồi về hấp cách thủy, xem Miểu Miểu có ăn không?”

Tần Phong: “Gà trống ạ? Không phải bảo để đến tết đoan ngọ mới thịt hay sao ạ?”

“Tết đoan ngọ còn lâu lắm. Đến lúc đó con gà trống nuôi năm ngoái cũng thịt được rồi.”

Ông cụ Tần còn bổ sung thêm: “Cùng lắm thì hỏi mua người trong thôn thêm một con là được.”

Tần Phong nhìn hai đứa con trai lớn: “Có muốn ăn không?”

Hai nhóc còn chưa chuẩn bị tâm lý, đột nhiên bị hỏi như thế không biết nên trả lời thế nào.

Cố Vô Ích nghĩ một lát, hỏi: “Bố thì sao ạ?”

Tần Phong cố ý hỏi: “Bố thèm hay không có liên quan gì đến con đâu?”

“Bố thèm thì con thèm.” ( truyện trên app T Y T )

Tần Phong bật cười, nhìn mẹ mình: “Vậy thì thịt đi ạ.” Chú ý đến Vương Căn Bảo, nghĩ tới hai đứa cháu gái của mình cũng quá gầy, như là bị suy dinh dưỡng vậy: “Tiểu Đại với Tiểu Nhị cũng không phải con ruột của tôi, tôi cũng không tiếc mà thịt gà bồi bổ cho chúng. Đại Nha Đầu với Nhị Nha Đầu là con ruột của anh, có tiếc mua một con gà bồi bổ cho hai đứa không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vương Căn Bảo nghi ngờ anh cố ý châm chọc.

Nếu anh ta nói mình bận hoặc không có tiền mua, không chừng Tần Phong sẽ lôi mấy đứa trẻ ra bắt anh ta và Tần Dĩnh ly hôn.

“Làm gì có chuyện không nỡ chứ.” Vương Căn Bảo nở nụ cười, nói với Tần Dĩnh: “Sáng mai đi mua luôn, trưa mai đóng cửa tiệm sớm một chút, mua thêm ít nấm hương, chúng ta ăn nấm hương thôi, để bọn trẻ ăn thịt.”

Tần Dĩnh liếc nhìn em trai.

Tần Phong nhướng mày.

Tần Dĩnh vội gật đầu.

Tần Phong: “Đừng tưởng hai người dạy bọn trẻ không được nói bừa bãi trước mặt tôi mà tôi không biết.”

Vương Căn Bảo cười nói: “Làm gì có. Cũng không phải là con nhà người khác. Hơn nữa cũng chỉ là một con gà thôi mà, không có gì to tát cả.”

Tần Phong cười giễu cợt, nếu mà có tâm như vậy thì hai đứa trẻ cũng chả đến nỗi mỏng manh như cánh hoa: “Không để dành tiền tìm người buôn lậu mua thêm đứa con trai à?”

Lạch cạch!

Đũa Vương Căn Bảo rơi xuống đất.

Hai ông bà đang định mắng Tần Phong nói bậy bạ, nhưng nhất thời không nói được lời nào.

Tần Phong buông đũa xuống, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, vậy mà Vương Căn Bảo lại thực sự có suy nghĩ này.

Tần Dĩnh vội nói: “Tiểu Phong, ăn cơm đi, có gì ăn xong thì nói sau.”

Tần Phong nhìn chị mình: “Chị có biết chuyện này là phạm pháp không hả?”

Vương Căn Bảo không nhịn được cười: “Chuyện gì tới miệng cậu cũng trở nên nghiêm trọng hết.”

“Buôn bán người không phạm pháp?” Tần Phong hỏi ngược lại.

Vương Căn Bảo: “Cậu sợ đấy là không biết thôi. Bố mẹ đứa bé nếu như tự nguyện đưa đứa trẻ cho chúng tôi nuôi dưỡng, chúng tôi cho bọn họ chút phí nuôi dưỡng, chuyện này cũng không được coi là phạm pháp.”

Tần Phong cười nhìn anh ta: “Ai nỡ đưa con trai của mình cho anh nuôi chứ?”

Nụ cười trên mặt Vương Căn Bảo trở nên cứng đờ.

Tần Phong thu lại nụ cười: “Lúc trước tôi đã nói với chị tôi, chuyện sinh con trai hay con gái là do người đàn ông. Anh sinh tận hai người con gái, nếu mà tiếp tục sinh có lẽ cũng sẽ là con gái. Chị tôi cũng phải chịu cùng, còn bị phạt tiền, vì vậy cũng không định sinh thêm. Anh dám mua, hôn nhân này không ly hôn cũng buộc phải ly hôn!”

Bà cụ Châu và ông cụ Tần định mở miệng, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt con trai mình liền nuốt lời định nói lại.

Tần Phong: “Không đùa với chị.” Nhìn qua chị mình: “Nếu chuyện này mà không nghe em, vậy thì về sau đừng có quay về nhà mẹ đẻ nữa. Chị ở nhà họ Vương sống hay chết cũng không còn liên quan đến nhà này nữa.”

Tần Dĩnh theo bản năng nhìn mẹ.

Bà cụ Châu cũng hy vọng con gái có thêm một đứa con trai — để được chăm sóc khi về già.

Nhưng con trai bà dường như không nói đùa, hơn nữa con trai hiểu biết nhiều hơn, Bà cụ Châu cũng lo không nuôi quen con nhà người ta, không phải mỗi đứa trẻ đều hiểu chuyện giống như Tiểu Đại và Tiểu Nhị, vì vậy không dám nói đỡ cho con gái, cúi đầu tránh tầm mắt của cô.

Tần Dĩnh lại nhìn về phía bố.

Ông cụ Tần nói thẳng: “Bố mẹ chỉ trông cậy vào em trai con sau này chăm sóc lúc bố mẹ về già, chứ cũng không dám trông cậy vào cậu ta.”

 Tần Dĩnh chỉ có thể nhìn Tần Phong: “Không có con trai, sau này Đại Nha Đầu và Nhị Nha đầu gả cho nhà người ta, lỡ mà bị ức hiếp bắt nạt lại không có ai đứng ra bảo vệ.”

“Em bảo vệ cho chị có tác dụng gì không?” Tần Phong hỏi lại.

Tần Dĩnh nghẹn lời, lúng túng nói: “Em... em có phận sự gì đâu.”

“Nếu sớm nghe lời em ly hôn với anh ta, bây giờ cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”

Tần Dĩnh không cần mặt mũi, không ngại nói ra sự thật trước mặt Vương Căn Bảo: “Đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ nói lại có ý nghĩa gì nữa đâu.”

“Vậy thì không nói nữa.” Tần Phong đảo mắt nhìn ba đứa nhỏ: “Ba đứa này chết rồi à?”

Cố Vô Ích ngây ra một lúc, hiểu ý cười đáp: “Con còn sống.”

Tần Dĩnh không nói nên lời.

Tần Phong cười nhìn đứa con lớn của mình, sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Căn Bảo.

Vương Căn Bảo giả vờ không nghe thấy: “Ăn cơm xong rồi nói.”

Nhưng lời còn chưa nói ra cũng biết anh ta nghĩ gì.

Tần Phong cau mày: “Tôi nói một câu cuối cùng, bất luận đứa trẻ kia đến từ đâu, nếu hôm nay anh đưa nó về nhà, ngày mai tôi sẽ báo lên đồn công an. Trừ khi anh có thể giấu được tôi mãi.”

Vương Căn Bảo trầm ngâm một lát: “Không có con trai, tôi cũng không có tiền, sau này về già phải làm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play