Edit: Hiền

Beta: ptd_

Hai vợ chồng già nhìn nhau, anh ta đang nói cái gì vậy?

Từng từ nói ra thì đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao không giống tiếng người vậy. 

Tần Dĩnh kéo chồng mình: “Anh nói bừa gì thế.”

“Anh có nói sai đâu.” Vương Căn Bảo thẳng thắn đáp.

Bà cụ Châu buột miệng mắng người: “Cậu nói láo!”

Vương Căn Bảo cau mày nói: “Mẹ —”

“Tôi không phải mẹ cậu!”

Vương Căn Bảo nghẹn họng: “Vậy con đi tìm Tần Phong.”

“Cậu dám!?” Bà cụ Châu cuống quít nói.

“Tôi tới rồi đây, tìm tôi làm gì?”

Một nhà cả già lẫn trẻ đều nhìn ra ngoài, thấy Tần Phong đã tới trong sân.

Ông cụ Tần theo bản năng đứng dậy: “Đến lúc nào đấy?”

“Lúc mấy người đang cãi nhau.” Tần Phong nhìn anh rể: “Nếu mà tôi nghe không nhầm, ý của anh là nhờ có chị tôi nhường cơ hội học đại học cho tôi nên tôi mới được học đại học?”

Vương Căn Bảo gật đầu: “Tiểu Dĩnh đã nói với tôi hết rồi, lúc cô ấy nghỉ học là do trong nhà ít người đi làm, điểm công ít, cậu lại ăn nhiều —”

Tần Phong liền xông lên đấm một cú.

“Tần Phong!”

“Tiểu Phong!”

Tần Dĩnh và ông cụ Tạ hoảng sợ hô lên, Bà cụ Châu vội vã ôm Miểu Miểu    vào lòng cuống quít đứng dậy.

Tần Phong phớt lờ, không đợi Vương Căn Bảo kịp phản ứng lại, anh đã túm cổ áo của anh ta lôi ra giữa sân như con chó chết, lại giáng cho anh ta một cú đấm ngay trên mặt, ngay sau đó nâng đầu gối huých thẳng vào bụng anh ta một cái.

Tần Dĩnh vội chạy ra theo kéo Tần Phong lại.

Hai anh em nhìn nhau, ôm lấy cánh tay Tần Dĩnh.

Tần Dĩnh nhịn không được nói: “Đừng kéo bác, mau cản Tần Phong lại đi.”

“Ông nội!” Cố Vô Ích nhìn ông cụ Tần nói.

Ông cụ Tần vô thức đi tới.

Cố Vô Ích và em trai vô cùng hiểu ý nhau, cố gắng đẩy Tần Dĩnh về phía ông cụ Tần.

Sau đó hai anh em chẳng khác gì sói đói chạy tới đấm đá Vương Căn Bảo vô cùng hung ác.

Tần Dĩnh không dám tin: “Mấy người làm gì vậy?!”

“Giúp chị dạy dỗ tên đàn ông không biết xấu hổ này!” Tần Phong liếc nhìn chị mình: “Đến đứa trẻ còn hiểu chuyện hơn anh ta!”

Tần Dĩnh như bị giữ chặt, không động đậy nổi.

Tần Phong cảm thấy đau tay liền buông Vương Căn Bảo ra, đạp vào bụng anh ta một cái, “uỵch” một tiếng, ngã xuống vườn rau.

“Rau của tôi!” Bà cụ Châu không khỏi gào to.

Hai anh em quay đầu nhìn lại — thấy vẻ mặt bà nội đầy lo lắng, lại quay lại đạp cho Vương Căn Bảo thêm một cái.

— tên già không hiểu chuyện này, ngay cả ngã cũng không biết chọn chỗ mà ngã nữa.

Tần Phong giữ chặt hai người bọn họ lại.

Đủ rồi, đủ rồi, đánh nữa anh ta phế mất.

Hai anh em nghe lời lùi về phía sau.

Vẻ mặt Vương Căn Bảo vừa thống khổ vừa bối rối, khóe miệng còn có vết máu, khiến khuôn mặt vốn còn được coi thanh tú của anh ta lúc này trông vô cùng đặc sắc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Phong khinh thường nhìn anh ta: “Nhắc lại lần nữa những gì anh nói với bố mẹ tôi trước khi tôi bước vào nhà nhanh lên.”

Vương Căn Bảo lấy lại tinh thần, bắt đầu rống lên: “Mày dám đánh tao?”

Tần Phong nhấc chân lên.

Vương Căn Bảo lập tức bị dọa thành cháu trai.

Tần Dĩnh nhìn về phía chồng, đúng lúc bắt gặp bộ dáng không có tiền đồ của anh ta, nhưng nghĩ đến anh ta là bố của hai đứa nhỏ, cô không khỏi đau lòng, chạy đến dìu anh ta dậy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vương Căn Bảo không nghĩ ngợi mà hất tay ra.

Tay Tần Dĩnh bị đập xuống đất, nháy mắt liền đỏ lên.

Tần Phong liền đạp chân lên cánh tay anh rể.

Vương Căn Bảo rống lên: “Mày vẫn chưa đánh xong à? Mày nghĩ tao không dám đánh trả?”

“Mau xin lỗi chị tôi!” Mặt Tần Phong không chút cảm xúc nói.

Vương Căn Bảo khó hiểu, sao anh ta phải xin lỗi chứ.

Anh ta chả làm gì cả.

Ông cụ Tần không khỏi thương hại anh ta: “Tiểu Dĩnh đỡ cậu vậy mà cậu lại đẩy tay con bé ra, tay của Tiểu Dĩnh đỏ lên rồi kìa.”

Vương Căn Bảo nhìn về phía cô, mu bàn tay đỏ lên một mảng. Nhưng đợi một lúc thì vết đỏ đó cũng biến mất: “Không phải chỉ đỏ có một chút thôi à.”

Ông cụ Tần cũng lười thương hại anh ta.

Tần Phong xoa tay hầm hừ. 

Vương Căn Bảo cuống quít nói: “Rất xin lỗi!”

Tần Phong lạnh lùng hỏi: “Xin lỗi tôi à?”

Vương Căn Bảo sợ tới mức hô hấp ngưng trệ, nhìn về phía Tần Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, xin lỗi, vừa nãy anh đau quá nên hồ đồ, không biết đó là em.”

Tần Dĩnh không để trong lòng, nhìn về phía em mình: “Đủ chưa?”

Tần Phong: “Bố mẹ không phải là bố mẹ chị sao? Cứ để anh ta muốn làm gì thì làm à?”

“Chị muốn khuyên anh ấy, thì em, em đã quay về rồi.” Tần Dĩnh nhìn bố mẹ, nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Chị hiểu bố mẹ, biết họ không thể nào cho anh ấy tiền.”

Tần Phong cười: “Vì vậy chị để bố mẹ làm người xấu, còn chị làm người tốt? Anh ta là cái loại đàn ông gì hả?”

Mặt Tần Dĩnh đỏ bừng.

“Xảy ra chuyện gì thế? Có chuyện gì không từ từ nói được à?”

Một giọng nói quen thuộc khó chịu vang lên phía sau.

Tần Phong không quay đầu lại cũng biết chính là côcả thích hóng chuyện khi  nhà người khác gặp họa.

“Ngưỡng mộ sao?” Tần Phong chậm rãi xoay người: “Nếu mà ngưỡng mộ thì tôi cũng không khách khí để cônếm thử đâu.”

Tiền Thị mạnh miệng: “Cậu dám?!”

“Tiểu Đại, đi lấy cái xẻng ra đây.”

Cố Vô Ích lập tức đi kiếm xẻng.

Tiền Thị bị dọa sợ lùi về sau.

Tần Phong không cầm xẻng, chỉ vào góc tường: “Qua đó, bà ta mà ló đầu ra ngoài thì đánh, đánh chết cứ đổ cho bố.”

Cố Tiểu Nhị không nhịn được nói: “Cứ đổ tội cho con. Bố, con còn nhỏ, có đánh chết người thì cùng lắm cũng chỉ vào trại cải tạo thôi.”

Lông mày Tần Phong giật giật, cau mày bắt lấy cậu, quay cái đầu nhỏ nhìn thẳng về phía mình: “Ai nói với con trẻ nhỏ đánh chết người phải đi trại cải tạo?”

Cố Tiểu Nhị biến sắc, hoảng loạn tìm anh cầu cứu.

— làm sao bây giờ? Không phải sẽ bị lộ toàn bộ chứ.

Cố Vô Ích: “Nghe người ở nhà máy nói ạ.”

Tần Phong quay sang nhìn cậu: “Bớt nghe mấy người ở nhà máy nói nhảm đi.”

Cố Tiểu Nhị thở dài nhẹ nhõm, biết rõ còn cố hỏi: “Không phải sao ạ?”

Tần Phong nhìn về hướng đông: “Cái mạng già của bà ta không đáng để con ngồi trại cải tạo.”

Cố Tiểu Nhị không bất ngờ trước lời của anh: “Con biết rồi.” Cậu cầm lấy xẻng chạy tới góc tường, ra sức đập mạnh vào tường đất.

Bên cạnh vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Cố Tiểu Nhị nhếch miệng nở nụ cười.

Tần Phong cũng lộ ra ý cười.

Quay sang nhìn anh rể, nụ cười trên của Tần Phong biến mất: “Vừa nãy tôi chỉ nghe một nửa, nói nguyên do cụ thể đi.”

Ông cụ Tần: “Để bố nói.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play