Edit: Trúc Linh

Tần Dĩnh tìm hai anh em cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là vì muốn biết về Miểu Miểu   .

Hai đứa nhỏ cảm thấy không cần giấu giếm người trong nhà, nên đã nói ra toàn bộ những gì mình biết ra hết.

Tần Dĩnh cảm thấy thực sự không thể hỏi được cái gì nữa mới dắt theo hai đứa nhóc đi về nhà cùng với mình.

Nhưng chồng của cô, Vương Căn Bảo không đồng ý, việc dễ dàng nhất chính là đi lừa một đứa nhỏ, nếu như không thể lừa ra được gì nữa vậy chờ đến khi về sẽ chẳng thể thể dùng mánh khóe đó được nữa.

Vương Căn Bảo dùng một tay ôm mỗi đứa, hỏi: “Tần Phong có nói người phụ nữ kia là ai ở đâu không? Tên họ của người đó là gì?”

Hai đứa nhóc không thích anh ta, trong mắt chất đầy vẻ tính kế, nhìn người trước mặt giống như những người đã tính kế bọn họ ở kiếp trước, sau đó cả hai anh em cố ý thả vào những chân tướng mà người ngoài không biết để trả đũa.

Lười phản ứng lại anh ta, nhưng cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, đành phải lắc đầu tỏ vẻ không biết.


Vương Căn Bảo lại hỏi: “Ở gần đây cũng không có chùa miếu gì sao lại lòi ra tiểu hòa thượng được?”

Cố Vô Ích muốn nhíu mày: “Tôi không đi ra khỏi Tân Hải thì làm sao biết lão hòa thượng đến từ đâu? Dượng muốn biết thì tự đi mà tìm.” Quay đầu nhìn về bên ngoài thấy bóng người lấp ló, trong mắt nảy lên tia sáng chói: “Dượng đi hỏi ông nội đi, ông nội tới rồi kìa.” 

Vương Căn Bảo nhìn ra ngoài hướng động, theo phản xạ có điều kiện mà buông hai cậu nhóc ra.

Hai cậu nhóc vội vàng chạy về phía ông cụ Tần.

Ông cụ Tần vươn đôi tay dìu hai đứa nhóc một cái: “Có chuyện gì ở đây thế?”

Hai đứa nhóc chỉ ra đằng sau nói: “Dượng hỏi bọn con chuyện của Miểu Miểu    là như thế nào. Chúng con đã nói những gì mà chúng con biết cho dượng nghe rồi nhưng dượng còn không tin. Ai không biết còn quan tâm hỏi rằng có phải đột nhiên dượng có thêm đứa con trai có đúng không nữa đó!”

Ông cụ Tần khẽ nhìn qua con gái và con rể: “Sao anh biết nhanh như thế?”

Giọng nói vừa rơi xuống, hai vợ chồng đứng cách ông chỉ có vài bước chân.

Tần Dĩnh nghe thấy được, nói: “Sáng nay con gặp cô cả ở trên phố, là cô cả nói cho con biết.”

Ông cụ Tần không khỏi quay đầu lại nhìn về phía anh cả nhà mình, nói tiếp: “Bà ta đi lên phố làm cái gì?”

“Có lẽ là mua đồ gì đó.”

 

Ông cụ Tần lại hỏi: “Hôm nay con lại lên phố à?”

Tần Dĩnh gật đầu: “Ở nhà con cũng không có việc gì nên đi trên đường xem có bán được chút gì kiếm tiền hay không.”

Ông cụ Tần lo lắng hỏi: “Mấy người giám thị thị trường không đi tìm con có đúng không?”

“Không có ạ.”

 

Ông cụ Tần yên tâm: “Vậy là tốt rồi. Sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn.”

Ngay lập tức Vương Căn Bảo không nhịn được mà hỏi: “Bố, cuối cùng cũng tốt là—”

Tần Dĩnh đánh anh ta một cái, ý bảo anh ta đừng nói nữa.

Ông cụ Tần thấy được, sợ người ngoài nghe thấy lại chê cười: “Về nhà trước đã.”

Về đến nhà chính, ông cụ Tần mới hỏi: “Chuyện lúc nãy là sao?”

Tần Dĩnh trả lời không chút suy nghĩ: “Không có việc gì đâu bố.”

Ông cụ Tần lại nói: “Cũng đâu có người ngoài, chúng ta còn có ai chê cười con đâu.”

 

Nhưng nói đến chuyện này cũng nên nhắc đến chuyện trước kia một lúc.

Thời trẻ ông cụ bảo Tần Dĩnh và Tần Phong cùng nhau thi vào một trường trung học trong thành phố, ý chính là học thêm chút kiến thức để nhìn tương lai xem bọn họ có thể vươn xa đến mức nào, sau đó sắp xếp cho vào dạy một trường tiểu học ở trong thôn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tần Dĩnh tốt nghiệp cấp hai xong sống chết không muốn học lên nữa, cho rằng trong thành phố có phản cách mạng, các thầy cô cấp ba sẽ không có tâm tư dạy học cứ đi học thế sẽ chỉ lãng phí tiền côcòn làm chậm trễ việc tranh công điểm.

( truyện đăng trên app TᎽT )
Tần Phong thì không cho đó là đúng, chờ anh học xong sẽ về nhà dạy chị của mình.

Có điều kế hoạch ấy lại không được thực hành.

Năm 1977, khi Tần Dĩnh mười chín tuổi đã đi tìm đối tượng, đối phương là một công nhân ở trong thành phố, do em vợ của hiệu trưởng trường tiểu học giới thiệu cho cô.

Ông cụ Tần và bà cụ Châu cảm thấy không tồi, Tần Dĩnh cũng cho rằng gả qua đó cũng xem như khá ổn. Khi ấy Tần Phong mới mười bảy tuổi, bởi vì cả ngày không làm được chuyện gì nên hồn vì thế khi anh nói con gái nên đọc sách nhiều mới có thể đảm bảo được chút ít khi sang bên nhà chồng cũng không có ai đặt câu nói đó vào trong lòng.

Ngược lại bà cụ Châu còn hỏi anh: “Đọc sách nhiều cuối cùng vẫn phải gả chồng mà?”

Có cô gái ở trong thôn không gả chồng, cả nhà đó sẽ bị chọc tới cột sống, Tần Phong cũng không còn gì để phản bác, bởi vì anh không muốn bố mẹ của mình suốt ngày bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Tần Dĩnh lại vui vẻ, còn cho rằng việc Tần Phong ngăn cản cô đi lấy chồng là không hiểu chuyện. Tần Phong chỉ còn cách tôn trọng quyết định này.

Đến năm 1979, Tần Phong đi du học, Tần Dĩnh sinh được một cô con gái. Năm 1981, Tần Dĩnh sinh thêm một cô con gái nữa. Lúc này mới có người nhận ra điều không thích hợp.

Năm 1983, Tần Phong quay về hỏi anh rể của mình. Không phải công nhân viên chức ở trong thành phố chỉ sinh được một đứa thôi hay sao?

Khi đó mới biết được, Vương Căn Bảo là công nhân làm theo thời vụ, cũng không có đãi ngộ của một công dân thành thị cũng không có công việc bình thường, chỉ cầ không bị phạt tiền thì đơn vị mới chẳng quan tâm tới, cứ mặc kệ như thế.

Bà cụ Châu và ông cụ Tần cũng nhận ra bản thân mình đã bị lừa.

Điều khiến cho cả hai vợ chồng già tức giận hơn đó chính là khi Tần Dĩnh chuẩn bị sinh con thứ hai đã biết, mà cô vẫn luôn giúp Vương Căn Bảo giấu diếm bố mẹ và em trai.

Sau khi biết được chân tướng, cả đêm hai vợ chồng già không thể ngủ được, ngày hôm sau sắc mặt vàng như nến, hai mắt đỏ ngầu.

Công nhân thời vụ được thuê mỗi khi xưởng thực phẩm bận rộn, khi nào rảnh rỗi chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra ngoài một cách thẳng tay.

Hai người vừa không có đất ở, vừa thất nghiệp thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, mỗi tấc đường đi đều được quản rất nghiêm, Tần Phong cũng không dám bảo chị của anh từ chức đi làm buôn bán. Lỡ như xảy ra chuyện gì, anh chỉ ở nhà mấy ngày rồi đi đến lúc đó chị anh biết phải đi tìm ai đây?

Năm ngoái, sau khi trở về từ nước ngoài, Tần Phong nghe chị mình nhắc tới, bởi vì cải cách cho phép mở ra tiểu thương, người bán rong xuất hiện nhiều, xưởng thực phẩm kinh doanh không được như lúc trước cũng không biết khi nào sẽ phải phá sản, cho nên Tần Phong đã nhảy ra trước chị gái, bảo cô từ chức sau đó tự mình làm bà chủ.

Chắc chắn sẽ không có an toàn khi lựa chọn đi làm lái buôn.

Nhưng Tần Phong đã quyết định dạy chị của mình làm bánh mì đi bán.

Bán đồ mình tự làm ra thì an toàn hơn.

Vào mỗi kỳ nghỉ Tần Phong sẽ đến tiệm bánh mì làm công cùng với những người cũng đi du học ở nước ngoài như mình.

Chuyện này Tần Phong chưa từng nhắc tới với bố mẹ, sợ bọn họ biết sẽ cảm thấy đau lòng khó chịu. Cũng may là anh không làm đồ ăn Trung Quốc, nếu không trở về được nửa năm thể nào cũng bị lòi ra.

Giúp chị anh xây một phòng có chứa lò nướng xong, anh cũng giải thích rằng chuyện này là do mình đọc được ở trong sách.

Tần Dĩnh lại nghĩ em trai mình đang quậy phá, chỉ biết đọc sách, làm nghiên cứu nên không biết kiếm tiền khó biết bao nhiêu.

Tần Phong hù dọa cô nếu lần này không nghe theo anh nữa thì sau này đừng hòng về nhà mẹ đẻ.

Tần Dĩnh bị câu hù này dọa sợ, Vương Căn Bảo lại muốn nịnh bợ Tần Phong cho nên quyết định nghe anh một lần.

Ở trên thành phố rất thiếu những chỗ như bánh kem hay bánh mì, bởi vì cần phải tính tiền lương của người bán hàng, tiền thuê nhà, tiền điện rồi chi tiêu những khoản khác cho nên giá cả cũng chẳng được tiện nghi cho lắm.

Tần Dĩnh bày quán bán không cần trả tiền thuê nhà, bán hàng rẻ hơn so với mấy cửa hàng khác ở Cung Tiêu Xã, trên đường lại chỉ có mỗi cô bán, Tần Phong còn kết hợp những món ăn của sau này, bỏ mứt táo vào bánh mỳ, còn bỏ thêm ít nho khô lên mặt bánh kem, điều này khá là mới mẻ đối với dân thành phố. Vì thế cho nên nửa tháng đầu tiên Tần Dĩnh đã hoàn được tiền vốn còn kiếm được chút ít.

Nhưng Vương Căn Bảo không thỏa mãn.

Cái lò nướng mà Tần Phong làm cho bọn họ có một chút phiền toái, nướng rất chậm cho nên muốn nhờ Tần Phong mua xưởng thực phẩm giúp bọn họ để dùng luôn cái lò nướng trong đó.

Nhưng vì những chuyện cũ trước kia nên cho dù như thế nào Tần Dĩnh cũng không nói nên lời đòi em trai đưa tiền được.

Vương Căn Bảo thấy cô cả nửa ngày cũng không hé răng nói nên đành nói thay cô.

Chờ khi anh nói xong, ông cụ Tần tức giận đến mức bật cười: “Nếu Tần Phong có tiền thì đưa một cái lò nướng to cho các con không phải là được ư?”

Vương Căn Bảo không nhịn được nói: “Cho dù đắt thì cũng không đắt bằng TV, tủ lạnh với máy giặt đúng không ạ?”

Ông cụ Tần nghẹn lời.

Bà cụ Châu muốn mắng người.

Hai đứa nhóc muốn đánh người.

Mặc dù Miểu Miểu   nghe không hiểu nhưng cậu bé có thể nghe ra được giọng điệu tốt hay xấu, nghe xong, đôi lông mày nhíu chặt lại, cầm lấy tay bà nội.

Bà cụ Châu đè nén cơn tức xuống: “Tần Phong không có nhiều tiền như thế. Nhưng mẹ và bố con có.”

Hai mắt Vương Căn Bảo sáng ngời ngợi.

Bà cụ: “Có điều con viết giấy nợ cho mẹ.”

Ý cười trên mặt Vương Căn Bảo đọng lại, không khỏi nói: “Chúng ta là người một nhà mà mẹ.”

Bà cụ Châu: “Mẹ và bố con già rồi có cần con phụng dưỡng không? Nếu con nói chúng ta già rồi, Tần Phong nuôi nửa năm, nhà con nuôi nửa năm thì bây giờ mẹ sẽ cho con lấy hết tiền đi.”

Nhà của Vương Căn Bảo chỉ có một phòng ngủ chính cùng với một gian nhà kề tiểu viện, ngay cả chỗ ngồi cho bố mẹ anh ta cũng chẳng có nói gì tới việc chăm sóc bố vợ mẹ vợ chứ.

“Làm gì có đạo lý bảo con rể chăm sóc bố mẹ vợ đâu?” Vương Căn Bảo không nhịn được nói.

Bà cụ Châu: “Vậy có đứa con rể nào tìm bố mẹ vợ đòi tiền không?”

Vương Căn Bảo lắc đầu: “Lời này không nên nói như thế. Mặc dù không đưa tiền cho con rể nhưng không phải Tiểu Dĩnh đã sớm học xong còn bố mẹ thì cho Tần Phong học cấp ba, học đại học, học đại học đã đành còn cho đi du học nữa hay sao? Với điểm đó thì hai người cũng nên giúp Tiểu Dĩnh một chút có đúng không ạ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play