7.
Không ngờ hắn ta lại vô sỉ đến vậy, bộ dạng thở hổn hển của hắn cực kỳ giống như một con chó điên.
Ta nhìn hắn và bật cười.
“Ngươi cứ từ từ mà xé đi, trong tay ta còn nhiều bản lắm.”
Trên trán Cố Vân Đình nổi gân xanh, hiển nhiên hắn bị ta chọc giận tới cực điểm, hắn giơ tay lên, một lần nữa xé nát thư hòa ly thành nhiều mảnh, quay người bỏ đi.
Ta nhìn hắn đi xa rồi mới vẫy tay gọi xa phu qua đây, tiếp tục chọn địa điểm tiếp theo.
Trải qua một đoạn nhạc đệm nhỏ này, Cố Vân Đình cũng biết được quyết tâm của ta, có lẽ hắn nghĩ ta sẽ ngừng làm loạn một thời gian, nên hắn không còn tới quấy rối ta nữa.
Ta vui vẻ tự tại đi tìm địa điểm thích hợp để xây thư viện. Sau khi tuyển chọn một vài địa điểm, cuối cùng ta cũng đã tìm thấy một nơi rất thích hợp, nhưng ta cũng không vội vàng đi nói chuyện với chủ nhân khu đất này.
Trong thời gian ở nhà, ta bắt đầu viết văn.
Trong những lúc rảnh rỗi, ta viết nhiều bài bình luận sắc bén về các vấn đề thời sự, cũng như các bài thơ ngắn. Sau đó, ta sai người hầu gửi chúng đến nhã tập* để các văn nhân học giả cùng thưởng thức.
(*Nhã tập: Nơi tụ họp của các nhà văn, nhà thơ và những người yêu thích văn chương để thảo luận, trình bày và thưởng thức các tác phẩm văn học, thơ ca, và các tác phẩm nghệ thuật khác.)
Chẳng bao lâu, bút danh "Diêu cư sĩ" của ta đã lan rộng khắp kinh thành.
Các văn nhân đều ví von rằng hôm nay kinh thành đã xuất hiện một tài tử thần bí, y có tài văn chương xuất chúng, quan điểm sắc bén, dưới ngòi bút sinh động, từng chữ trong tác phẩm đều tinh tế.
Bọn họ cũng nói rằng, tuy vị Diêu cư sĩ có tài năng xuất chúng, nhưng y lại quá tự phụ và kiêu ngạo, nếu không y cũng sẽ không sai người hầu gửi những tác phẩm đến nhã tập thay vì tự mình xuất đầu lộ diện.
Thậm chí còn có người nói rằng, Diêu cư sĩ đang tích lũy danh tiếng để tham gia cuộc khảo thí năm nay và y sẽ không bao giờ xuất hiện trước công chúng là vì ngoại hình thật của y xấu như heo…
Chờ đến khi danh tiếng của ta đã đủ khuếch đại rồi, ta lập tức gửi đơn kiện lên nha môn, yêu cầu hòa ly.
Trên thăng đường, phủ doãn* đại nhân cũng là một văn nhân, sau khi đọc đơn kiện của ta và biết ta có họ Diêu, ngài ấy ngay lập tức nhận ra ta là "Diêu cư sĩ" nổi tiếng trên khắp kinh thành.
(*Quan tòa)
Trong lúc chờ nha dịch đến Cố phủ mời Cố Vân Đình đến nha môn, phủ doãn đại nhân liền hỏi ta, “Diêu nương tử, ngươi đòi ly hôn là do Cố Vân Đình đã phụ ngươi sao?”
Ta lớn tiếng nói: “Tiểu nữ và Cố Vân Đình vốn là chỉ phúc vi hôn*. Hắn đã thề với tiểu nữ sẽ sống bên tiểu nữ đến cuối đời, nhưng chỉ sau ba năm kết hôn, hắn ta đã cấu kết với một nữ tử thanh lâu, khiến nàng ta hoài thai, hắn thậm chí còn muốn đưa nàng ta về làm thiếp trong phủ. Chính hắn đã vi phạm lời thề giữa bọn ta, đây là lý do thứ nhất.”
(*Chỉ phúc vi hôn: Ý chỉ hai người kết hôn với nhau là do sự sắp đặt của cha mẹ từ khi hai người còn bé.)
“Khi tiểu nữ muốn hòa ly, nhưng Cố Vân Đình không đồng ý. Vì để níu kéo tiểu nữ ở lại, hắn đã đánh thiếp thất cho đến khi nàng ta sảy thai, rồi bán nàng ta đi nơi khác. Hắn ta có thể đối xử với người cùng chung chăn gối một cách tàn nhẫn như vậy, liệu ai có thể đảm bảo rằng trong tương lai hắn ta sẽ không làm điều tương tự với tiểu nữ? Vì mạng sống của tiểu nữ, đây là lý do thứ hai.”
"Trong lòng tiểu nữ có một mục tiêu, cho nên tiểu nữ không muốn lãng phí cuộc đời mình bị giam cầm trong hậu viện mãi. Tiểu nữ muốn giành lại tự do cho chính mình, mở thư viện và dạy nữ tử học hành. Nếu kinh thành có thể có một "Diêu cư sĩ", thì có thể có hàng nghìn "Diêu cư sĩ" khác nữa. Nữ tử chưa bao giờ là trở ngại đối với việc học hành. Vì ước mơ lớn lao của tiểu nữ, đó là lý do thứ ba."
Phủ doãn đại nhân đập bàn khen ngợi, “Nói hay lắm!”
Ngài ấy thở dài và nói: “Không có luật nào cấm nữ tử được học hành, chẳng qua là do ánh mắt người đời thế thôi, có rất ít người có thể chịu đựng được những lời chỉ trích từ bên ngoài. Diêu nương tử, ngươi có đủ kiên trì để thực hiện điều đó không?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào phủ doãn đại nhân: “Tiểu nữ không biết mình có thể kiên trì đến đâu, nhưng có thể kiên trì được bao lâu, tiểu nữ sẽ kiên trì đến đó! Chỉ cần kiên trì được thêm một ngày là tiểu nữ sẽ có thêm hy vọng, đúng không đại nhân?”
Rất nhanh, Cố Vân Đình đã đến.
Nhìn thấy ta thật sự muốn đâm đơn hòa ly, hắn tức giận đến đỏ bừng mặt, nếu đây không phải là nha môn, có lẽ hắn ta sẽ lao đến đánh ta.
Phủ doãn đại nhân cũng không chậm trễ, đưa ra phán quyết một cách nhanh chóng, cho phép ta hòa ly.
Cố Vân Đình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ký vào thư hòa ly, bọn ta chính thức hòa ly. Và hắn cũng phải trả lại toàn bộ của hồi môn cho ta.
Sau khi rời khỏi nha môn, Cố Vân Đình nhìn ta với ánh mắt u ám.
“Vân nương, ngươi đừng có mà tự mãn, sau khi hòa ly với ta, để ta xem ngươi có thể đi đâu.”
8.
Ta còn có thể đi đâu khác á, tất nhiên là quay lại tiểu viện của mình rồi.
Của hồi môn của ta nhiều đến mức không biết có thể mua được bao nhiêu cái tiểu viện luôn chứ đùa, và bây giờ tất cả tài sản này đều thuộc về ta, cả đời ta cũng không thể nào tiêu hết được.
Ta quay lại tìm lại người chủ của mảnh đất đã chọn trước đó và y rất sẵn lòng cho ta thuê.
Tuy đều là phận nữ nhân, nhưng bên là một người vô danh tiểu tốt lại mang tiếng bị chồng vứt bỏ, người còn lại là một Diêu cư sĩ nổi tiếng khắp kinh thành, đương nhiên người sau càng có sức thuyết phục.
Thư viện Thuyền Quyên* đã được thành lập.
(*Nét đẹp của người phụ nữ.)
Lúc đầu không có ai đến, nhưng có một số văn nhân đến đây bàn luận thơ ca với ta. Ta cũng không vội vàng, vì người đến là khách nên ta sai người hầu pha trà, cùng mọi người ngồi quây quần chung vui.
Nếu có kẻ nào có ý đồ xấu đến gây sự, thì… haha, ta sẽ đánh họ ra khỏi đây!
Dần dần, các vị quý nhân ấy đã đưa nữ quyến trong nhà họ đến đây.
Dù chỉ biết một vài chữ thôi thì cũng là một khởi đầu tốt rồi. Ta đối xử bình đẳng với mọi người, khi có nữ tử đến học thì ta bắt đầu khai giảng lớp học.
Sau này, các hộ gia đình nghèo xung quanh nghe nói thư viện Thuyền Quyên dạy học miễn phí, và bao ăn bao ở cho nữ tử, thì bọn họ đều đưa con gái của họ đến.
Thư viện Thuyền Quyên ngày càng có nhiều nữ đệ tử, dần dần cũng đủ quy mô ban đầu ta đề ra, bởi vì quá bận, nên ta đã mời thêm phu tử đến dạy học.
Hôm đó, vừa tan học, ta quay trở lại tiểu viện của mình và nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa viện.
Nhìn thấy huynh ấy, mắt ta chợt nóng lên: “Ca!”
Người đến không ai khác chính là huynh trưởng đồng bào* của ta, Diêu Phong.
(*Chỉ mối quan hệ ruột thịt.)
Huynh ấy nhanh chóng bước tới, vẻ mặt tức giận, nhưng vừa mở miệng lại trở thành những lời trách móc đầy thương tiếc: “Con nha đầu này, nếu muội đã ly hôn rồi, thì tại sao lại không trở về nhà? Một nữ tử như muội ở một mình nơi xa lạ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!”
Ta làm ầm ĩ như vậy, làm sao dám trở về nhà? Ta có thể không quan tâm đến những lời đồn thổi và chỉ trích đối với bản thân, nhưng Diêu gia thì khác, ta không thể để cho phụ mẫu và huynh trưởng bị ta liên lụy được.
Chưa kịp nói gì, ta đã nghẹn ngào nức nở, khẽ nói: “Ca, muội xin lỗi...”
“Nha đầu ngốc này!”
Huynh trưởng nhẹ nhàng xoa đầu ta, rồi sai người hầu xách đồ huynh ấy mang theo vào.
Huynh ấy biết bản thân ta đã có ý định của riêng mình, nên lần này huynh ấy đến đây không phải để khởi binh vấn tội ta, mà là đến thăm ta, thuận tiện bổ sung thêm tài sản cho ta.
Huynh ấy mang đến những món ăn mà ta thích, những món đồ nội thất quen thuộc của ta, đồng thời huynh ấy còn mang theo vài tên hộ vệ cho ta nữa. Thậm chí ngay cả bộ đệm, chăn và gối mà ta đã sử dụng từ khi còn nhỏ cũng được huynh ấy mang theo đến đây.
Cuối cùng, huynh trưởng dặn dò ta: “Vân Nhi, bất kể có chuyện gì xảy ra, thì muội đừng khiến bản thân phải chịu ủy khuất nghen chưa, những việc muội muốn làm, thì muội cứ làm, nếu có ai dám ăn hiếp muội, hãy nói với ca ca, ca ca sẽ giúp muội đập bọn chúng một trận!”
Mãi sau này ta mới biết, huynh trưởng đã đến Cố phủ để thăm ta, sau khi biết ta đã hòa ly với Cố Vân Đình, huynh ấy đã đánh Cố Vân Đình tơi bời ngay tại chỗ.
Đêm đó, ta đặc biệt ngủ ngon giấc trên chiếc gối kiều mạch quen thuộc và chiếc chăn bông mà ta đã đắp từ khi còn nhỏ.
9.
Nửa năm sau, thư viện Thuyền Quyên được thành lập cực kỳ thành công.
Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ta luôn cảm thấy không khí ở kinh thành cởi mở hơn trước rất nhiều. Trước đây, nữ tử rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng giờ đây khi số lượng nữ đệ tử trong thư viện ngày càng tăng, thì lượng nữ tử ra đường ngày càng nhiều.
Đối với hiện tượng này, mọi người cũng không còn kháng cự như trước đây nữa, thậm chí có nhiều nữ tử xuống phố buôn bán, tham dự đủ loại nhã tập. Nhóm nữ tử này đã trở thành một phần của cảnh đẹp nơi kinh thành.
Trong kinh thành cũng đã có thêm nhiều thư viện dành cho nữ tử, ta cảm thấy rất vui sướng khi bắt gặp cảnh tượng này. Thậm chí ta còn tự mình đến thăm và kết giao thêm nhiều tỷ muội tri kỷ.
Về phần Cố Vân Đình, đã lâu không có tin tức của hắn.
Lần gần đây nhất là cách đây ba tháng, ta nghe nói hắn vừa mới thú thê.
Nhưng vào một ngày nọ, một vị khách quý bất ngờ ghé thăm thư viện của ta.
Vị khách quý này ăn mặc sang trọng, nhưng cách cư xử lại rất khiêm tốn, chỉ nói mơ hồ là muốn mời ta đến gặp chủ nhân của y.
Đến khi ta nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng và đai lưng khắc cung văn của y, ta đã hiểu ra tất cả.
Ta dặn dò phu tử cứ tiếp tục giảng dạy, sau đó đi thay y phục, rồi theo vị khách quý lên xe ngựa.
Trên cỗ xe ngựa, ta ngồi đối diện với vị khách quý, nhãn quan tị, tị quan tâm*, suy nghĩ xem liệu tình huống kế tiếp mình sẽ sống hay c.h.ế.t.
(*Nhãn quan tị, tị quan tâm: Tập trung tinh thần; chăm chú.)
Đến cửa cung, ta bước xuống xe, không ngờ nhìn thấy Cố Vân Đình cũng có mặt ở đó.
Vị khách quý ấy, thực chất là thái giám thiếp thân của Hoàng thượng, y đảo mắt nhìn hai người bọn ta, giọng the thé vang lên: “Các ngươi mau đi theo tạp gia.”
Ta và Cố Vân Đình nhìn nhau, không còn cách nào khác ngoài việc đi theo sau thái giám.
Trên đường đi, hắn khẽ hỏi ta: “Vân nương, dạo này nàng vẫn khỏe chứ?”
Ta thản nhiên đáp: “Cảm ơn Cố đại nhân đã quan tâm, ta khỏe.”
“Thời gian qua, ta rất nhớ nàng...”
Ta lập tức ngắt lời hắn, thản nhiên nói tiếp: “Ta nghe nói Cố đại nhân mới vừa thú thê, xin chúc mừng ngài.”
Hắn nghẹn họng, quay lại nhìn ta một cách ngạc nhiên, như đang tự nhủ với lòng: “Nàng trước đây không phải như vậy...”
Không, từ trước tới nay ta vẫn luôn như vậy, bộc lộ tài năng, có thù tất báo. Chẳng qua ta bị giam cầm trong Cố gia ba năm, khiến hắn quên đi bản chất thực sự của ta.
Sau một hồi im lặng, hắn lại nói: “Thê tử mới của ta hiền lành ngoan ngoãn, thậm chí còn chủ động nạp thiếp cho ta. Nhưng nàng ta lại không hiểu thơ ca, tính cách trầm lặng, khi ta ở bên nàng ta, ta thấy cuộc sống trở nên vô vị và tẻ nhạt, không nhịn được lại nhớ đến nàng...”
Chẳng phải trước đây hắn căm ghét ta vì ta hay ghen tuông và chua ngoa sao? Bây giờ hắn đã thú một nữ tử hợp tâm ý của bản thân, thế nhưng hắn lại ghét bỏ nàng ấy không đủ học thức, thông minh và cởi mở sao?
Ta cười lạnh một tiếng: “Làm người thì phải biết đủ, đừng có được voi đòi tiên.”