1.

Khi thức dậy, phu quân và ta đã hoán đổi cơ thể với nhau.

Đêm qua, bọn ta mới cãi một trận lớn với nhau, hắn tức giận đi qua thư phòng để ngủ, còn ta thì khóc suốt nửa đêm. Nhưng bây giờ khi mở mắt ra, ta như chết lặng.

Hiện tại ta đang ở trong thư phòng, mặc tên người bộ trung y, mọi cảm giác trên cơ thể đều khác biệt so với ngày thường. Khi ta vừa mới ngồi dậy, ta cảm nhận được ở giữa chân mình có thêm thứ gì đó.

Ta đưa tay và nắm chặt lấy nó.

"A…!"

Ta nhe răng một lúc mới hoàn hồn lại, sau đó nhanh chóng tìm một chiếc gương đồng để kiểm tra, khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Vân Đình xuất hiện trên mặt gương, ta suýt chút nữa ngất lịm đi.

Ta tự tát mình thật mạnh, đau quá, đây không phải mơ! Ta nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng và chạy vội về phòng mình!

Trên đường đi, người hầu của Cố Vân Đình, Tiểu Nhất cũng tiến lại chào đón ta: "Lão gia, ngài tỉnh rồi sao?"

Ta đáp lại một cách mơ hồ, bởi vì chột dạ nên ta không dám nói thêm một từ nào.

Tiểu Nhất lại nói tiếp: "Lão gia, chẳng phải ngài đã bảo hôm nay sẽ đưa Uyển Nhi cô nương về phủ sao? Khi nào chúng ta sẽ xuất phát ạ?"

Ta chợt nhớ ra, nguyên nhân tối hôm qua ta và Cố Vân Đình cãi nhau vì Uyển Nhi, hắn muốn nạp nàng ta làm thiếp, còn ta thì không chấp nhận việc đó.

Tạm thời bỏ qua chuyện này đã, ta hắng giọng: "Vậy còn phu nhân đâu rồi?"

"Phu nhân... còn ở trong phòng ạ."

Nghe theo lời Tiểu Nhất kể, phu nhân đã nhốt mình trong phòng từ sáng sớm, không muốn gặp ai, không ăn uống gì cả, có vẻ như vẫn còn đang giận dỗi vì chuyện nạp thiếp.

Ta đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, đuổi Tiểu Nhất đi nơi khác, một mình bước vào phòng, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ đó, ta liền ngẩn người.

Lần đầu tiên ta nhìn bản thân mình từ góc nhìn của người khác...

Tại sao ta lại hốc hác như vậy? Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, khuôn mặt lấm lem nước mắt, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.

Ta chỉ mới hai mươi tuổi thôi, mà sao trông như một bà lão già nua đầy vẻ mệt mỏi như vậy chứ?

Lúc này Cố Vân Đình áp sát vào người ta, tiều tụy ngước mắt lên: "Phu nhân?"

Ta gật đầu và ngồi đối diện với hắn.

Ta nhìn bản thân mình phía đối diện, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng dường như có vài tiếng sấm xẹt ngang qua.

Đến bây giờ ta mới hoàn toàn nhận ra rằng cuộc hôn nhân này đã trở thành nhà tù đối với ta, vây nhốt ta ở trong đó không có cách nào thoát ra được, đó là lý do khiến ta chật vật mãi không thôi.

Bọn ta đã hoán đổi thân xác cho nhau, việc đã đến nước này, trước mắt bọn ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên, rồi tìm cơ hội để hoán đổi trở lại.

Hàng ngày, phu quân ta phải đến nha môn làm việc, còn ta phải quản lý tất cả mọi chuyện trong Cố phủ.

Hiện tại thân thể đã bị hoán đổi, chỉ có thể tạm thời giúp đối phương che giấu thân phận.

"Phu nhân..." Cố Vân Đình thận trọng nói: "Ở nha môn, nàng nhớ cẩn thận."

"Hàng ngày ngươi thường làm những gì ở đó?"

"Ở nha môn, ta sẽ xem công văn, viết phê văn, nếu có quyết sách không chắc chắn thì sẽ đi thảo luận với đồng nghiệp, hoặc nàng có thể quay về hỏi ta, ngày hôm sau ta sẽ đưa ra đáp án cho nàng."

Vậy cũng được, ta liệt kê những công việc ta cần làm hàng ngày và sau đó chuẩn bị đi đến nha môn.

Trên đường, tiểu Nhất lại hỏi về chuyện của Uyển Nhi cô nương, ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tạm thời cứ để đó đi."

Tiểu Nhất giữ im lặng một chút rồi mới nói: "Nhưng Uyển Nhi cô nương đã mang thai, để nàng ở Tầm Hoan Lâu sẽ không tiện..."

Nàng ta đã mang thai sao?

Khó trách Cố Vân Đình lại tức giận như thế mà vẫn khăng khăng muốn chuộc thân cho nàng, thì ra là vậy.

Nghĩ đến đó, ta cau mày lại, Tiểu Nhất thông minh nhận ra nên cũng không dám nói gì thêm.

Môi trường làm việc trong nha môn thực sự rất dễ dàng, chỉ cần ta đóng giả y hệt Cố Vân Đình, thì sẽ không có ai có thể phát hiện ra điểm khác thường. Chỉ là mỗi lần đối mặt với mấy chồng công văn là ta lại cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Sau một ngày làm việc căng thẳng, ngay sau khi ta chuẩn bị rời đi, ta đã bị người khác chặn lại.

Là đồng nghiệp của Cố Vân Đình, Lục Giác.

Gã gọi ta là Cố huynh, lại gần ta, ngựa quen đường cũ đặt tay lên vai ta.

Ta vô thức né tránh, giả vờ bình tĩnh: "Lục huynh có việc gì muốn chỉ giáo ta sao?"

Lục Giác nhếch mép cười: "Đâu có, chỉ là hôm nay chúng ta đã hẹn nhau đi Tầm Hoan Lâu, ngươi đã quên rồi à?"

Ta lắc đầu: "Hôm nay ta thấy không khỏe nên không đi."

Lục Giác không nói một lời, ám chỉ rằng: "Ngươi có thể chịu đựng việc không gặp gỡ Uyển Nhi cô nương, nhưng lại muốn đối mặt với con cọp mẹ của ngươi sao?"

Hửm, cọp mẹ? Bình thường hắn đều diễn tả ta như vậy sao?

Ta kìm nén sự bất mãn, cố ý nói: "Phu nhân ta rất thông minh lanh lợi, ta không thể chấp nhận việc ngươi vu khống nàng ấy như vậy."

Lục Giác cười lớn, nhìn ta trêu đùa: "Sao hôm nay ngươi đổi tính đổi nết vậy nè? Không phải chính ngươi cũng nói thế sao? Mới hôm qua người còn tự nói phu nhân ngươi xấu xí, thô tục, thậm chí là không biết cách trang điểm, chỉ biết vùi đầu chuyện bếp núc, không biết nói những lời đường mật,... Thậm chí, ngươi còn nói mỗi lần nhìn thấy nàng, ngươi liền hết hứng ăn cơm, đến mức ngay cả suy nghĩ về việc tiếp xúc với nàng cũng khiến ngươi không chịu đựng nổi, nếu sau này đứa con sinh ra giống nàng ta thì thật là thảm hại..."

Ta không nghe rõ những lời còn lại, ta siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để kiềm chế sự xúc động muốn tẩn gã một trận.

Cố Vân Đình ơi là Cố Vân Đình, ta với ngươi đã được phụ mẫu hai bên đính ước từ khi còn nhỏ, nhưng ta lại không ngờ được rằng, trong lòng ngươi chưa bao giờ có sự tôn trọng hay yêu thương dành cho ta!

2.

Ta thoát khỏi Lục Giác và dẫn theo Tiểu Nhất chạy đến tìm Tầm Hoan Lâu.

Uyển Nhi, người mà Cố Vân Đình yêu thích, đang ở đây.

Một lúc sau, Uyển Nhi đi tới, nàng ta yếu đuối tựa vào ta, hốc mắt đỏ ửng, ôm chặt lấy ta.

Ta trực tiếp đẩy nàng ta ra.

Nàng ta bắt đầu rơi nước mắt ngay lập tức: "Cố tướng công, có phải chàng không muốn chuộc thiếp không?"

Thừa dịp ta còn đang bối rối, Uyển Nhi nhân cơ hội ôm lấy eo ta: "Chẳng lẽ là do phu nhân không đồng ý sao? Cũng phải thôi nhỉ, Uyển Nhi xuất thân thấp hèn, làm sao có thể xứng với danh xưng thiếp thất của tướng công cho được? Uyển Nhi mệnh tiện phúc bạc, vốn không xứng với tướng công, chi bằng đợi đến khi con của chúng ta ra đời, tướng công hãy mang nó đi đi, còn thiếp, thiếp sẽ sống cả đời ở Tầm Hoan Lâu..."

Nàng ta vừa khóc vừa nói, thật sự khiến ta cảm thấy đau lòng.

Trước đây, ta cải trang thành nam nhân, cùng Cố Vân Đình đi uống rượu tại Hoa Lâu, ta cũng đã thấy không ít thủ đoạn thể hiện sự yếu đuối để bán thảm như thế này, lúc đó Cố Vân Đình còn không thèm để ý.

Nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ hết mọi chuyện.

Nếu hắn đã thích như thế, thì ta đây sẽ tác thành.

Dù sao thì một gã đàn ông nông cạn và ngu xuẩn như vậy, Diêu Vân ta đây cóc thèm!

Ta trực tiếp ra mặt giúp nàng ta chuộc thân.

Nửa giờ sau, Uyển Nhi giữ trong tay khế ước bán thân của mình, lẽo đẽo theo ta một bước không rời.

Trong mắt nàng ta tràn đầy vui mừng đắc ý, nàng có dung mạo xinh đẹp, thì tại sao lại phải phí lãng phí cuộc đời mình ở Tầm Hoan Lâu cho được? Mãi mới ôm được đùi của Cố Vân Đình, đương nhiên phải hao tâm tổn sức để leo lên chứ.

Ta thật sự muốn xem xem nàng ta sẽ làm gì sau khi tiến vào được Cố phủ.

Tiểu Nhất dẫn xe ngựa đến, nhìn ta, rồi lại nhìn Uyển Nhi, muốn nói rồi lại thôi.

Ta có chút không vui: "Có chuyện gì thì cứ nói đi."

Tiểu Nhất nói: "Bẩm lão gia, phu nhân đang bị lão phu nhân phạt quỳ ạ."

Mỗi lần ta phạm lỗi, bà bà* luôn trừng phạt ta ở từ đường, nghĩ vậy ta liền dẫn Uyển Nhi đến từ đường.

(*bà bà: mẹ chồng)

Quả nhiên, bà bà và Cố Vân Đình đều đang ở đây.

Cố Vân Đình quỳ trên đệm, tư thế thẳng đứng, như thể không muốn thừa nhận lỗi lầm, bà bà ở bên cạnh rất tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

"Nương."

Ta sợ Cố Vân Đình xảy ra chuyện lớn nên vội vàng đi tới xoa dịu bà bà: "Có chuyện gì vậy nương?"

Bà bà chỉ vào Cố Vân Đình: "Hỏi người vợ hiền của con kia kìa... hỏi xem nàng ta đã làm chuyện tốt gì."

Ta nhìn Cố Vân Đình, trầm giọng nói: "Tướng... phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Vân Đình im lặng.

"Cả ngày hôm nay nàng ta không thèm quản lý chuyện trong phủ, lại đi đến thư phòng của con giả c.h.ế.t! Ta đi chất vấn thì nàng ta còn dám quay sang trả treo với ta!"

Bà bà nổi giận đùng đùng, vừa định mắng tiếp, thì bất ngờ nhìn thấy Uyển Nhi ở sau lưng ta: "Nàng ta là ai?"

Cố Vân Đình cũng quay qua nhìn, nhất thời há to miệng: "Uyển... Uyển Nhi?"

Uyển Nhi khuỵu xuống đất ngay lập tức, nước mắt bắt đầu rơi lã chã: "Cố tướng công có tấm lòng bồ tát, không đành lòng nhìn nô tì chịu khổ ở bên ngoài, tất cả đều là lỗi của nô tì khiến phu nhân tức giận, nên mới dẫn đến cả ngày hôm nay không vui, xin  lão phu nhân hãy thương xót, đừng trách tội phu nhân nữa..."

Bà bà đột nhiên cảm thấy đau lòng, có lẽ Cố Vân Đình đã đánh tiếng trước cho bà biết rồi, nên bà vội đỡ Uyển Nhi đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng an ủi, đồng thời trừng mắt nhìn Cố Vân Đình một cái: "Con là Uyển Nhi phải không, trông con thật xinh đẹp. Chắc Uyển Nhi đã phải chịu khổ ở ngoài kia rồi nhỉ, con mau đi nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng khiến cơ thể mệt mỏi, nhỡ đâu đứa nhỏ trong bụng con bị thương thì phải làm sao?"

Bà bà dẫn Uyển Nhi ra khỏi từ đường, để Cố Vân Đình tiếp tục quỳ ở đó.

Ta hỏi hắn: "Ngươi luôn miệng bảo bà bà đối xử với ta như con gái ruột, vậy bây giờ ngươi đã biết thái độ mà bà ta đối với ta ra sao rồi chứ?"

Cố Vân Đình cúi đầu, không nói gì, một lúc sau mới cất tiếng nói: "Có lẽ hôm nay tâm tình của nương không tốt."

Ta cười khẩy: "Phải rồi, bà ta thì có ngày nào có tâm trạng tốt đâu? Cũng đã ba năm kể từ khi ta kết hôn với ngươi, số lần ta đã phải quỳ ở đây đếm không xuể."

Nói xong, ta bắt chước thái độ của Cố Vân Đình trước đây, quát mắng: "Diêu Vân, ngươi đã là vợ của ta, ngươi phải biết hiếu thuận với trưởng bối của ta! Hôm nay ngươi cứ quỳ ở đây để ngẫm nghĩ lại lỗi lầm của bản thân đi!"

Cơ thể hắn khẽ run lên, tức giận nhìn ta với vẻ mặt không cam lòng.

Ta phớt lờ hắn, quay người rời khỏi từ đường.

3.

Đêm đó, Uyển Nhi muốn đến hầu hạ ta, nhưng ta thẳng thừng từ chối.

Nàng ta khóc như lê hoa đái vũ*: "Uyển Nhi đã làm gì sai sao?"

(*Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Dáng vẻ hiện giờ của nàng ta trông rất đáng thương, nhưng tiếc rằng nàng ta đã áp dụng sai người rồi.

Ta lạnh lùng nói: "Ngươi đã mang thai thì nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm bộ dạng khi còn ở kỹ viện trong phủ!"

Uyển Nhi khóc thút thít rời đi.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà bọn ta cùng nhau ăn sáng.

Uyển Nhi vừa mới vào phủ nên vẫn chưa có danh phận, nàng ta chỉ có thể làm một nha hoàn đứng bên cạnh hầu hạ, ngay cả khi Cố Vân Đình vẫn ở bên trong cơ thể ta, hắn ta càng thêm chiếu cố nàng ta.

Nhưng khi đồ ăn được bưng ra, Uyển Nhi vừa bưng một bát cháo đến trước mặt Cố Vân Đình, đột nhiên buông tay ra, làm dính hết lên y phục của nàng ta.

Sau đó, nàng ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta và bắt đầu nhận sai lầm về phía mình: "Tất cả là lỗi của nô tì, phu nhân không hề cố ý đâu ạ. Cho dù là... cũng là do nô tì đã vô tình chọc giận phu nhân, xin lão gia không cần trách móc phu nhân!"

Bỏ qua một tràn hành động lưu loát của Uyển Nhi, ta không khỏi bật cười, chống tay lên bàn xem kịch.

Bà bà trực tiếp tát Cố Vân Đình một cái, tức giận nói: "Uyển Nhi vẫn đang mang thai, vậy mà ngươi lại muốn hãm hại nàng ấy! Diêu Vân, sao ngươi lại có thể độc ác như vậy hả!"

Cố Vân Đình che mặt, sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn ta mới được tận mắt chứng kiến màn biến hóa của Uyển Nhi.

Người phụ nữ mà hắn vô cùng yêu thích và quý trọng, luôn ở trước mặt hắn làm ra vẻ nhu mì, khiêm tốn, thậm chí chưa bao giờ lớn tiếng. Nhưng bây giờ, chắc hẳn hắn đã biết được bộ mặt thật của nàng ta rồi nhỉ?

Uyển Nhi ở một bên khóc lóc cầu xin, giống như đổ dầu vào lửa, khiến bà bà càng tức giận hơn. Bà ta mắng Cố Vân Đình một trận rồi đuổi hắn ra khỏi phòng ăn.

Lúc Cố Vân Đình rời đi, hắn quay lại nhìn ta bằng ánh mắt cầu xin, nhưng ta lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Sau bữa sáng, khi ta chuẩn bị rời phủ, hắn chặn ta lại. "Vân nương, khi nào chúng ta mới có thể đổi trở về như cũ?"

"Từ từ, ngươi gấp cái gì? Ngươi đã làm quen với việc quản lý mọi chuyện trong phủ chưa? Uyển Nhi chỉ mới vừa vào cửa, chưa có việc để làm đâu, vừa lúc ngươi đang là Cố phu nhân, nên tự mình lo liệu việc cưới hỏi của nàng ta đi, chẳng phải đấy là việc có ý nghĩa hơn sao?"

Ta bỏ đi mà không nói một lời, nhưng hắn lại túm lấy tay áo ta. "Chúng ta cần phải nhanh chóng đổi lại, ta không quen với việc quản lý mọi chuyện trong phủ và nàng cũng không thích làm việc ở nha môn của ta mà đúng không?"

Ta dừng bước, liếc nhìn hắn một cái, rồi cười nói: "Ngươi không quen với việc quản lý phủ, nhưng ta thì rất quen với việc ở nha môn, chúng ta từng học chung trường với nhau, những gì ngươi biết, thì ta cũng biết đấy."

Trên đường đến nha môn, ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Gia đình ta rất cởi mở, khi ta còn nhỏ, phụ thân đã gửi ta đến trường để học, nơi ta đã gặp Cố Vân Đình.

Bọn ta có thể xem như là thanh mai trúc mã, cùng nghe phu tử giảng bài, cùng nhau trốn học, cùng nhau đến tiệm sách đọc sách...

Đôi mắt hắn lúc đó sáng ngời, với khí chất thanh niên nhiệt huyết, hắn từng hứa với ta: "Diêu Vân, nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, cả đời này ta sẽ không cưới ai khác ngoài nàng cả, chỉ có một mình nàng mà thôi!"

Lúc đó ta hưng phấn đến mức túm tóc hắn cảnh cáo: "Nếu chàng dám phản bội ta, ta sẽ ném chàng xuống sông làm thức ăn cho cá!"

Nhưng bây giờ, hắn ta lại cho rằng ta thô tục, keo kiệt, không còn dịu dàng, hào phóng như xưa.

Nhưng thực ra, ta chưa bao giờ là người như vậy cả.

Sau hai ngày làm việc ở nha môn thay cho Cố Vân Đình, ta dần dần tìm lại được những cảm xúc thuở ban đầu của bản thân, càng ngày ta càng muốn nắm bắt cơ hội này.

Nếu như ta phải sống với cơ thể của Cố Vân Đình suốt đời, thì cũng coi như bản thân được tiêu diêu tự tại, nhưng nếu một ngày nào đó ta phải quay trở về thì sao?

Ta không thể chịu đựng được khi nhìn cơ thể mình bị tra tấn và cầm tù trong phủ suốt quãng đời còn lại.

Vậy nên, ta nhanh chóng trải giấy ra, mài mực, cầm bút viết một bức thư hòa ly..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play