4.
Ta và Cố Vân Đình từng học chung lớp với nhau trong nhiều năm, ta có thể dễ dàng bắt chước nét chữ của hắn ta.
Để đảm bảo có đủ bằng chứng và nhân chứng, ta đã sai Tiểu Nhất đứng bên cạnh để mài mực cho ta.
Khi Tiểu Nhất thấy ba chữ "thư hòa ly" trên giấy, đôi mắt gã đã mở to: “Lão gia, lão gia, ngài muốn ly hôn với phu nhân sao?”
Ta bình tĩnh nói: “Nhìn nhiều hỏi ít thôi.”
Tiểu Nhất "dạ" một tiếng rồi giữ im lặng.
Chỉ một bức thư hòa ly thôi là chưa đủ, ta đã tranh thủ công việc và giờ nghỉ hàng ngày của mình để mua tiểu viện, người hầu, đồ gia dụng hàng ngày, v.v...
Công việc ở nha môn ngày càng trở nên thuận lợi, thậm chí các đồng nghiệp cũng khen ngợi ta: “Vân Đình huynh quả nhiên có tài văn chương xuất chúng, rất giống phong thái ngày xưa, ngay cả Thánh thượng cũng phải ngỡ ngàng!”
Thực ra, năm đó khi Cố Vân Đình tham gia khảo thí, hắn chỉ đỗ hạng ba, theo quy định thì hắn phải học thêm ba năm nữa mới được nhận chức quan. Nhưng ở cuộc thi của Hàn Lâm Viện, hắn ta viết một bài luận cực kỳ xuất sắc, được bệ hạ ưu ái phong làm quan văn ngũ phẩm.
Mà bài luận đó thực chất là do ta viết.
Nếu không phải vì nữ tử không được phép tham gia vào chính trị, thì có lẽ chức quan hiện tại của hắn phải thuộc về ta mới đúng.
Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu ta.
Ta muốn nữ tử cũng được học hành và đỗ đạt công danh.
Nếu chỉ có một mình ta thôi thì rất khó có thể thay đổi hiện trạng, thậm chí có thể bị xem là kẻ ngoại đạo vì ý tưởng đặc biệt táo bạo này, nên ta phải tiến hành nó thật cẩn thận. Nhưng chỉ cần có người nỗ lực vì điều này, một năm không được, vậy thì mười năm, năm mươi năm, trăm năm…
Một ngày nào đó, nữ tử sẽ được đứng ngang hàng với đám nam nhân, có thể tham gia khảo thí, có thể xuất đầu lộ diện trước công chúng, không cần phải phụ thuộc vào đám nam nhân, cũng không cần từ bỏ tự trọng để đi lấy lòng nam nhân nữa…
Ta muốn mở một thư viện*, một thư viện chỉ dành riêng cho nữ tử học hành.
(*đây là cách gọi trường học của Trung Quoics thời xưa)
Ta ngày càng bận rộn ở bên ngoài, về phủ cũng muộn hơn, nên đã bỏ lỡ nhiều vở kịch lớn.
Nghe nói Cố Vân Đình đang đấu đá với Uyển Nhi càng ngày càng khốc liệt, để bảo vệ địa vị của mình, Uyển Nhi liên tục gây khó dễ, hãm hại, bán thảm, giả vờ ngoan ngoãn... Mà bà bà thì lại cực kỳ yêu thích bộ dạng này của nàng ta.
Cuộc sống của Cố Vân Đình ngày càng trở nên khó khăn, thậm chí cả những người xung quanh cũng bỏ mặc hắn và tìm cách lấy lòng Uyển Nhi.
Hôm đó, ta về phủ giữa lúc đêm khuya, ngay khi bước vào cửa, một bóng đen lao đến.
“Vân nương! Vân nương...”
Ta nhìn kỹ, là Cố Vân Đình, người mà ta đã nhiều ngày không gặp, đang dựa vào người ta, gầy hơn trước rất nhiều, tóc bù xù như ma nữ.
Ta nhìn cơ thể mình bị hắn hành hạ ra nông nỗi như vậy, tức giận quát: “Cố Vân Đình, ngươi có thể đối xử tốt với cơ thể ta có được không?”
Hắn nắm lấy vạt áo ta, khóc lớn: “Vân nương, ta sai rồi! Ta thực sự không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Nếu đã không thể đổi về như cũ, nàng có thể dẫn ta rời khỏi phủ được không? Nơi này thật kinh khủng, ta không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa...”
Ta gỡ từng ngón tay hắn ra khỏi vạt áo, thản nhiên nói: “Cái nơi kinh khủng này chính là Cố phủ, nhà của ngươi đấy.”
“Trong mắt bọn họ, ta chính là Vân nương, bọn họ không thèm quan tâm đến ta, nương đánh chửi ta, Uyển Nhi tính kế hãm hại ta, ngay cả người hầu cũng dám giễu cợt, sỉ nhục ta...”
Cố Vân Đình vẫn đang khóc lóc kể lể, khóe miệng của ta hơi cong lên.
Nhìn thấy nụ cười của ta, hắn ta sửng sốt: “Vân nương, nàng có ý gì?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Cố Vân Đình, ngươi bây giờ đã biết bản thân Vân nương sống ở Cố phủ đã phải trải qua những gì chưa? Trước đây, ta từng khóc lóc kể lể với ngươi, nhưng ngươi lại cảm thấy ta phiền phức và bỏ mặc ta, ngươi còn nói rằng phu nhân của ai cũng đều sống như thế, còn ta thì lại không làm được? Lúc ngươi muốn nạp thiếp nhưng bị ta ngăn cản, khi ấy ngươi cãi nhau với ta, mắng ta lòng dạ hẹp hòi, không xứng đáng làm Cố phu nhân. Những điều này, nếu không diễn ra trên người của ngươi, thì làm sao ngươi thấu hiểu được nỗi đau đó, đúng không?”
Hắn suy sụp, mất mát, miệng lẩm bẩm: “Ta sai rồi...”
Ta khẽ cười một tiếng, sau đó đi lướt qua hắn.
5.
Khi tỉnh dậy, nhìn thấy trần giường quen thuộc, ta sửng sốt một lúc mới nhận ra mình và Cố Vân Đình đã đổi trở về.
Còn chưa kịp đứng dậy, bên ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, Cố Vân Đình mở cửa lao vào, đột nhiên ôm chặt lấy ta.
“Vân nương, Vân nương...”
Hắn thì thầm gọi tên ta, giọng điệu tràn đầy vui mừng: “Chúng ta đã đổi lại cho nhau rồi, chúng ta đã đổi lại rồi!”
Cuối cùng, hắn ta cũng lấy lại địa vị của mình mà không còn phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ ở hậu viện và nhận đủ loại ánh mắt phán xét như trước nữa. Cố Vân Đình rất phấn khích, hắn ôm ta nói chuyện một hồi lâu. Cuối cùng, hắn ta nói bằng giọng trìu mến tỏ ý sẽ quý trọng ta và hứa sẽ thay đổi, không để ta phải chịu oan ức nữa.
Nhưng ta chỉ mỉm cười và im lặng nghe hắn luyên thuyên.
Hắn hiện tại rất nhiệt tình săn sóc ta, không còn giống như tối hôm bọn ta cãi nhau.
Lúc đó, hắn ta đã chỉ vào mặt ta, gọi ta là "tiện phụ vô sỉ", rồi đóng sầm cửa bỏ đi. Trong sự tuyệt vọng, ta nằm sấp trên đất, chắp tay cầu xin ông trời cho ta một cơ hội, để Cố Vân Đình cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của ta!
Có lẽ chính vì vậy mà bọn ta đã hoán đổi cơ thể với nhau.
Ta không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, nên ta giơ tay ra hiệu im lặng, rồi nhìn hắn nói từng chữ: “Chúng ta hòa ly đi.”
Cố Vân Đình như bị hạ cổ, cơ thể đột ngột cứng lại, miệng há hốc nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại tỉnh táo, vội vàng nắm chặt cánh tay của ta.
“Vân nương? Tại sao chứ? Về sau ta sẽ đối xử tốt với nàng mà!”
Đúng lúc này, Uyển Nhi đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Cố Vân Đình đang có mặt ở đây, nàng ta vội thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, thay vào đó nàng ta giả vờ nhu thuận, hiền lành, đoan chính chào Cố Vân Đình: “Thiếp chào tường công ạ.”
Nàng ta vẫn chưa hề biết rằng, trong cơ thể mà nàng ta luôn tính kế trước kia, thực chất chính là linh hồn của Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình sao có thể chịu đựng được nàng ta nữa cơ chứ, hắn ngay lập tức lao đến chỗ của Uyển Nhi, tát mạnh nàng ta một cái: “Tiện nhân!”
Hắn ta tát mạnh đến mức khiến cho Uyển Nhi lăn ra bất tỉnh.
Ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc váy của Uyển Nhi bị nhuộm đỏ bởi m.á.u.
“Mau gọi đại phu đến đây ngay.”
“Gọi đại phu đến làm gì? Loại tiện nhân như ả, nên c.h.ế.t đi cho đỡ chật đất!”
Cố Vân Đình còn tuôn ra những lời độc ác, cho đến khi thấy vết m.á.u, hắn ta mới hoảng sợ, nhanh chóng bế Uyển Nhi lao ra ngoài.
“...”
Sau khi hắn rời đi, ta từ từ đứng dậy dọn đồ đạc.
Ta tắm rửa và thay y phục, tự vẽ lông mày trước gương, mặc một bộ y phục mới tinh, rồi rời khỏi Cố phủ.
6.
Sau đó, ta đã đến tiểu viện mà ta đã mua trước đó, vừa có tiền vừa có tôi tớ phục vụ, cuộc sống ở đó vô cùng vui sướng.
Cơ thể của ta đã bị Cố Vân Đình giày vò đến mức chỉ còn da bọc xương, ta đã phải dành một khoảng thời gian để chăm sóc cẩn thận, cuối cùng thì khuôn mặt tái nhợt hốc hác của ta dần dần hồng hào trở lại, toàn thân tràn đầy sinh lực, như trẻ lại mấy tuổi.
Sau khi sức khỏe hồi phục, ta bắt đầu ra ngoài bôn ba khắp nơi để thuê một miếng đất để mở một trường học dành cho nữ tử, nhưng việc chọn địa điểm không dễ dàng.
Dù đã lựa chọn được một vị trí thích hợp, nhưng khi bọn họ nghe tin ta muốn mở một trường học dành cho nữ tử, bọn họ lập tức từ chối cho ta thuê.
Ta biết vấn đề này cần phải cân nhắc lâu dài, bởi vậy ta cũng không sốt ruột, mà từ từ tìm kiếm những nơi thích hợp khác.
Một tháng sau, lúc sáng sớm ta chuẩn bị ra ngoài, thì nhìn thấy Cố Vân Đình đang đứng bên ngoài.
Khi mua tiểu viện này, ta không hề giấu giếm Tiểu Nhất, vậy nên sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm ra nơi này.
Mặc dù Cố Vân Đình đã trở về cơ thể của chính mình, nhưng khuôn mặt hắn toát lên vẻ uể oải, tinh thần tang thương mỏi mệt, chỉ khi nhìn thấy ta, ánh mắt của hắn mới hơi sáng lên một chút.
“Vân nương...”
Ta lùi về sau một bước để giữ khoảng cách với hắn: “Có chuyện gì?”
Cố Vân Đình lộ ra vẻ đau khổ, van nài ta: “Nàng theo ta trở về phủ đi, trong một tháng nàng rời đi, mọi thứ trong phủ đều rối loạn thành một nùi.”
Ta nhướng mày, mỉm cười: “Lần trước ta đã nói rõ, ta muốn hòa ly.”
Cố Vân Đình vội vàng nói: “Không, ta không muốn hòa ly, ta biết đó là lỗi của ta, ta sẽ không bao giờ đối xử như vậy với nàng nữa, xin nàng hãy cho ta thêm một cơ hội...”
“À, còn về ả đàn bà Uyển Nhi kia, đứa con trong bụng ả ta đã không còn và ta cũng bán ả đi rồi. Từ nay về sau sẽ không còn người phụ nữ khác trong phủ nữa, nàng vẫn là thê tử duy nhất của ta!”
Hắn tỏ ra vẻ thâm tình và kể lể sự nhớ nhung của hắn đối với ta. Nhưng khi ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, ta cảm thấy nó xa lạ đến đáng sợ.
Một ngày làm phu thê, trăm ngày ân ái, dù cho Uyển Nhi có làm nhiều việc xấu, nhưng dù sao nàng ta vẫn mang thai đứa con của hắn. Vậy mà hắn lại nhẫn tâm xóa sạch đứa nhỏ và đem nàng ta đi bán…
Ta chưa bao giờ biết rằng phu quân của mình lại là một người tàn nhẫn đến như vậy.
Ta quay đầu bước vào tiểu viện, lấy ra bức thư hòa ly đã được cất giấu ở đây từ trước. Đó là bức thư được viết bằng nét chữ của Cố Vân Đình, kèm theo dấu mộc của hắn.
Nhìn thấy thư hòa ly, con ngươi Cố Vân Đình bất ngờ co rút lại, liên tục phủ nhận: “Đây không phải do ta viết! Ta không thừa nhận đã viết nó!”
Ta lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi Tiểu Nhất đi, liệu đó có phải là bút tích của ngươi không?”
Tiểu Nhất đứng phía sau Cố Vân Đình, lắp bắp nói: “Nô tài... nô tài đã tận mắt thấy chính tay ngài viết...”
Cố Vân Đình nhìn chằm chằm ta: “... Rõ ràng là nàng!”
Đúng vậy, là ta đã viết nó. Nhưng chuyện hoán đổi thân thể này nói ra thì ai mà tin cơ chứ? Bức thư hòa ly có cả nét chữ và dấu mộc của hắn, lại có nhân chứng thấy "hắn" tự tay viết nó, thì làm sao hắn có thể phản bác được chứ.
Ta chậm rãi nói: “Nếu ngươi không đồng ý hòa ly, ta sẽ mang bức thư này đến nha môn thưa kiện.”
Cố Vân Đình tức giận, đột nhiên cướp lá thư hòa ly khỏi tay ta, xé thành từng mảnh, lớn tiếng nói: “Để ta xem nàng sẽ thưa kiện như thế nào! Diêu Vân, ta nói cho nàng biết, cả đời này nàng đừng có mơ tưởng đến việc hòa ly với ta!”