Thuyền Quyên

Chương 4


11 tháng


10.

Trong lúc nói chuyện, bọn ta đã bất giác đến bên ngoài cung điện. 

Vị thái giám bước vào trong truyền tin, chẳng bao lâu hoàng thượng triệu kiến bọn ta đến ngự thư phòng.

Trước khi diện kiến thánh nhan, ta cảm thấy cực kỳ căng thẳng, lo sợ rằng một sai sót nhỏ cũng có thể khiến ta mất mạng. 

Nhưng sau khi thật sự diện kiến Hoàng thượng, ta mới nhận ra rằng mọi thứ không đáng sợ như tưởng tượng.

Hoàng thượng đã hỏi ta về một số chuyện liên quan đến việc thành lập thư viện dành riêng cho nữ tử, lát sau bọn ta chuyển sang chủ đề thơ ca. Bọn ta càng nói càng hợp ý nhau vô cùng, Ngài không tiếc lời khen tặng ta và cho phép ta ngồi cùng Ngài.

Tình cảnh của Cố Vân Đình còn khá thảm, hắn vẫn phải quỳ gối bên cạnh, không dám nâng đầu lên.

Cuối cùng, hoàng thượng nói: “Diêu nương tử, ngươi quả đúng là sinh hoa diệu bút* mà, có chí lớn, trẫm rất khâm phục ngươi. Lần này trẫm triệu ngươi vào cung là vì có chuyện muốn xác nhận.”

(*Sinh hoa diệu bút: Chỉ văn chương viết ra hay, dùng để ví với tài năng sáng tác.)

Thái giám ngay lập tức đưa một bài luận cho ta.

“Bài luận này, có phải do ngươi viết không?”

Ta đọc sơ qua và nhận ra đó chẳng phải là bài luận mà Cố Vân Đình đã viết khi tham gia kỳ thi Hàn Lâm Viện cách đây mấy năm sao.

Ta nhìn Cố Vân Đình đang quỳ gối ở một bên, gật đầu thừa nhận: “Là thảo dân đã viết bài này.”

Hoàng thượng cười to: “Khó trách những bài viết sau này Cố Vân Đình không lọt vào mắt ta. Trẫm còn tưởng rằng tài năng của hắn đã cạn kiệt, hóa ra hắn lại chơi trò treo đầu dê bán thịt chó!”

Cố Vân Đình sợ đến mức vội vàng quỳ lạy: “Thần biết tội!”

Hoàng thượng nhìn ta và hỏi: “Diêu nương tử, ngươi muốn trẫm trừng phạt hắn thế nào?”

Ta liếc nhìn Cố Vân Đình bằng ánh mắt thờ ơ, trong lòng cũng không còn hứng thú để đối phó với hắn nữa. 

Hiện tại, lòng ta gắn liền núi sông, tâm nguyện hướng về đào mận*, Cố Vân Đình giống như con kiến ​​dưới chân núi hùng vĩ, hoàn toàn không đáng để ta chú ý.

(*Lòng gắn liền với núi sông, tâm nguyện hướng về đào mận: Câu này dùng để ám chỉ lòng nữ chính đã hướng về thư viện Thuyền Quyên, còn lý tưởng của nàng là tập trung vào việc nuôi dưỡng thế hệ tương lai.)

“Thảo dân không muốn bẩn tay của mình. Hắn đã phạm phải tội gì, xin Bệ hạ hãy xử hắn theo pháp luật.”

Hoàng thượng gật đầu, cuối cùng Ngài nói: “Cố Vân Đình phạm tội gian lận trong kỳ thi Hàn Lâm Viện, hắn sẽ bị phạt hai mươi đại bản và tước bỏ chức quan.”

Cuối cùng, Cố Vân Đình bị lôi ra ngoài. 

Thậm chí trong ngự thư phòng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ xa của hắn.

11.

Tin tức ta được hoàng thượng triệu kiến lan truyền khắp nơi, danh tiếng của thư viện Thuyền Quyên càng ngày tăng cao, thậm chí có xu hướng vượt mặt thư viện dành cho nam tử.

Có nhiều nam tử muốn đến thư viện Thuyền Quyên để học, nhưng đều bị ta từ chối hết.

Nếu họ muốn đi học, thì có nhiều thư viện để cho bọn họ lựa chọn, nhưng có quá ít sự lựa chọn cho nữ tử, ta không thể quên lý tưởng ban đầu của mình được.

Bây giờ, ta đã trở thành người được thánh thượng chú ý, không ai dám nói xấu ta nữa. Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của huynh trưởng, ta đã dọn về nhà mẹ đẻ.

Từ miệng huynh trưởng, ta nghe được một số tin tức về Cố Vân Đình. Hắn bị đánh hai mươi đại bản, dưỡng thương hơn một tháng mới tốt lên một chút, lại bị tước bỏ chức quan, bây giờ thê tử của hắn càng ngày càng bất mãn, thậm chí còn noi gương ta quyết định hòa ly.

Sau đó, phía bên nhà gái còn phải đền bù một nửa của hồi môn mới có thể rời khỏi Cố gia, rồi quay đầu đưa một nửa còn lại của hồi môn vào thư viện Thuyền Quyên chỉ để có được một chỗ học hành.

Ta trả lại của hồi môn và chỉ nhận người.

Nếu nàng ấy muốn học, ta sẽ dạy cho nàng.

Sau đó, Cố gia muốn thú thêm thê tử, nhưng vì danh tiếng quá xấu, nên không có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho hắn.

Huynh trưởng ta vẫn còn sợ hãi: “Cốc Vân Đình cũng không phải là người lương thiện, may mà muội đã hòa ly với hắn, nếu không sớm muộn cùng hắn vì chuyện gian lận mà gặp họa.”

Ta cầm cây thước trong tay gõ gõ lên mặt bàn: “Ca ca, huynh đừng đổi chủ đề, bài luận hôm nay vẫn chưa viết xong kìa.”

Năm nay là năm tổ chức khảo thí, huynh trưởng ta muốn đỗ Trạng nguyên bên võ, nhưng vẫn cần phải thi văn chương, vì vậy huynh ấy đã tìm ta để bổ túc.

Mặt huynh trưởng như đưa đám, cứng đờ cầm cây bút lên và tiếp tục vật lộn với bút mực và giấy.

Sau khi thúc giục huynh ấy hoàn thành bài tập hôm nay, ta ngồi trên xe ngựa đi đến học viện Thuyền Quyên.

Đi ngang qua Cố phủ, môn đình đổ nát, người hầu gác cổng đang dựa vào tường ngủ gục, lá rụng và bụi bẩn đầy trên sàn cũng không có ai dọn dẹp.

Ta thở dài hai tiếng, đem cảnh tượng này bỏ lại sau lưng, đưa mắt nhìn về phía xa xa là làn khói xanh trên sườn núi, nơi có một thư viện sạch sẽ và ngăn nắp, ta có thuê mama đến quét dọn và nấu cơm hằng ngày, để các nữ đệ tử trong thư viện có thể sống thoải mái hơn.

Càng tiến lại gần hơn, ta có thể nghe thấy rõ tiếng đọc bài vang lên lanh lảnh, ngửi được mùi thơm sảng khoái của mực in.

Xe ngựa dừng lại ở chân núi, ta đi bộ lên núi. Khi đi ngang qua một nhóm nữ oa, các nàng thấy ta liền cười hì hì chào hỏi: “Chào Diêu phu tử!”

Ta mỉm cười đáp lại các nàng, nhìn nụ cười rạng rỡ của các nàng, lòng ta cảm thấy rất vui sướng, khó mà tả nổi bằng lời.

Giấc mộng của ta rất xa và rất lớn đến mức ngay cả khi nói ra cũng trở thành trò cười.

Nhưng ta đang từng bước tiến gần tới nó hơn, đợi đến khi ta qua đời, sẽ có người kế thừa tiếp tục đi tiếp con đường của ta. Như chuyện Ngu Công dời núi, đó là điều ta mong muốn trong đời.

Ta sẵn sàng làm việc này đến cuối đời.

____

(Hoàn chính văn)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play