Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên vào Cục Dân Chính, bên trong có một người bước ra nghênh đón họ.

"Giang tổng."

Giang Dư Trì khẽ gật đầu, đưa sổ hộ khẩu của anh và Lâm Phó Niên cho nhân viên công tác.

"Cái gì nên làm thì làm, cái gì nên ký thì ký."

Nhân viên công tác nhìn thoáng qua Lâm Phó Niên, phát hiện không có nụ cười hạnh phúc nào trên khuôn mặt của người đàn ông sắp kết hôn này.

"Xin hỏi... Người yêu của Giang tổng có nguyện ý không..."

Giang Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn nhân viên công tác.

"Cậu ta không có quyền lựa chọn."

Nhân viên công tác lau mồ hôi lạnh: "Được rồi, Giang tổng, lát nữa tôi sẽ thông báo cho ngài và người yêu vào chụp ảnh."

Nhân viên công tác cầm sổ hộ khẩu rời khỏi tầm nhìn của hai người, thở dài.

"Ai... Lại là một đôi khổ tình."

Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên ngồi trên ghế sofa.

"Cưới tôi khiến cậu khổ sở lắm sao?"

Lâm Phó Niên ngước mắt lên nhìn.

"Anh có yêu tôi không?"

"Không yêu."

Lâm Phó Niên không ngạc nhiên khi nghe câu trả lời như vậy.

"Còn cần tôi nói thêm không?"

Lúc này nhân viên công tác đi tới: "Có thể chụp ảnh rồi."

Giang Dư Trì đi theo nhân viên công tác rời đi, Lâm Phó Niên cũng đi theo.

Hai người trước tiên ký giấy đăng ký kết hôn, sau đó đi chụp ảnh. Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên ngồi trước tấm vải đỏ.

Nhiếp ảnh gia vẫy vẫy tay: "Hai vị xích lại gần chút nữa."

Lâm Phó Niên không di chuyển, Giang Dư Trì nhích gần về phía Lâm Phó Niên một chút.

Nhiếp ảnh gia cười nói: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

Nhưng nhiếp ảnh gia chụp ảnh rất lâu vẫn không tìm được thứ mà mình muốn, anh ta luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, rồi chợt nhận ra.

Nụ cười!

"Sao hai vị không cười, nhận giấy đăng ký kết hôn không phải nên cười một cái sao?"

Giang Dư Trì bất đắc dĩ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Lâm Phó Niên cũng cố gắng nở một nụ cười điềm tĩnh đẹp đẽ. Mặc dù nụ cười nhìn rất đẹp nhưng Lâm Phó Niên biết rất rõ.

Đó không phải là nụ cười thật lòng.

Mười phút sau, hai người cầm giấy đăng ký kết hôn đi ra khỏi Cục Dân Chính, hai bản đều ở trong tay Giang Dư Trì, Lâm Phó Niên cũng không thèm để ý.

"Cái này giao cho tôi cất giữ."

Lâm Phó Niên vẫn còn đang ngẩn người, cậu đã kết hôn, dưới tình huống bị uy hiếp mà kết hôn.

Từ giờ trở đi sẽ không còn cậu chủ nhà họ Lâm nữa, mà chỉ có bạn đời hợp pháp của Giang Dư Trì...

Hai người lên xe, Giang Dư Trì không khởi động xe mà nói điều gì đó, không biết là đang nhắc nhở Lâm Phó Niên hay là nhắc nhở chính mình.

"Kết hôn không có nghĩa là tôi yêu cậu, tôi yêu..."

Lâm Phó Niên giành trước nói những lời sau đó.

“Anh không yêu tôi, anh chỉ yêu Thẩm Chi Ức, kết hôn chẳng qua là để hành hạ tôi mà thôi.”

"Tôi biết, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần đâu."

"Dừng xe được không? Tôi muốn mua chút đồ."

Giang Dư Trì không nói gì, anh cũng không có ý định dừng lại.

Lâm Phó Niên nhẹ nhàng bổ sung thêm.

"Tôi sẽ không chạy."

Giang Dư Trì tìm thấy một chỗ dừng xe trong siêu thị, nghĩ thầm.

'Cậu đã nói ra câu mà ba năm trước tôi muốn nghe nhất, nhưng đó không phải là điều tôi muốn.'

Lâm Phó Niên mở cửa xuống xe, chưa đi được mấy bước đã quay trở lại.

"Anh có tiền không? Điện thoại của tôi bị hỏng rồi, tôi cũng không có tiền mặt."

Giang Dư Trì đưa thẻ cho cậu.

"Cảm ơn."

Lâm Phó Niên cảm ơn anh rồi bước vào siêu thị.

Ngồi trong xe, Giang Dư Trì lấy ra một bức ảnh từ bên trong bộ vest, ảnh chụp một người đàn ông đang bước ra khỏi sân bay.

Nhìn kỹ lại, người này chính là Phó Tinh Nghịch!

"Phó Tinh Nghịch, anh không thể kết hôn với cậu ấy, cũng không thể tìm thấy cậu ấy đâu."

Sau đó, anh dùng hai tay thon dài xé bức ảnh thành từng mảnh rồi ném nó ra ngoài cửa sổ xe.

Vụn giấy của bức ảnh nằm rải rác trên mặt đất.

Lâm Phó Niên lấy bật lửa châm điếu thuốc đặt lên miệng, sau đó lên xe.

"Đi thôi."

Giang Dư Trì thấy Lâm Phó Niên mua rất nhiều thuốc lá, lại thấy động tác hút thuốc rất thuần thục của Lâm Phó Niên.

"Cậu học hút thuốc khi nào?"

"Cái gì?"

Lâm Phó Niên phản ứng lại rồi nhìn vào làn khói.

"Anh hỏi cái này hả?"

"Không nhớ nữa, chắc cũng hơn ba năm rồi."

Giọng điệu không chắc chắn này không phải là giả vờ, mà là vì cậu thật sự không biết bây giờ là tháng mấy.

Giang Dư Trì ngừng nói, cả hai im lặng cho đến lúc về tới biệt thự.

Lâm Phó Niên xuống xe trước, dừng lại ở cửa, cậu liếc nhìn căn biệt thự sang trọng, thầm nghĩ.

'Mình lại lần nữa bước vào cái lồng giam này.'

Hít một hơi thật sâu, cậu bước vào, Giang Dư Trì cũng theo sau.

Lâm Phó Niên nhìn cánh cửa đang từ từ đóng lại, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

"Đã lãnh chứng xong, ba mẹ tôi cũng ở trong tay của anh, tôi có thể liên lạc với người bên ngoài không."

Giang Dư Trì ngồi trên ghế sô pha: "Cậu muốn liên lạc với ai? Đoàn Cảnh Thời? Trác Dương? Hay là... Phó Tinh Nghịch."

Hốc mắt Lâm Phó Niên ửng đỏ: "Đã lâu như vậy rồi, tôi phải báo một tin bình an chứ."

Giang Dư Trì ngoắc tay.

"Lại đây."

Lâm Phó Niên nắm chặt vạt áo của mình, đi qua.

Giang Dư Niên vươn tay kéo cậu, để cậu ngồi trên đùi mình, vươn tay nghịch mái tóc đẹp đẽ của Lâm Phó Niên.

Lâm Phó Niên né tránh một hồi, giọng nói run run, cậu rất sợ người này sẽ làm cho xong chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Giang Dư Trì xuay mặt cậu qua hôn lên khóe miệng cậu.

Lâm Phó Niên đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy!"

"Tôi làm gì sao? Cậu hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ chứ nhỉ."

Giang Dư Trì nói xong liền bế Lâm Phó Niên đi lên lầu.

Lâm Phó Niên sử dụng hết sức lực của mình để thoát khỏi lòng ngực anh, lại bị anh ấn trở về một lần nữa.

"Anh buông tôi ra!"

Những lời chứa đầy sự uy hiếp liền lọt vào tai Lâm Phó Niên.

"Cậu không vâng lời, hậu quả chỉ có thể để ba mẹ cậu gánh."

Khi Lâm Phó Niên nghe thấy những lời này, đôi mắt cậu tối sầm lại, ngừng giãy giụa.

"Anh có thể phát sinh loại chuyện này với tôi được sao? Anh làm vậy là đang phản bội cậu Thẩm đó."

Giang Dư Trì ném Lâm Phó Niên lên giường, chăm chú nhìn vào mặt cậu.

"Khuôn mặt của cậu giống Chi Ức đến bảy tám lần, tôi coi cậu là cậu ấy là được."

"Hy vọng sau này cậu đừng cảm thấy tôi có tình cảm với cậu, cũng đừng quên cậu chỉ là thế thân của cậu ấy."

"Hơn nữa, không phải cậu yêu tôi sao? Làm thế thân cho cậu ấy cậu hẳn sẽ rất vui nhỉ."

Lâm Phó Niên nhắm hai mắt lại, mặc dù cậu không còn phản kháng hay nói chuyện nhưng cả người run rẩy kia đã chứng tỏ cậu đang rất sợ hãi.

Thế thân sao...

Đúng vậy... Cậu có khuôn mặt rất giống Thẩm Chi Ức.

Cậu thực sự vui vẻ sao?

Không biết nữa…

Người cậu yêu bao nhiêu năm đang ở trước mặt, cùng cậu lãnh giấy đăng ký kết hôn. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Nhưng cậu có vẻ... thực sự không vui.

Lâm Phó Niên trước đây chống lại anh là vì sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép cậu khuất phục trước tội danh không thuộc về mình.

Nhưng bây giờ... sự kiêu ngạo và tự do mà cậu khao khát đã dần bị xóa sạch bởi căn biệt thự sang trọng và tăm tối cùng những mối đe dọa này.

Sau đó Giang Dư Trì đắp chăn lại giúp Lâm Phó Niên, người này vẫn còn đang run rẩy.

Nhưng Giang Dư Trì không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bây giờ đã trời gần khuya rồi.

Giang Dư Trì đi đến bên cạnh bộ đồ mà anh đã cởi, lấy ra hai cuốn sổ màu đỏ được cất ở bên trong, mở ra nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu.

Lâm Phó Niên trên giấy đăng ký kết hôn nở một nụ cười rất đẹp, nhưng nó khác với nụ cười của ba năm trước...

Giang Dư Trì nhìn hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, khóe miệng anh cong lên một nụ cười mà chính anh cũng không thể nhận ra.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play