Những chiếc lá bạch quả từ trên cây bạch quả khổng lồ bay xuống rải rác, rơi trúng tay của một người đàn ông có mái tóc màu xanh tím. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy trên cổ người đàn ông đó có đeo một sợi dây chuyền có chữ YN, con ngươi màu nâu nhạt ẩn dưới đôi mắt hoa đào đó khiến người ta say mê.

Ánh mắt của người đàn ông này rơi xuống thân thể của hai cậu thiếu niên ở bên trái mình, trong đó có một thiếu niên đang nằm trên đùi một thiếu niên khác. 

Người đàn ông ngồi xổm xuống nghe hai thiếu niên nói chuyện.

"Vậy tớ cưới cậu nhé."

"Cậu không được đổi ý đâu!"

"Không đổi ý."

Người đàn ông đưa tay vuốt ve cậu bé đang ngồi dưới gốc cây bạch quả, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.

"Anh Trì..."

Một giây sau, sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi, bóng dáng thiếu niên dưới gốc cây bạch quả biến mất, cây bạch quả trước mặt cũng biến mất, chỉ còn lại một khoảng trắng bao la.

Một lát sau, một người đàn ông tóc đen trạc tuổi anh từ từ xuất hiện trước mặt cậu cách đó năm mét, người này vẫn giống như trước kia. Con ngươi màu hổ phách, vẫn dịu dàng như thế.

Người đàn ông bước về phía bóng người và ngay khi cậu bước một bước, người đàn ông tóc đen lại lùi về phía sau một bước.

Cuối cùng xoay người chậm rãi rời đi...

Người đàn ông hoảng hốt, nhấc chân đuổi theo nhưng cho dù có đuổi bao lâu thì trước mặt vẫn cứ như có một tấm chắn.

Dù người đàn ông có cố gắng đuổi theo đến đâu, người trước mặt cậu vẫn càng ngày càng xa cho đến khi người đó hoàn toàn... Biến mất.

Người đàn ông tóc xanh tím nằm trên giường tỉnh lại sau cơn ác mộng, hai mắt mở to ngồi bật dậy, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Đôi mắt hoa đào ngập tràn sợ hãi.

Hơi thở của gió đêm.

Tiếng mưa rơi ồn ào.

Kim giờ chuyển động làm sao khiến em thôi nghĩ về anh.

...

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người đàn ông tìm thấy điện thoại, nhấn nút nghe.

"Alo, huấn luyện viên, sao vậy."

Giọng của một người đàn ông trung niên phát ra từ đầu dây bên kia.

"Lâm Phó Niên à, đến quán rượu đi."

Người đàn ông tên Lâm Phó Niên dịu dàng nói: "Được."

Huấn luyện viên nói: "Về nước trong vòng một tháng nhớ đến đồn cảnh sát báo cáo."

Lâm Phó Niên nghịch nghịch lọn tóc màu tím rũ trước mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi biết rồi." Sau đó cậu cúp điện thoại.

Cậu mang dép đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

"Sao lại mơ thấy chuyện trước kia vậy."

Giấc mơ này đối với Lâm Phó Niên vô cùng chân thực, lúc tỉnh dậy cả người vẫn còn run rẩy, có điều đã bị cậu nhanh chóng ném ra sau đầu.

Hôm nay là ngày cậu trở về nước, cậu sẽ sớm được gặp gia đình và người yêu của mình.

Ba năm xa cách, những ngày không được ở bên những người thân yêu, ba năm nhung nhớ thoáng chốc xông lên đỉnh đầu.

Lâm phó Niên rửa mặt xong bước ra, mở điện thoại và nhìn lên màn hình, hình nền điện thoại là ảnh của cậu và một người đàn ông khác.

"Anh Trì, ba năm, chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Một giờ sau, Lâm Phó Niên ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt ngập tràn vui sướng.

"Sầm Thành, tôi trở lại rồi đây."

Sầm Thành... Khuynh Lăng.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất có một người đàn ông tóc đen, đôi mắt màu nâu nhạt, ngũ quan không thể tìm được chỗ để chê, người này là cậu hai nhà họ Giang, Giang Dư Trì, người ta đánh giá anh là "sương mù bí ẩn".

Đánh giá này có hai ý: Thứ nhất là khiến người ta mê say, thứ hai là một "mê cung".

Cẩn thận quan sát sẽ thấy người này giống y như đúc với người đàn ông trong hình nền điện thoại của Lâm Phó Niên, chỉ là trong mắt thiếu đi sự dịu dàng mà Lâm Phó Niên nói.t-y-t

"Cốc cốc cốc..."

Giọng nói của người đàn ông như lạnh băng truyền ra: "Vào đi."

Một người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài cửa bước vào: "Giang tổng, tiền ngài bảo tôi giao cho cậu Thẩm, tôi đã giao rồi."

"Ngoài ra... Có tin tức của cậu chủ Lâm."

Biểu cảm trên gương mặt Giang Dư Trì khẽ thay đổi, vừa như vui mừng lại vừa như khinh thường.

"Nói đi."

Người đàn ông mặc đồ đen: "Cậu chủ Lâm đã trở về nước, vừa mới xuống máy bay, ngài có muốn... Đi gặp cậu ấy không?"

Giang Dư Trì nặng nề khép văn kiện trong tay lại: "Cậu ra ngoài đi."

Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Giang Dư Trì đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh Sầm Thành, con ngươi màu nâu nhạt tràn ngập lạnh lùng, nhưng dưới sự lạnh lùng đó là một loại tình cảm vô cùng phức tạp.

"Ba năm rồi, em chỉ có một tin tức."

Yên lặng thật lâu, anh mới cầm áo khoác và chìa khóa xe rời khỏi Khuynh Lăng, lái xe đến con đường mà Lâm Phó Niên từ máy bay xuống phải đi qua nếu muốn về nhà họ Lâm.

Sân bay...

Lâm Phó Niên kéo hành lý ra khỏi sân bay, nhìn thành phố yên tĩnh quen thuộc này: "Cuối cùng cũng về rồi."

"Ba mẹ và anh Trì thấy mình chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ cho xem."

Nói xong cậu liền lên đường về nhà, vừa đi vừa dạo quanh, ý cười trên mặt rạo rực.

"Ai ui!"

Khi Lâm Phó Niên đi ngang qua ngã tư thì bị người ta đụng ngã xuống đất.

Một bàn tay ưa nhìn vươn ra trước mặt cậu cùng một giọng nói dễ nghe vang lên: "Thật xin lỗi, tôi đang gấp đến bệnh viện đóng viện phí cho mẹ."

"Anh có bị thương ở đâu không?"

Lâm Phó Niên chống tay đứng dậy, phủi hết đất cát trên người sau đó dịu dàng cười với người trước mặt.

"Chuyện nhỏ thôi, có làm cậu đau không?"

"Lần sau đi đường nhớ cẩn thận một chút, cẩn thận làm mình bị thương đấy."

Người này nhìn về phía Lâm Phó Niên: "Tôi biết rồi, anh thật sự không bị thương chứ?"

Lâm Phó Niên ngẩng đầu nhìn người nọ, người đó trong tay ôm một cái túi, tuy gầy gò nhưng rất điềm đạm, khi ánh mắt cậu nhìn đến gương mặt của người đó, Lâm Phó Niên liền ngây ngẩn cả người.

"..."

Ba mẹ mình có phải sinh em trai cho mình không vậy, sao dáng dấp cậu ấy lại giống mình đến thế?

Người này cũng bị gương mặt của Lâm Phó Niên mê hoặc, sau khi lấy lại tinh thần liền nói: "Nếu như anh có chuyện gì, tôi có thể dẫn anh đến bệnh viện."

Lâm Phó Niên dịu dàng đẩy người trước mặt mình một cái: "Không sao không sao, cậu mau đến bệnh viện đóng viện phí cho mẹ đi."

Nói xong liền xách vali rời đi.

Người này đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của Lâm Phó Niên, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Đây chính là người trong lòng của Giang tổng sao? Thật sự rất dịu dàng."

Chiếc xe đang chờ đèn giao thông đến sân bay đã hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy cảnh tượng này. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

"Lâm Phó Niên, em vẫn giống như trước."

Sau khi bóng dáng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của người trên xe, Giang Dư Trì mới nâng kính cửa xe lên.

Lâm Phó Niên xách vali nhìn cổng biệt thự của nhà họ Lâm, cố gắng che giấu tâm trạng kích động đẩy cửa bước vào.

"Ba mẹ! Con về rồi."

Ninh Lê đang đứng tưới hoa ở vườn hoa sau nhà, bà buông bình nước xuống.sau đó chạy thẳng vào phòng, giọng nói này nếu không phải của con trai mình thì còn có thể là ai?

Vừa mới vào nhà bà liền thấy Lâm Phó Niên đang ngồi trên ghế sô pha nhìn đông nhìn tây.

"Niên Niên!"

Lâm Phó Niên nghe thấy giọng nói liền đứng lên đi về phía mẹ mình: "Mẹ, con về rồi, mẹ có nhớ con không?"

Ninh Lê ôm Lâm Phó Niên, khóe mắt ửng đỏ: "Đương nhiên là nhớ, ba năm rồi, con còn không chịu liên lạc với chúng ta."

Lâm Phó Niên gãi đầu: "Haiz, con cũng không có cách nào mà, điện thoại di động và thẻ sim đều là do huấn luyện viên phát."

Ninh Lê quan sát Lâm Phó Niên một chút: "Ba năm không gặp, Niên Niên nhà ta càng lúc càng đẹp trai, nhưng vì sao lại hơi gầy đi vậy."

"Có phải huấn luyện rất mệt mỏi không?"

Lâm Phó Niên nói: "Mẹ cũng không chịu xem con trai mẹ là ai, không sao, cũng không phải quá mệt, chỉ là con có hơi nhớ nhà mà thôi."

"Mẹ, hôm nay mẹ làm tôm hùm cho con ăn được không? Lâu lắm rồi con chưa được ăn món mẹ nấu, con nhớ món tôm hùm của mẹ lắm."

Ninh Lê điểm nhẹ lên chóp mũi của Lâm Phó Niên: "Chỉ giỏi nói ngọt, để mẹ làm cho con, ba con đang ở phòng sách đấy."

Lâm Phó Niên gật đầu: "Ha ha, được rồi, con đi lên tìm ba, con muốn tôm hùm hôm nay phải thật cay."

Nói xong cậu bước lên lầu.

          

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play