Ngày hôm sau Lâm Phó Niên từ từ mở mắt ra, chịu đựng phần eo đau nhức chống đỡ cơ thể khó nhọc ngồi dậy.
"Đã mấy giờ rồi…"
Đưa tay sờ sang bên cạnh, cậu sững người một lúc.
"Quên mất, điện thoại bị vứt mất rồi."
Lâm Phó Niên nhìn mặt trời bên ngoài, đã trưa rồi, về phần mấy giờ... Cậu không biết.
Không có bóng dáng của Giang Dư Trì trong phòng, Lâm Phó Niên ngủ quá say nên không biết anh đã rời giường khi nào.
Lâm Phó Niên xuống giường, hai chân khẽ run, dựa vào tường đi vào phòng tắm rửa mặt một chút.
Nhìn mình trong gương, trên người và cổ đều có dấu vết do Giang Dư Trì để lại, Lâm Phó Niên rửa mặt xong liền chọn một chiếc áo cổ cao để mặc.
Sau khi hoàn toàn che lại những dấu vết đó, cơ thể cậu khẽ run lên, Lâm Phó Niên vừa vịn tường vừa đi xuống lầu.
Lúc này, giọng nói của một người lớn tuổi từ dưới lầu truyền đến.
"Phu nhân, người đã tỉnh rồi."
Lâm Phó Niên theo tiếng nói nhìn sang.
"Dì Cốc? Sao dì lại ở đây? Dì không ở nhà chú Giang sao?"
Người được gọi là dì Cốc là bảo mẫu của nhà họ Giang, nói là bảo mẫu nhưng thực chất bà ấy là bảo mẫu đã nuôi nấng Lâm Phó Niên, Giang Dư Trì và Giang Dư Mộ từ nhỏ.
Trên mặt dì Cốc nở nụ cười hiền từ, nghĩ muốn ôm người này vào lòng giống như khi còn bé, đút cơm cho cậu ăn.
Nhưng hiện tại thân phận của cậu đã khác, bà ấy không thể làm như vậy nữa.
"Thưa phu nhân, tôi được Giang tổng gọi đến để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu."
Lâm Phó Niên cảm thấy bị sỉ nhục khi nghe loại xưng hô phu nhân này, cũng biết dì Cốc bận tâm đến thân phận của cậu.
Cậu bước tới rồi ôm lấy dì Cốc, cọ cọ lên mặt bà ấy.
"Dì Cốc không còn thương con... Không quan tâm đến con như trước nữa. Con nhớ dì nhiều lắm."
Dì Cốc sửng sốt một lúc rồi bật cười thành tiếng, điều bà lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.
Lâm Phó Niên vẫn là Lâm Phó Niên của trước đây.
Dì Cốc xoa mặt Lâm Phó Niên, lại hôn một cái lên mặt cậu.
"Sao có thể chứ? Dì Cốc nhớ con nhất, Niên Niên ngoan."
Lâm Phó Niên mỉm cười, ngay lập tức ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp, cậu liền buông dì Cốc ra chạy vào phòng bếp.
"Dì Cốc, dì nấu món ngon gì thế? Mùi thơm quá!"
Vừa vào cậu liền phát hiện Giang Dư Mộ thế mà lại ở trong phòng bếp.
"Anh Mộ... Cậu chủ Mộ... Sao anh lại ở đây..."
Giang Dư Mộ xoay người xoa đầu Lâm Phó Niên.
"Anh tới đây với dì Cốc, em và Tiểu Trì đã đi lãnh chứng rồi, cứ gọi anh là anh trai được rồi."
Lâm Phó Niên không nói gì khi nghe thấy từ anh trai này, cũng không biết đang nghĩ gì.
"Niên Niên? Em đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Phó Niên ngẩng đầu nhìn anh ta, lắc đầu: "Không có gì."
Nhìn kĩ mới phát hiện Giang Dư Mộ dường như tiều tụy hơn trước.
"Anh Mộ, anh làm sao vậy? Sắc mặt anh không được tốt lắm."
Giang Dư Mộ sờ sờ mặt mình.
"A, chắc là do không nghỉ ngơi tốt, Tiểu Trì đã đi đón ba rồi."
Trên mặt Lâm Phó Niên lộ ra vẻ vui mừng không rõ ràng, lần này cuối cùng trong biệt thự cũng có thêm mấy người rồi.
"Vậy... ba mẹ em có đến không?"
Giang Dư Mộ ngẩn người một lúc: "Niệm Niệm, em ra cửa đón Tiểu Trì và ba đi, bọn họ chắc cũng sắp tới rồi."
Biết ba mẹ sẽ không tới, Lâm Phó Niên gật đầu rời khỏi phòng bếp, đi tới mở cửa, chân vừa vươn ra lại thu trở về.
Cậu có thể đi ra ngoài một mình sao?
Trong khi Lâm Phó Niên vẫn còn do dự, từ cửa truyền đến giọng nói của Giang Dư Trì.
"Cậu muốn đi đâu?"
"A, tôi... Tôi ra đón anh..."
Lâm Phó Niên nghe thấy giọng nói thì đột nhiên ngẩng đầu lên, theo đó lùi về phía sau một bước.
Giang Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn cậu.
"Quay về."
Lâm Phó Niên xoay người trở lại phòng khách, thầm nghĩ: 'Anh ta vẫn không cho phép mình bước ra khỏi cánh cửa này.'
Giang Dư Trì và Giang Đình Nghiêm lần lượt bước vào biệt thự.
Lâm Phó Niên nhìn thấy bóng dáng của Giang Đình Nghiêm, nói.
"Chú Giang."
Giang Đình Nghiêm liếc nhìn Lâm Phó Niên nhưng không nói gì, chỉ khẽ cau mày.
Lâm Phó Niên đứng ngây ra đó, không biết nên nói gì tiếp theo, cũng không biết tại sao chú Giang lại khác với trước đây.
"Ba, đến giờ ăn rồi."
Lúc này Giang Dư Mộ liền xuất hiện để giải vây.
Năm người ngồi vào bàn ăn, tất cả đều giữ im lặng, dì Cốc thỉnh thoảng nói vài câu bông đùa để bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Nhưng chỉ có Lâm Phó Niên và Giang Dư Mộ là mỉm cười đáp lại bà ấy, cũng không nói lời nào. Giang Dư Trì và Giang Đình Nghiêm còn nghiêm mặt hơn, một câu cũng không nói.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, bữa ăn cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Giang Dư Mộ gọi Lâm Phó Niên vào phòng một mình, Giang Dư Trì cũng đúng lúc phải trở về công ty.
Gianh Dư Mộ nhìn vẻ mặt của Lâm Phó Niên.
"Niên Niên, lúc ăn cơm em không ăn nhiều, không thoải mái sao?"
Lâm Phó Niên mỉm cười: "Em không sao, chú Giang thì sao, chú ấy làm sao vậy..."
"Em đừng nghĩ nhiều, ba chỉ là không biết nên đối mặt với em như thế nào thôi. Ba rất vui khi biết em và Tiểu Trì đã kết hôn."
"Kỳ thật ba rất muốn nghe em gọi một tiếng ba, ba biết em trong lòng có oán hận cho nên cũng không ép em."
Giang Dư Mộ giải thích.
"Đúng rồi Niên Niên, anh và ba anh... Phải đi đây."
Đồng tử Lâm Phó Niên hơi giãn ra: "Hai người muốn đi đâu?"
Giang Dư Mộ thở dài, nghĩ về những gì Giang Đình Nghiêm đã thú nhận với mình.
Anh ta và Giang Dư Trì là anh em cùng cha khác mẹ.
Người mẹ nuôi nấng anh ta từ nhỏ đến lớn, hiện đang nằm trong bệnh viện không phải là mẹ ruột của anh ta.
"Anh và ba muốn ra nước ngoài phát triển, thật xin lỗi, chuyện giữa em và Tiểu Trì, anh và ba không thể nhúng tay vào."
"Chắc là em đã chịu không ít ủy khuất nhỉ, anh nhìn thấy bên ngoài biệt thự có mấy chục vệ sĩ đứng canh giữ."
"Chuyện của nhà họ Lâm anh cũng biết, nhưng anh và ba cũng không giúp được gì nhiều."
Lâm Phó Niên lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng.
"Sao anh lại xin lỗi, thực ra em không sao. Em cũng không phải chịu quá nhiều ủy khuất, anh ấy rất ít khi trở về, em ở biệt thự cũng rất tốt."
"Khi nào thì anh và chú ra nước ngoài?"
Giang Dư Mộ nói: "Ngày mai, hôm nay là tới để tạm biệt em, ngày mai em có muốn cùng Tiểu Trì đưa anh và ba ra sân bay không?"
Lâm Phó Niên do dự một lúc.
"Không đi được... Anh ấy không cho em đi ra ngoài, để anh ấy tiễn anh và chú được rồi."
Giang Dư Mộ không biết làm thế nào để an ủi Lâm Phó Niên.
"Niên Niên, em hận em ấy không?"
Lâm Phó Niên sửng sốt một lúc, cậu nhớ lại những gì Giang Dư Trì đã làm với mình.
"Em không biết…"
Cậu đã từng hận anh, nhưng chút hận ý nhỏ nhoi ấy đã bị tình yêu nhiều năm nay bao trùm...
Giang Dư Mộ thở dài một hơi.
"Niên Niên, chuyện này cũng không phải do Tiểu Trì cố ý, cho dù em ấy có chút quá đáng thì em cũng đừng hận em ấy."
Giang Dư Mộ nhẹ nhàng ôm Lâm Phó Niên một cái. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
“Từ nhỏ đến lớn còn chưa kịp gọi em một tiếng em trai, em, Tiểu Trì và anh cùng nhau lớn lên, thật ra anh đã sớm coi em như em ruột của mình rồi."
"Em trai ngoan, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy có biết không?"
Giang Dư Mộ nói xong liền xoay người bước nhanh rời khỏi phòng, anh sợ Lâm Phó Niên nhìn thấy nước mắt của mình.
"Nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi?"
Giang Đình Nghiên thấy Giang Dư Mộ đi xuống liền hỏi.
Giang Dư Mộ bước đến bên cạnh ông.
"Cũng không nói gì nhiều, ba, ba thật sự không vào tạm biệt Niên Niên sao?"
Giang Đình Nghiêm lắc đầu: "Không cần, đi thôi."
Hai người rời khỏi biệt thự, mấy chục vệ sĩ vây quanh biệt thự vẫn không rời đi, thay phiên nhau canh giữ biệt thự.
Giang Đình Nghiêm liếc mắt nhìn căn biệt thự xa hoa.
“Ba già rồi, cũng nên đi thôi, nhưng đáng tiếc cho đứa nhỏ Niên Niên này.”
"Phải chịu khổ rồi..."
Lâm Phó Niên đứng bên cửa sổ nhìn hai người rời đi, khóe mắt cậu ửng đỏ.
"Ba, anh, hai người cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé."