Kể từ đêm đó, Giang Dư Trì không trở lại biệt thự trong hơn nửa tháng. Người duy nhất Lâm Phó Niên nhìn thấy trong nửa tháng qua là nhân viên giao thức ăn và những bảo vệ bên ngoài biệt thự.
Lâm Phó Niên đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, từ trên lầu nhìn xuống cổng, trong khoảng thời gian này cậu cũng lén quan sát, cả biệt thự đều đã bị vây lại không một kẽ hở.
Với hàng chục người như vậy, cậu không chắc mình có thể trốn thoát thành công. Nếu bị Giang Dư Niên phát hiện, ba mẹ cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Phó Niên tựa đầu và cơ thể vào cửa sổ, không nói một lời, cười khổ. Mái tóc màu xanh tím của cậu trong khoảng thời gian này đã dài hơn một chút.
Hai mươi mốt năm nay cậu luôn thích tự do, bây giờ lại bị nhốt ở đây gần một tháng, bị mất liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Biệt thự rộng lớn như vậy lại chỉ có mình cậu, thế giới bên ngoài đã có phần mờ nhạt đi trong trí nhớ của cậu.
Lâm Phó Niên nhìn thấy một bóng người mặc vest trắng xuất hiện bên ngoài, cậu từ từ dựa vào cửa sổ.
Đã gần một tháng... Cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Lâm Phó Niên nhấc đôi chân nặng nề bước ra ngoài, khi cậu xuống lầu và nhìn thấy gương mặt đó, toàn thân liền run lên.
Kể từ đêm đó, Lâm Phó Niên bắt đầu có chút sợ hãi anh.
Người đàn ông này so với trong tưởng tượng của cậu còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn nhiều. Anh nhốt cậu ở đây gần một tháng, thế nhưng trong lòng lại không hề có chút xao động nào.
"Thả tôi đi đi..."
Một giọng nói cực kỳ khàn lọt vào tai Giang Dư Trì, có thể tưởng tượng được người này đã không nói chuyện bao lâu rồi.
"Cậu muốn chạy?"
Lâm Phó Niên cười khổ: "Buông tha tôi đi..."
Giang Dư Trì không đồng ý mà chỉ mỉm cười: "Cậu nghĩ rằng hôm nay tôi tới đây là để tỏ lòng thương xót rồi thả cậu rời đi à?"
Lâm Phó Niên lùi lại vài bước, cậu sợ Giang Dư Trì lại mất kiểm soát giống như ngày hôm đó.
Giang Dư Trì khẽ cau mày: “Cậu sợ tôi sao?"
Lâm Phó Niên tiếp tục lùi lại mà không nói lời nào, Giang Dư Trì đứng dậy đi tới kéo cậu lại.
"Cậu trốn cái gì?"
Lâm Phó Niên cố gắng thoát khỏi tay anh, nhưng khuôn mặt của Giang Dư Trì ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu lắc đầu dữ dội rồi rút bàn tay mà Giang Dư Trì đang nắm ra, nhưng lại vô ích.
"Đừng chạm vào tôi!"
Giang Dư Trì quan sát Lâm Phó Niên, toàn bộ cơ thể của người trước mặt anh đang run rẩy, bàn tay cũng lạnh đến đáng sợ.
So với nhiệt độ tay anh thì quả là khác một trời một vực.
"Tôi sẽ không chạm vào cậu, thay quần áo đi ra ngoài với tôi."
Lâm Phó Niên ngừng vùng vẫy: "Tôi... Có thể ra ngoài sao?"
Giang Dư Trì buông tay Lâm Phó Niên ra quay người ngồi xuống ghế sô pha.
"Đừng nghĩ nhiều, theo tôi đến Cục Dân Chính lãnh chứng."
Lâm Phó Niên đương nhiên biết lãnh chứng mà Giang Dư Trì nói chính là giấy đăng ký kết hôn.
"Tôi không đi!"
Giang Dư Trì thờ ơ nói: "Vì phòng ngừa cậu nghĩ đến việc chạy trốn nên cậu không có sự lựa chọn nào khác."
Lâm Phó Niên lắc đầu: "Tôi sẽ không chạy trốn, tôi không muốn lãnh chứng, anh tin tôi đi... Tôi thực sự sẽ không chạy trốn đâu."
Giấy đăng ký kết hôn là vật minh chứng cho hạnh phúc của hai người yêu nhau, nhưng đối với cậu và Giang Dư Trì mà nói.
Đó là giấy báo tử!
Nó tước đi quyền tự do của cậu!
Giang Dư Trì sớm biết cậu sẽ từ chối, vì vậy anh bình tĩnh mở điện thoại ra gọi video.
"Chú Lâm, cậu ấy không muốn đi cùng cháu, làm sao bây giờ?"
"Cháu chỉ có thể nhờ chú giúp cháu thôi."
Khuôn mặt của Lâm Quý Nguyên xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trong vòng một tháng, Lâm Phó Niên bằng mắt thường cũng phát hiện ra ba mình đã gầy đi trông thấy. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
"Giang Dư Trì! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Micro bên Lâm Quý Nguyên bị tắt, không thể nói chuyện. Ông vội vàng lắc đầu, không biết là đang phủ nhận cái gì.
Giang Dư Trì lạnh lùng nói: "Còn muốn từ chối tôi không? Thân thể của chú Lâm không thể chịu được dày vò đâu, cậu nhẫn tâm sao?"
Lâm Phó Niên tức giận nói: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Cậu không nghe lời, nên tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác để khiến cậu nghe lời thôi."
Giang Dư Trì ra hiệu cho người bên kia điện thoại.
"Cậu quyết định xong chưa? Nếu cậu từ chối tôi, tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra với gia đình cậu đâu."
Trên màn hình điện thoại, một con dao xuất hiện cách Lâm Quý Nguyên không xa.
"Anh điên rồi!"
Lâm Phó Niên đứng tại chỗ nắm chặt tay.
Khóe miệng Giang Dư Trì nhếch lên: "Cậu nói xem... Bộ xương già của chú Lâm có thể chịu được một dao này không?"
"Đừng!"
Nhìn thấy con dao ngày càng gần ba mình, Lâm Phó Niên hét lên, nhưng con dao đằng kia vẫn không dừng lại.
"Tôi đi! Tôi nghe lời anh, thả ông ấy ra đi..."
Giang Dư Trì giơ tay lên, con dao bên kia màn hình cũng biến mất, Giang Dư Trì tắt điện thoại rồi đưa quần áo cho cậu.
"Đi thay quần áo đi, tôi chờ cậu."
Lâm Phó Niên run rẩy cầm lấy quần áo rồi đi lên lầu.
Giang Dư Trì nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Phó Niên, trong mắt xuất hiện một cảm xúc khó hiểu.
Sau khi Lâm Phó Niên thay đồ xong, nhìn bộ vest trắng của mình trước gương, lúc này cậu mới nhận ra bộ vest mình đang mặc là một đôi với Giang Dư Trì.
Bộ vest trắng của Giang Dư Trì có bốn chữ cái LCIK trên ngực, bộ của cậu cũng có bốn chữ cái này trên ngực.
Giang Dư Trì nhìn Lâm Phó Niên từng bước đi xuống cầu thang, cảnh tượng này đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của anh.
"Lại đây."
Lâm Phó Niên đi đến bên cạnh Giang Dư Trì, Giang Dư Trì giúp cậu chỉnh lại bộ vest rồi đặt tay lên eo Lâm Phó Niên.
"Gầy quá, gần đây lại biếng ăn phải không?"
Lâm Phó Niên quay đầu đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt này: "Tôi... Sau này sẽ ăn thật nhiều."
Giang Dư Trì đưa tay về phía cậu.
"Đi thôi."
Lâm Phó Niên đương nhiên biết ý của anh, đặt tay mình lên đó.
Giang Dư Trì dẫn Lâm Phó Niên đi ra ngoài, anh bước ra khỏi cửa biệt thự nhưng Lâm Phó Niên lại dừng lại.
"Có chuyện gì?"
Hai chân Lâm Phó Niên đã lâu không hoạt động nhiều, cậu đã một tháng không ra khỏi cánh cửa này, bây giờ có thể đi ra ngoài.
Cậu lại không có can đảm bước ra khỏi cánh cửa này...
"Không có chuyện gì…"
Lâm Phó Niên hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Không khí trong lành, ánh nắng mặt trời ấm áp và thành phố xinh đẹp.
Tất cả những ký ức về thành phố đã mất trong gần một tháng lúc này tràn vào tâm trí Lâm Phó Niên.
Giang Dư Trì để Lâm Phó Niên ngồi vào ghế phụ rồi đưa tay giúp cậu thắt dây an toàn.
Lâm Phó Niên hơi né tránh: "Để tôi tự mình làm..."
Giang Dư Trì không dừng lại, anh dựng thẳng người Lâm Phó Niên lên rồi thắt chặt dây an toàn.
"Cậu không có tư cách từ chối tôi."
Nói xong, anh khởi động xe và đi đến Cục Dân Chính.
Lâm Phó Niên yếu ớt hỏi.
"Tại sao... bắt tôi phải đi lãnh chứng."
Ngón tay thon dài của Giang Dư Trì gõ nhẹ vào tay lái.
"Để giam cầm cậu."
"Có vấn đề gì không?"
Lâm Phó Niên ngừng nói, trong xe rơi vào im lặng.
Trong khi Lâm Phó Niên đang ngồi trong xe, ánh mắt cậu không hề rời khỏi thành phố dù chỉ một giây.
Người qua kẻ lại, tiếng người cười nói.
Tuy rằng mới có gần một tháng nhưng cậu cảm giác như đã xa thành phố này rất lâu rồi, về phần bao lâu chính cậu cũng không biết nữa...
Trong mắt cậu chỉ còn có ngày và đêm, không có khái niệm về thời gian...
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cổng Cục Dân Chính.
Lâm Phó Niên tháo dây an toàn, Giang Dư Trì nhanh chóng xuống xe đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên.
Anh đưa tay ra.
Ánh mắt Lâm Phó Niên dừng lại trên tay của Giang Dư Trì, cậu thầm nghĩ.
'Quả nhiên vẫn là sợ mình chạy trốn.'
Rồi cậu đưa tay đặt lên bàn tay ấy.