Chàng trai trẻ tên là Trình Tích, là con trai của gia đình chú Huyền Thanh, cậu ta đang theo học quản lý kinh doanh tại đại học A ở Giang Thành.

Huyền Thanh cúp điện thoại, mỉm cười vẫy tay với cậu ta.

Đôi mắt Trình Tích liền sáng lên, cậu ta nói vài câu với những người bạn xung quanh, rồi nóng lòng chen qua đám đông chạy lon ton về phía cô.

Cậu ta dừng lại trước mặt Huyền Thanh, hơi thở hổn hển: "Chị Thanh, sao chị cũng ở đây?"

"Cái này phải là chị hỏi em mới đúng." Huyền Thanh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, như có thể nhìn thấu tâm can: "Hôm nay trường học không có tiết học à?"

Lo Huyền Thanh hiểu lầm mình trốn tiết, Trình Tích nhanh chóng giải thích: “Buổi chiều không có tiết, bạn em rủ em qua chơi nên em mới qua.”

Trình Tích năm nay đang vào năm nhất, chương trình học xác thật cũng không nhiều lắm.

“Vậy chị Thanh, chị vừa xem trận đấu à?” Trong mắt chàng trai trẻ tràn đầy hưng phấn.

Huyền Thanh đưa tay sờ đầu cậu ta, ánh mắt càng thêm trìu mến: "Xem rồi, nhà vô địch nhỏ, chị không biết em có thể làm được điều này luôn đấy, em thật sự rất lợi hại."

Trình Tích mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha thì quanh năm ở nước ngoài làm ăn, mấy năm liền không chịu về dù chỉ một lần, năm thứ hai trung học cơ sở, Trình Tích đã được cha Huyền Thanh đưa về nhà họ Huyền, từ đó về sau liền ở lại Giang Thành đi học. Có thể nói, Huyền Thanh đã dõi theo người em họ này lớn lên theo năm tháng nên rất yêu quý cậu ta.

Từ Di nắm lấy tai anh trai cô ấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta khi đua xe có vui không.

Trình Tích nhìn hai anh em ồn ào, trầm tư một chút, sau đó hỏi Huyền Thanh: "Chị Thanh, chị có muốn ngồi lên thử không?"

Cậu ta nói thêm: "Em sẽ đưa chị đi chơi nếu chị muốn."

Nhớ lại cảnh đua xe thú vị vừa rồi, Huyền Thanh cũng rất muốn trải nghiệm một lần.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Đường đua lúc này đã được dọn dẹp thông thoáng và không còn phương tiện nào dư thừa.

Hai người ngồi lên chiếc xe đua Trình Tích vừa thi đấu, thắt dây an toàn, khi Huyền Thanh đã ngồi vững vàng, Trình Tích cử động cổ tay trắng bệch lạnh ngắt, rồi đạp ga, chiếc xe nhanh chóng phóng tới phía trước như một mũi tên.

Quán tính đột ngột khiến tấm lưng gầy gò của Huyền Thanh dính chặt vào ghế ô tô, khung cảnh ngoài cửa sổ ở tốc độ cao trở nên mờ ảo, đoạn đường trước mắt cô nhanh chóng rút ngắn lại.

Phía trước là một khúc cua.

Huyền Thanh ấn cửa kính xe xuống để lộ ra một khe hở, từng làn gió ùa vào thổi tung mái tóc đen óng mượt của cô.

Cảm giác trải nghiệm trực tiếp hoàn toàn khác so với việc ngồi xem.

Nó khiến con người ta trở nên căng thẳng, không dám thở mạnh, nhưng nó không ngừng kích thích các giác quan của con người và khiến con người cảm thấy vui vẻ.

Con đường phía trước có một ngã ba, một dẫn đến hồ và một dẫn đến cuối đường đua, nơi họ vừa mới xuất phát.

Trình Tích đã chọn cái trước.

Sau khi qua ngã ba, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối đường có một hồ nước nhân tạo rất lớn.

Huyền Thanh hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống, tựa trên đó nhìn ra ngoài.

Bên hồ có một đám lau sậy lớn mọc lên, tuy đang là đầu thu nhưng lá vẫn xanh, thỉnh thoảng có vài chú vịt trời thong thả bơi lội trong nước, thỉnh thoảng còn bắn nước tung tóe.

Vứt bỏ những suy nghĩ phiền phức đó, Huyền Thanh tận hưởng giây phút bình yên hiếm có.

Trình Tích quay đầu lại và bình tĩnh nhìn cô.

Im lặng hồi lâu, cậu ta nói: “Chị đang suy nghĩ gì đó sao.”

Trình Tích sử dụng câu khẳng định.

Huyền Thanh không trả lời, nhưng Trình Tích biết cậu ta đã nói đúng.

Cậu ta luôn đặc biệt nhạy cảm với tâm trạng thất thường của Huyền Thanh.

Vì vậy, cậu ta mới dắt Huyền Thanh chạy trốn, hy vọng có thể để cô yên lặng trút giận.

“Dì lại ép chị đi xem mắt à?” Trình Tích đỗ xe bên bờ hồ, rồi đứng dậy xuống xe.

Huyền Thanh đứng thẳng lên và nhìn thấy Trình Tích từ đầu xe đi tới mở cửa cho cô.

Thanh niên do dự một chút, giọng điệu gay gắt nói: “Hay là vì Qúy Hành?”

Huyền Thanh không trả lời câu hỏi của cậu ta mà sau khi xuống xe, cô vò đầu cười nói: “Trẻ con biết quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Trình Tích đi theo Huyền Thanh, bày tỏ sự bất mãn với lời nói của cô: "Em đã thành người lớn từ lâu rồi, chị Thành, chị đừng mãi coi em như một đứa trẻ nữa." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hai người ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài bên hồ, Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, thấp giọng lẩm bẩm: "Chị còn tưởng rằng chị thật sự có thể làm được..."

Cô đã nghĩ mình có thể từ bỏ hoàn toàn; cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh nhìn anh xuất hiện trước mặt mình lần nữa; cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh chúc anh một đám cưới hạnh phúc…

Nhưng hiện thực khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao .

Thanh âm Huyền Thanh nhẹ nhàng trầm thấp, giống như một con mèo nhỏ bay trong gió, nhanh chóng bị thổi bay đi.

Dù sao cô cũng đã theo bước Qúy Hành nhiều năm như vậy, những ký ức khó quên đó vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được.

Trình Tích không biết phải khuyên nhủ cô thế nào, thậm chí cậu ta còn không có tư cách buộc tội Qúy Hành.

Huyền Thanh có vẻ ngoài hiền lành, tốt bụng và dễ gần với mọi người nhưng ít người có thể chạm tới tấm lòng chân thật của cô.

Điều duy nhất Trình Tích có thể làm là im lặng lắng nghe khi cô thỉnh thoảng tâm sự một hai lời chân thật còn dang dở.

Gió đêm có chút se lạnh, Trình Tích liền cởi áo khoác khoác lên bờ vai gầy gò của cô.

Huyền Thanh quấn chặt quần áo vào người mình, hít hít: "Có chút lạnh, chúng ta đi thôi."

Trình Tích đi theo cô: “Chị Thanh, em đưa chị về căn hộ của chị.”

Ngày hôm sau, Huyền Thanh nhận được thông báo từ người đại diện rằng kịch bản "Đen trắng" mà cô nhận lời vào tháng trước đã có ngày khởi quay và cô sẽ tham gia cùng dàn diễn viên vào đầu tháng sau. - ứ n g d ụ n g t/y/t

Và tối nay, nhà đầu tư và nhà sản xuất đã đặt một phòng riêng tại khách sạn Vân Gian, nói rằng họ sẽ đãi các diễn viên chính và đạo diễn một bữa, sẵn tiện thảo luận về ý tưởng của mỗi người và giúp tăng thêm tình cảm với nhau.

"Đen trắng" là một bộ phim truyền hình hồi hộp với hai nhân vật nữ chính, kịch bản được viết bởi một nhà biên kịch được công nhận là huy chương vàng trong ngành, đội ngũ sản xuất cũng có danh tiếng tốt, đạo diễn rất giỏi quay những chủ đề như vậy và cũng từng đạt được những thành tích cao khi quay hai bộ phim với chủ đề tương tự trong quá khứ.

Đội hình như vậy, kịch bản như vậy, dù chỉ một vai phụ nhỏ cũng khiến nhiều diễn viên phải tranh giành.

Khi đó, Huyền Thanh đã tự mình xem kịch bản và đăng ký tham gia buổi thử vai.

Cô đã trải qua hai vòng casting và cuối cùng cũng thành công được chọn vào vai nữ chính.

Công ty không hề biết chuyện này cho đến khi có thông báo cuối cùng, người đại diện ngạc nhiên đến mức cô ấy khó có thể tin rằng Huyền Thanh vừa nhận được một kịch bản hay như vậy mà không nói một lời.

Trợ lý An An nhanh chóng gửi cho Huyền Thanh danh sách những người tham dự tối nay.

Huyền Thanh mở tài liệu ra, ánh mắt tập trung lướt hết từ trên xuống dưới.

Ở cột nhà đầu tư, tên Qúy Hành đứng đầu.

Qúy Hành là nhà đầu tư lớn nhất cho kịch bản "Đen Trắng".

Lại là Qúy Hành.

Huyền Thanh cảm thấy trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi Qúy Hành trở lại Trung Quốc, tên của anh và anh xuất hiện ở trước mặt cô hơi thường xuyên.

Nhìn xuống, cái tên thứ hai trở nên quen thuộc hơn với cô——

Trình Sĩ Vinh.

Cha của Huyền Thanh.

Trước đây, bất cứ khi nào có người biết tên cha của Huyền Thanh đều sẽ hỏi Huyền Thanh tại sao cô lại không mang họ Trình.

Huyền Thanh liền đáp: Gia đình chúng tôi khá đặc biệt, tôi mang họ của mẹ.

Danh sách còn chưa xem xong, điện thoại cô đột nhiên rung lên, trên màn hình hiển thị rõ ràng người gọi là cha cô.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ấm áp của Trình Sĩ Vinh liền vang lên: "Cha đang nhẩm tính thời gian, tính toán chắc là giờ này con đang ngồi xem danh sách khách mời. Thế nào, Thanh Thanh, con có bất ngờ không?”

“Con cũng vừa định gọi điện thoại hỏi cha.” Huyền Thanh vừa nghe điện thoại vừa gõ gõ màn hình máy tính bảng, cô cố ý giả bộ hỏi: “Sao đột nhiên cha lại trở thành nhà đầu tư lớn thứ hai cho bộ phim “Đen trắng”?”

"Khi nào nhỉ? Haha, hình như là mới mười ngày trước." Giọng nói của cha cô có chút tự hào.

"Mẹ con trước đây vẫn luôn theo dõi con, làm cha cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lần này cuối cùng cha cũng tìm được cơ hội, lén lút đầu tư vào phim của con sau lưng mẹ con. Cha đang mạo hiểm mạng sống của mình để bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với công việc của con đấy. "

"Đúng rồi, để lát nữa cha sẽ giải thích với thư ký đoàn phim rằng buổi tối nay cha sẽ không đi dự tiệc tối, để con có không gian phát huy. Thanh Thanh, bây giờ con cũng được coi là người đại diện của ông chủ rồi, không cần phải cúi mình chịu ủy khuất."

Huyền Thanh cười nói: "Con biết rồi, cha cũng đừng quá lo lắng."

Tám giờ tối, một số diễn viên chính đã đến khách sạn từ sớm theo hẹn, trong khi một số đại diện nhà đầu tư và nhà sản xuất lại đến muộn.

Qúy Hành là người đến cuối cùng.

Khi anh mở cửa bước vào, một số người đại diện tại bàn ăn đã đứng dậy chào đón anh với nụ cười ấm áp trên môi.

Trong bữa ăn này, việc bọn họ nói nhân cơ hội này để tập hợp lại thảo luận về ý tưởng của nhân vật mình đảm nhận là giả, thay vào đó bọn họ muốn nhân cơ hội này gặp gỡ với Tiểu Qúy tổng của nhà họ Quý tiếng tăm mới là thật.

Qúy Hành ngước mắt nhìn chung quanh, đạo diễn mỉm cười dẫn anh ngồi vào ghế chủ vị.

Anh không nói gì nhiều, sau khi ngồi xuống liền ngả lưng tựa vào lưng ghế, rõ ràng là tư thế lười biếng nhưng lại khiến anh trông có chút đoan trang và tao nhã.

Thật trùng hợp, chỗ ngồi của Huyền Thanh lại ở bên phải.

Chỗ ngồi là do nhà sản xuất sắp xếp, một số nữ diễn viên có mặt được sắp xếp ngồi dàn ra, chỗ ngồi của họ được đặt xen kẽ giữa các đại diện và quản lý.

Người đàn ông bên cạnh có vẻ không mấy hứng thú với bữa tiệc tối này, chỉ đến ló mặt ra cho có nên suốt buổi anh có vẻ khá thờ ơ, lúc thì nửa cụp mắt, lơ đãng nghe lời nịnh nọt của mọi người.

Huyền Thanh ngồi ở bên cạnh anh, chỉ cần cô hơi quay đầu lại liền có thể nhìn thấy lông mày sắc bén của anh, sống mũi cao, cùng với hương gỗ lạnh lẽo quen thuộc mơ hồ xẹt tới chóp mũi cô.

Cô siết chặt nắm tay hơn một chút, đầu ngón tay đâm mạnh vào da thịt, nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.

Người phục vụ thấy mọi người đã tụ tập đông đủ liền bắt đầu bưng đồ ăn và rượu ra, ai nấy cũng có phần, các nữ diễn viên cũng không ngoại lệ.

Vẻ mặt của một trong những nữ diễn viên có chút cứng đờ, cô ấy hơi nhíu mày, đưa tay ngăn cản người phục vụ rót rượu cho mình: “Tôi không cần, tôi không biết uống rượu.”

Ông chủ nhà đầu tư bên cạnh vỗ vai cô ấy khuyên nhủ: “Ồ, đừng lo, cái gì cũng có lần đầu mà.”

Nói xong liền có người lập tức hưởng ứng nói: "Đúng vậy, hôm nay hiếm khi mọi người có dịp tụ tập cùng nhau, uống ít một chút cũng được, đừng làm hỏng cuộc vui."

"Cô bé còn nhỏ như vậy, có khi lát nữa càng uống càng hăng luôn đấy, lão già như chúng ta đến lúc đó còn chưa chắc bì kịp, hahaha."

Cô gái có chút lo lắng, đang định lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng ông chủ nhà đầu tư ngồi cạnh cô ấy đã yêu cầu người phục vụ rót đầy ly rượu trước mặt cô gái.

Không một ai lên tiếng thay cô ấy, thậm chí nhà sản xuất còn cho rằng phản ứng của cô ấy thật buồn cười và thản nhiên đứng ngoài quan sát.

Dù sao cũng không ai dám đắc tội với các ông chủ lớn ở đây, hai nữ diễn viên còn lại thấy vậy thì cũng bất lực mím môi, không ai dám nói một lời.

Chỉ có Huyền Thanh vẫn đang nhìn chăm chú cô gái vừa cự tuyệt uống rượu, cô chậm rãi lên tiếng giải vây:

“Tôi nhớ cô từng nói cô dị ứng với cồn, phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play