Giọng nói của Huyền Thanh ôn nhu mềm mại, nói dối không chút áy náy: "Cô sợ nói ra sẽ làm mấy vị lãnh đạo ở đây thất vọng sao? Nhưng nếu lát nữa lỡ vì uống quá nhiều và cảm thấy không khỏe thì chẳng phải lại làm bọn họ càng thất vọng hơn sao?"

Huyền Thanh đang đưa ra ám chỉ cho cô gái cả trong lẫn ngoài, nữ diễn viên cũng là một người thông minh, nhìn cô một cái đầy cảm kích rồi thay đổi lời nói: “Thực xin lỗi, tôi thực sự không thể uống rượu trong tình huống này được rồi."

Người sản xuất nghe xong thì không khỏi cau mày: “Nhìn hai người các người kìa, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Dị ứng rượu cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần uống ít là sẽ ổn thôi. Hơn nữa, đây là dịp rất quan trọng, hiếm có mấy dịp mà ông chủ lớn tới chơi, giờ mấy cô nói mình không muốn uống rượu thì coi có được không?”

Huyền Thanh nghe vậy, tính tình tốt lành cũng không còn nữa, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn một chút: "Tôi cảm thấy như vậy là bình thường mà."

Người sản xuất đột nhiên cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Cô…”

Ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang:

"Tôi cũng thấy chuyện này rất bình thường."

Qúy Hành đứng thẳng người, nghịch nghịch tách trà nhỏ trong tay, ngước mắt nhìn người sản xuất, giọng điệu bình tĩnh nhưng không ai dám coi thường.

“Nếu cô ấy không uống được thì đừng để cô ấy uống.”

Ngọn lửa tức giận vừa mới nhóm lên trong nhà sản xuất ngay lập tức bị chặn trong lòng, và nhanh chóng bị một dòng nước đá dội tắt.

Ông ta nuốt lại những lời còn lại, cười giả lả, nói: "Ngài Quý cũng đã nói như vậy rồi, tôi cũng không đành ép buộc mấy cô ấy nữa. Phục vụ, đổi rượu của mấy cô ấy đi."

Huyền Thanh không ngờ Qúy Hành lại lên tiếng.

Dù sao thì anh cũng ghét xen vào chuyện của người khác.

Cô mím môi, cố gắng tỏ ra tự nhiên, khẽ gật đầu với Qúy Hành coi như cảm ơn.

Một số nhà đầu tư nhìn nhau, ánh mắt bọn họ mơ hồ di chuyển giữa Qúy Hành, Huyền Thanh và nữ diễn viên kia.

Nữ diễn viên tỏ rõ vẻ kinh ngạc vì không ngờ Qúy Hành sẽ lên tiếng, trên mặt cô ấy hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, sau khi phục vụ lấy ly rượu đi, cô ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Còn đây nữa.” Qúy Hành ra hiệu người phục vụ đem ly rượu của Huyền Thanh đi.

“Không cần đâu.” Huyền Thanh bình tĩnh ngăn cản người phục vụ: “Tôi không dị ứng với rượu.”

Bữa ăn mặc dù bắt đầu có chút khúc mắc, nhưng may mắn thay nhà sản xuất và nhà đầu tư đều tập trung vào Qúy Hành, sau ba ly rượu, không khí trên bàn ăn càng trở nên sôi động hơn.

Huyền Thanh không uống nhiều, cô hiểu rõ khả năng uống rượu của mình và kiểm soát chính xác từng ly rượu mình uống.

Một số đại diện nhà đầu tư lần lượt đến nâng ly và cụng ly với Qúy Hành. Qúy Hành cũng không cự tuyệt, cứ liên tục uống hết cốc này đến cốc khác.

Càng uống, họ càng cảm thấy vị Tiểu Qúy tổng có vẻ không cao hứng mấy, nên mỗi lời nói ra sau đó đều cẩn thận hơn, chỉ sợ nói sai một chữ liền làm phật lòng vị tiểu phật gia này, thậm chí lúc nịnh nọt cũng rất thận trọng.

Rượu vào người dần dần làm mọi người trở nên chuếnh choáng, bỗng có người hét lên một tiếng, vô tình làm đổ trà ra khắp nơi.

Dường như không ai để ý đến tình tiết này, hay nói cách khác, họ đã chú ý đến nó, nhưng họ nhìn mãi cũng thành thói quen, nên cũng đành mặc kệ.

Tay của một đại diện nhà đầu tư cố tình quàng qua vai của nữ diễn viên chưa uống rượu, gần như ôm cô ấy vào lòng, tay còn lại cầm khăn giấy díu về phía chân cô ấy, nói: “Sao vậy? Nhìn cô bất cẩn chưa kìa, nước trà đổ hết vào chân rồi….”

Nữ diễn viên đã cố gắng hết sức để né tránh hành động của ông ta nhưng bằng mọi giá cô vẫn không thể trốn thoát.

Huyền Thanh nhìn thấy vậy thì sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, cô đột nhiên đứng dậy.

Một nhà đầu tư tình cờ đi tới muốn bám lấy Huyền Thanh và mời cô uống thêm một ly, thậm chí còn mạnh dạn định chạm vào tay cô. ( truyện trên app T𝕪T )

Huyền Thanh cau mày lùi lại một bước, tay cầm ly rượu cố ý buông lỏng.

Một tiếng tách vang lên, âm thanh vỡ vụn của kính nổ khiến toàn bộ phòng bao im lặng trong giây lát.

Huyền Thanh đối mặt với ánh mắt mọi người, cô bình tĩnh lấy ra một tờ khăn giấy lau tay: "Xin lỗi, tôi trượt tay."

Nữ diễn viên đối diện Huyền Thanh nhân cơ hội mọi người đang choáng váng để thoát khỏi nanh vuốt của các nhà đầu tư.

Huyền Thanh lau tay một cách tượng trưng, ​​rồi cô bưng tách trà, bước đến chỗ ngồi của nữ diễn viên, giơ tay rót trà cho nhà đầu tư.

Toàn bộ động tác được thực hiện một cách trơn tru và vô cùng lưu loát.

Trà vừa mới được người phục vụ châm vào, lúc rót ra còn nóng hổi, ​​còn bốc khói nghi ngút.

Người đàn ông bị nước trà bắn trúng thì lập tức bật dậy, tức giận hét lên: "Cô có bệnh à?"

Huyền Thanh cười lạnh, có ý ám chỉ: "Ông Vương, tôi nghĩ người bị bệnh là ông mới đúng, vậy nên tôi mới rót cho ông một tách trà để giúp ông tỉnh táo."

E là đây là lần đầu ông ta bị đối xử như vậy, chủ đầu tư họ Vương đỏ mặt, run rẩy chỉ vào Huyền Thanh, tức giận hồi lâu không nói nên lời: “Cô… cô… cô… Cô là nữ chính phim Đen Trắng đúng không? Cô có tin tôi lập tức kêu đạo diễn cắt vai cô hay không?”

Huyền Thanh vốn chỉ muốn yên ổn dùng bữa, nhưng khi thấy người khác bị ép rượu một cách quá đáng nên cô mới tốt bụng ra tay giải vây.

Nhưng không ngờ những người này càng ngày càng quá đáng và bắt đầu lên mặt với cô.

"Tôi nhớ khi ông Vương uống ly rượu đầu tiên, ông đã nói rằng thật tiếc khi nhà đầu tư thứ hai của dự án này tối nay không đến, ông cảm thấy đáng tiếc bởi vì ông vẫn luôn ngưỡng mộ Tình tổng.” Huyền Thanh đập mạnh tách trà lên bàn, cả người cô đều toát ra khí thế sắc bén.

Cô bước lại gần và chế nhạo: “Nhưng sự vắng mặt của Trình tổng không có nghĩa là nhà đầu tư thứ hai vắng mặt tối nay.”

"Cô, cô nói thế là có ý gì?" Tên họ Vương lúc này gần như đã tỉnh táo, lời nói của Huyền Thanh khiến ông ta mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.

Huyền Thanh dừng lại: “Ý tôi là ông vừa nói với nhà đầu tư lớn thứ hai của dự án này rằng ông muốn kêu đạo diễn cắt vai cô ấy.”

Ông Vương chợt trở nên bối rối: "?"

Lúc này đã có người đã ý thức được ý tứ trong lời nói của Huyền Thanh, tim họ chợt đập mạnh, lập tức bắt đầu suy nghĩ xem từ lúc bắt đầu cho tới giờ bọn họ có làm điều gì làm phật lòng Huyền Thanh hay không.

Qúy Hành ngồi ở phía sau chống cằm nhìn toàn bộ quá trình như xem kịch, tốt bụng giải thích ông với Vương vẫn còn đang ngơ ngác: “Trước khi ông Vương đi nịnh nọt kết giao quan hệ, tôi ước gì ông có thể chăm chỉ đi tìm hiểu thêm về các mối quan hệ cá nhân của Trình tổng một chút, ngay cả đến con gái của Trình tổng là cô Huyền Thanh đây mà ông còn không biết à?”

Các nhà sản xuất và nhà đầu tư vừa muốn lợi dụng Huyền Thanh lập tức tái mặt.

Nói cách khác, Huyền Thanh tối nay đến đây không phải với tư cách là diễn viên chính mà với tư cách là đại diện một nhà đầu tư.

Huyền Thanh mặc dù đang tươi cười, nhưng ý cười không đến được trong mắt: "Nếu muốn kêu đạo diễn thay thế tôi, e rằng ông Vương đây còn chưa đủ tư cách."

Lúc này, ông Vương đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Cô Huyền.”

Nhìn thấy vẻ mặt Huyền Thanh bất động, ông ta nhắm mắt lại, vỗ nhẹ vào miệng mình hai cái: "Ôi, cái miệng của tôi đúng là đáng bị đánh. Mong cô đừng để những lời vừa nãy trong lòng."

Nhà sản xuất điên cuồng cảm kích vì lúc nãy ông ta chưa phát hỏa với Huyền Thanh, nếu không bây giờ ông ta có tự tát vào mặt mình cũng không hết tội.

Trong lúc nhất thời, không ai dám đụng đến Huyền Thanh mà lên tiếng giải vây cho ông Vương.

“Nếu ông Vương đã nói mình say rượu làm càn, vậy thì ông cứ ở đây cho đến khi tỉnh táo đi.” Huyền Thanh kéo nữ diễn viên kia đứng dậy: “Chúng tôi cũng không rảnh phục vụ ông.”

“Không dám, không dám.” Ông Vương sắp toát mồ hôi lạnh: “Cô Huyền cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ ở đây cho tới khi tỉnh táo.”

Nhà sản xuất muốn đợi một thời gian và thầm xin lỗi Huyền Thanh để khôi phục lại hình ảnh cho mình, nhưng bây giờ họ sắp rời đi, ông ta không những không dám ngăn cản mà còn phải tiễn họ đi đàng hoàng. ứng dụng t/y/t

Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng mở cửa cho Huyền Thanh: “Cô Huyền, để tôi tiễn cô.”

“Không cần.” Huyền Thanh thậm chí không cần khách khí, trực tiếp từ chối, gọn gàng rời đi.

Cánh cửa đóng lại, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, trong phòng bao nhất thời yên tĩnh đến lạ thường.

Qúy Hành chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, nhặt chiếc áo vest lên và giũ nó ra.

Thấy vậy, có người thận trọng hỏi: "Ngài Quý, ngài cũng đi à?"

Qúy Hành treo áo khoác lên cánh tay, nhướng mày: "Không phải vừa rồi ông nói muốn tỉnh rượu sao? Chẳng lẽ mấy người còn dự định tiếp tục uống rượu sao?"

Nhà sản xuất không khỏi thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót. Ông ta chỉ có thể quay lại và lên tiếng: "Đúng, ngài Qúy nói đúng, trời đã muộn rồi, chúng ta cũng nên kết thúc thôi."

Bữa ăn kết thúc trong vội vã.

Bên ngoài khách sạn, nữ diễn viên kia đang rối rít cảm ơn Huyền Thanh.

Lúc này Huyền Thanh mới biết cô ấy chính là nữ chính còn lại của Đen Trắng - Quách Thiên Văn.

“Có cần tôi gọi taxi cho cô không?” Huyền Thanh hỏi.

“Không cẩn đâu, cảm ơn cô.” Cô ấy chỉ vào chiếc xe thương mại đậu bên đường: “Trợ lý của tôi đang đợi tôi.”

Hai người đang nói chuyện, ánh mắt Quách Thiên Văn liền rơi vào sau lưng Huyền Thanh, cô ấy nhìn thấy Qúy Hành chậm rãi đi về phía cửa, trong mắt hiện lên một tia giằng co.

Cuối cùng, cô ấy mím môi, tạm biệt Huyền Thanh rồi lên xe bảo mẫu.

Tối nay uống rượu không thể tự mình lái xe về, Huyền Thanh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi trợ lý An An đến đón.

Bước chân Qúy Hành dừng lại bên cạnh Huyền Thanh, giọng nói của anh cũng nhanh chóng vang lên bên tai Huyền Thanh, giọng điệu thản nhiên có chút trêu chọc: "Hiếm khi thấy em tức giận."

Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa hàng ghế sau rồi kính cẩn đứng cạnh.

Qúy Hành ra hiệu cho cô lên xe: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”

Huyền Thanh đang muốn từ chối, Qúy Hành liền ngăn cô lại, anh nói: "Bên trong đã giải tán, bọn họ cũng sẽ sớm ra đây. Một bên em đứng trước cửa giữa trời gió lạnh chờ trợ lý, một bên thì cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình nói chuyện với họ, em chịu nổi tình cảnh ấy à?"

Cô phải thừa nhận lời Qúy Hành nói rất có lý.

Huyền Thanh do dự một lát rồi cũng lên xe.

“Vậy đành làm phiền anh rồi.”

Khóe miệng Qúy Hành hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Nhiệt độ ấm áp trong xe khiến Huyền Thanh từ từ thả lỏng, mùi hương hoa hồng quen thuộc tràn ngập không gian khép kín, không hiểu vì sao mùi rượu lại bắt đầu ập đến.

Sắc mặt Huyền Thanh hơi ửng hồng, lông mi như lông quạ tạo thành một cái bóng dưới mắt.

Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ở ngã tư có một cửa hàng áo cưới hai tầng.

Nhiều phong cách váy cưới khác nhau được trưng bày trong tủ kính, bao gồm cả những chiếc váy cưới lộng lẫy và tinh tế, chất sa-tanh trắng cao cấp lộ ra vẻ đẹp mềm mại dưới ánh đèn.

Cô quay đầu lại, thấy Qúy Hành ngồi ở một bên, cẩn thận nhìn xuống tài liệu trong tay, dáng vẻ vẫn tập trung và bình tĩnh.

Không biết vì sao, đại não Huyền Thanh đột nhiên giật giật, cô đột nhiên hỏi: "Việc chuẩn bị cho hôn lễ của anh thế nào rồi?"

Ngón tay Qúy Hành đang lật tài liệu bỗng khựng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, anh cố đọc xong mấy trang cuối cùng.

Anh đóng tài liệu lại rồi trả lời: "Việc chuẩn bị đã hoàn tất, hiện tại chúng ta sắp thực hiện bước đầu tiên."

Huyền Thanh không hiểu, ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì chứ?"

Qúy Hành dùng ngón tay thon dài cầm tập tài liệu đưa cho cô, đôi mắt anh như một vũng nước không đáy nhưng tràn đầy cám dỗ khó cưỡng.

Huyền Thanh nghe anh nói từng chữ một rất rõ ràng:

"Huyền Thanh, em có muốn kết hôn với tôi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play