Mùa thu ở Giang Thành năm nay đến cực sớm, gió chiều còn mang theo chút hơi nóng còn sót lại của mùa hè.

Huyền Thanh xuống xe, cởi áo choàng quấn trên vai đưa cho trợ lý.

Thảm đỏ được trải suốt từ phía trước cho đến lối vào sảnh tiệc, phóng viên truyền thông hai bên đã tập trung máy ảnh vào cửa xe trước khi cô bước xuống xe.

Chiếc váy màu xanh đậm càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp của Huyền Thanh, mái tóc dài hơi xoăn xõa sau lưng, che đi gần hết tấm lưng trắng ngần và thanh tú của cô.

Dưới gấu váy là một đôi bắp chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân trắng nõn khó cưỡng.

Hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập của một thương hiệu và một số ngôi sao có tiếng trong giới có ký kết hợp đồng với nhãn hàng cũng được mời tham dự. Một là để tăng bầu không khí trai xinh gái đẹp, và đồng thời cũng tận dụng lượng fan của những người nổi tiếng để gia tăng “nhiệt độ” cho sự kiện.

Huyền Thanh là một trong số đó.

Tuy mới vào nghề chưa lâu nhưng cô có ngoại hình xuất sắc, gương mặt cũng không thua kém gì so với những mỹ nhân lâu năm trong làng giải trí, chưa kể khí chất vừa thanh nhã vừa dịu dàng.

Cô có ngoại hình xinh đẹp, nhân cách tốt, lại là sinh viên top đầu, tốt nghiệp đại học danh tiếng nên rất nổi tiếng, các diễn viên và thương hiệu từng làm việc với cô đều hết lời khen ngợi.

Nhưng Huyền Thanh vẫn chưa phải thuộc hàng nổi tiếng nhất hiện nay nên cô vẫn luôn giữ phong cách giản dị.

Sau lễ kỷ niệm, cô đi tới chào hỏi vài đại diện quản lý quen thuộc rồi lặng lẽ di chuyển đến khu tráng miệng.

Vì để tối nay có thể mặc váy đẹp hơn nên trưa nay cô đã cố ý ăn ít hơn một nửa bữa trưa thường ngày, có thể kiên trì đến bây giờ phải nói là không dễ dàng gì.

Bàn tráng miệng của bữa tiệc này thực sự chu đáo, đa phần chỉ là mấy món đồ ngọt nhỏ nhắn, tinh tế, hương vị tuyệt vời, dễ dàng ăn từng miếng một mà không làm lem son.

"Chị Thanh!"

Một giọng nói đầy ngạc nhiên và phấn khích đột nhiên vang lên.

Huyền Thanh ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang cầm vạt váy chạy về phía mình.

Đây hình như là một cô gái mới được ký hợp đồng với công ty cô, Huyền Thanh nhận ra khuôn mặt của cô ấy, nhưng nhất thời lại không nhớ được tên.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé đến dự một dịp như vậy, trợ lý cũng không đi theo, cô ấy ở một mình trong môi trường này với những người hoàn toàn xa lạ nên rất dễ sinh ra cảm giác dè dặt và nhàm chán. Cũng may cô ấy có thể bắt gặp một tiền bối ở công ty mình, cô ấy lập tức phấn khích chạy tới chỗ cô như một chú chim én về tổ.

Huyền Thanh cũng là người mới, cô đương nhiên cũng có thể hiểu được tâm tình của cô ấy. Cô quay người nhường chỗ cho cô ấy và chỉ cho cô ấy một vài món tráng miệng mà cô cho là ngon.

"Nếu không có chuyện gì thì lát nữa chúng ta có thể về sớm." Huyền Thanh cảm thấy hơi mệt mỏi, cô cũng không ăn nữa, dùng khăn giấy lau nhẹ khóe môi, rồi nhẹ giọng nói.

“Thật sao?” Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên rồi lại tối sầm lại: “Nhưng em không dám…”

“Đừng lo lắng.” Huyền Thanh nhướng mi, nháy mắt với cô ấy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và thân mật trấn an cô ấy: “Khi rời đi chị sẽ mang em theo cùng.”

Đối phương liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Đối với những hoạt động không cần thiết phải ở lại đến cuối cùng, Huyền Thanh là người giỏi nhất trong việc lẻn ra ngoài sớm.

"Chị Phán Phán vẫn còn nói chuyện trong đó, thật ra em mới nhìn thấy chị Phán Phán trước, nhưng xung quanh chị ấy có quá nhiều người nên em không dám đi qua." Vì đang ngậm đồ ăn nên miệng cô ấy phồng ra như một con sóc nhỏ, còn không quên chỉ vị trí của Hứa Phán Phán cho Huyền Thanh.

Ở giữa hội trường, Hứa Phán Phán đang cầm ly rượu đứng cạnh một số ông lớn, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười đầy ngọt ngào.

Thỉnh thoảng cô ta còn liếc nhìn về phía cửa và nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hứa Phán Phán và Huyền Thanh cũng có thể coi là đồng nghiệp cũ trong cùng một công ty. Huyền Thanh chợt nghĩ đến danh sách khách mời ngày hôm nay, Hứa Phán Phán tựa hồ là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Chẳng trách khi thấy cô ta đứng cạnh một vài người lãnh đạo thì những người khác cũng lập tức bu tới.

Thấy vậy, cô ấy càng có vẻ hứng thứ, không chút nghi ngờ chia sẻ đủ loại tin tức mà mình biết với Huyền Thanh: “Nghe nói tối nay hình như có một ông chủ máu mặt sẽ đến. Chị Phán Phán gần đây cũng đang tranh giành kịch bản mới do người đó đầu tư.”

Hứa Phán Phán đang tìm kịch bản mới?

Huyền Thanh có chút bối rối vì cô chưa bao giờ nghe nói gần đây Hứa Phán Phán yêu thích kịch bản nào.

Nhưng nó chẳng liên quan gì tới cô cả.

Huyền Thanh vừa nghe đã gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.

Cô nhìn đồng hồ và thấy đã tám giờ bốn mươi.

Đợi thêm mười phút nữa, nếu không có chuyện gì thì có thể lặng lẽ lẻn đi.

Cô đã nghĩ đến việc về nhà và làm món gì đó cho bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Cô ấy còn chưa nói xong, còn đang cố nhớ lại tin tức vừa nghe được, nhưng rõ ràng điểm mấu chốt mà cô ấy muốn nói hoàn toàn khác với điểm mấu chốt mà Huyền Thanh nhận thấy: “Em nhớ người đó tên là, Qúy... họ Qúy gì đó..."

Theo lời nói ngắt quãng của cô ấy, cửa phòng tiệc từ từ mở ra, ánh đèn rực rỡ bên ngoài lập tức chiếu xuống sàn nhà.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ , một bóng người từ từ bước vào đè bẹp ánh sáng và bóng tối lốm đốm trên mặt đất.

Một số vị lãnh đạo thương hiệu cũng ngừng nói đùa, theo bản năng liền nhìn sang xem đang có chuyện gì.

Người vừa vào là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, anh mặc bộ vest đen lịch sự không thắt cà vạt, để hở cúc áo sát cổ để lộ ra chiếc cổ thẳng tắp.

Anh trông giống như một người đàn ông cao quý nhưng cũng rất giản dị.

Dưới mái tóc rối bù trên trán người đàn ông là một đôi lông mày cực kỳ lạnh lùng, lúc anh tùy ý ngước mắt lên, trong mắt anh phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo mỏng manh, lộ ra khí chất cao quý, lãnh đạm.

Rõ ràng là anh đã đến muộn, nhưng khi anh vừa bước vào lại khiến người ta có ảo tưởng rằng “khi nào anh đến thì bữa tối còn chưa bắt đầu mới được chính thức bắt đầu”.

Vô hình chung anh đã trở thành tâm điểm duy nhất trong mắt mọi người.

Một số vị quản lý cấp cao của thương hiệu lúc đầu là sửng sốt, sau đó cũng từ từ tiêu hóa kịp những gì đang diễn ra trước mắt, ai nấy đều nhìn nhau rồi bỗng đồng loạt lao về phía người đàn ông đến muộn kia.

"Không nghĩ tới Tiểu Qúy tổng lại nguyện ý đích thân tới đây. Chúng tôi thật sự thất lễ khi đã không đón tiếp ngài chu đáo."

"Còn không phải là do quá bất ngờ sao? Đây là bữa tiệc đầu tiên mà Tiểu Qúy tổng tham dự kể từ khi trở về Trung Quốc. Chúng tôi thực sự rất vinh dự khi được đón tiếp ngài."

Người đàn ông mang vẻ mặt lãnh đạm, khách khí mà xa cách đáp lại lời nói của mấy vị quản lý cấp cao, sau đó liền được bọn họ dẫn đường đi vào bên trong, ánh mắt anh thản nhiên quét qua toàn bộ sảnh tiệc.

Cô bé diễn viên mới nghe thấy tiếng động liền kéo cánh tay Huyền Thanh, sau đó kiễng chân nhìn về phía giữa đám người: “Hình như đã đến rồi.”

Huyền Thanh còn đang nheo mắt suy nghĩ buổi tối nay về nhà ăn gì, lúc cô bé ấy kéo tay thì cô mới hồi thần liếc nhìn về hướng đó.

Chỉ cần liếc nhìn một cái là cô đã choáng váng.

Người đàn ông nhìn nghiêng có vẻ rất lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, đang cúi đầu lắng nghe những người xung quanh.

Nhịp tim của Huyền Thanh đột nhiên đập chậm lại nửa nhịp.

Khuôn mặt này vẫn quen thuộc với cô dù cô đã không gặp nó ba năm rồi.

Qúy Hành.

Tiếng trò chuyện của những người xung quanh đột nhiên vang lên trong tai Huyền Thanh, liên tục tràn vào màng nhĩ gần như nhấn chìm cả người cô.

"Khó trách các quản lý lại kinh ngạc như vậy. Đây là Tiểu Qúy tổng, không phải ai cũng có thể đưa thiệp mời cho anh ta, cho dù có đưa ra cũng chưa chắc anh ta đồng ý tới."

"Vị Tiểu Qúy tổng này nghe nói hình như là thiếu gia của nhà họ Qúy, Qúy Hành ở Giang Thành có phải không?"

"Anh không biết Quý Hành à? Quên đi, anh không biết cũng là chuyện bình thường. Vị thiếu gia này ba năm trước đã không nói một lời rời khỏi đất nước, mấy năm nay xác thực cũng không có thông tin gì về anh ta."

“Nhưng tôi nghe nói mấy năm nay anh ta ra nước ngoài, anh ta đã nắm hết sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Qúy.”

"Một mình anh ta mà nắm hết cả một nửa nhà họ Qúy luôn à? Chậc chậc, đúng là hậu sinh khả úy..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Huyền Thanh bình tĩnh ép mình thu hồi ánh mắt, cô quay người lại, cụp mắt xuống, cố gắng không nhìn anh nữa, bàn tay cô đang dựa vào mép bàn dài ấn nhẹ, đến khi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô có thể rút lại ánh mắt và kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng sự dao động trong cảm xúc và nhịp tim tăng tốc rõ ràng như muốn nói với cô:

“Cô thấy đấy, cô vẫn bị anh ấy thu hút như ngày nào.”

“Cô vẫn thích anh ấy, Huyền Thanh.”

“Chị Thanh, chúng ta có thể về sớm được không?”

Cô bé bên cạnh biết Qúy Hành là một ông chủ quyền lực hơn những vị quản lý cấp cao ở đây, trong lúc nhất thời cô ấy cảm thấy có chút bất an.

"Đi thôi." Huyền Thanh cứng ngắc cong môi, nhưng ngữ khí vẫn như cũ khẳng định.

Đồng hồ trên tường lúc này đang chỉ 8 giờ 45.

Còn năm phút nữa.

Cô không muốn gặp phải Qúy Hành trong hoàn cảnh này khi cô chưa chuẩn bị trước.

Hứa Phán Phán đã đi cùng với một số nhà quản lý cấp cao khác, cô ta đứng bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ và thỉnh thoảng thêm vào vài lời vào những khoảng thời gian thích hợp để làm dịu bầu không khí.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối màn biểu diễn chăm chỉ của mình, cô ta thậm chí không nhận được một ánh mắt nào từ Qúy Hành.

Nghĩ đến kịch bản cô ta để mắt đã lâu có nguy cơ bị người khác giật mất, Hứa Phán Phán có chút lo lắng. Khi mấy người đã ngừng nói chuyện, cô ta liền thay đổi vị trí, tiến tới đứng trước mặt Qúy Hành, hơi nâng ly rượu trong tay lên: "Ngài Qúy..." - Măng Cụt t.y.t

“Thật xin lỗi.” Qúy Hành gần như cùng lúc cắt ngang lời cô ta, giọng điệu đầy lạnh lùng: “Xin nhường đường.”

“Cô đang cản đường tôi.”

Nụ cười của Hứa Phán Phán cứng đờ trong giây lát, nhưng cô ta kịp nhanh chóng phản ứng lại và tránh sang một bên: "Tôi thực sự xin lỗi."

Người đàn ông trước mặt khá hài lòng với phản ứng của cô ta, anh thản nhiên gật đầu, sau đó ánh mắt anh liền lướt qua cô ta, như xuyên qua không trung mà lướt qua luôn cả cô.

Kim giây đồng hồ trở lại vị trí mười hai giờ, khi thời gian đến, Huyền Thanh lập tức tóm lấy cô bé bên cạnh chuẩn bị rút lui.

Bất ngờ thay, lúc cô đưa tay ra nhưng chỉ có thể chộp lấy một khoảng không khí.

Cô bé không biết từ lúc nào đã lùi lại hai bước và đứng thẳng lên, nghiêm túc như thể sắp bị lãnh đạo tới kiểm tra.

Huyền Thanh dừng lại, trong lòng cô chợt dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, giọng nói nhiệt tình và nồng nhiệt của người đứng đầu thương hiệu vang lên từ phía sau:

"Nào, ngài Qúy, để tôi giới thiệu với ngài. Đây là cô Huyền Thanh, và cô bé bên cạnh ngài là Tống Dung Vân. Hai người này đều là những người đại diện cực kỳ xuất sắc đã nhiều lần hợp tác với chúng tôi."

Mọi chuyện đã kết thúc và tình huống mà cô ít mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Tống Dung Vân, cô bé vừa ở cùng Huyền Thanh, trên mặt liền lộ ra vẻ bối rối, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc vì căng thẳng.

"Xin chào, ngài Quý."

Trong lòng Huyền Thanh âm thầm thở dài, cô nhắm mắt lại che giấu cảm xúc phức tạp của mình.

Sau khi quay người lại, trên mặt cô hiện lên một nụ cười chuẩn mực: "Xin chào, ngài Quý."

Đôi mắt đen láy của Qúy Hành nhìn thẳng vào cô, dừng lại một lát.

Người phụ nữ trước mặt tuy rằng mím môi, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn không đến được trong mắt, vẻ dịu dàng quen thuộc trong đôi mắt trong veo đã không còn nữa, hoàn toàn giống như hai người xa lạ lần đầu gặp nhau, cả giọng điệu cũng vậy, nghe vừa lịch sự vừa xa cách.

Huyền Thanh cũng đang nhìn anh.

Ba năm không gặp, anh dường như đã trưởng thành hơn trước, tất nhiên cũng càng quyến rũ hơn.

Dù anh có tính tình lãnh đạm, vẻ ngoài lịch lãm và phong độ luôn mang theo cảm giác xa lạ khiến người ta phải xa lánh hàng ngàn dặm nhưng anh cũng không thể ngăn được nhiều phụ nữ đổ xô về phía mình như thiêu thân lao vào lửa.

Ánh mắt họ chạm nhau, một ánh mắt vừa quen vừa lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play