Mãi đến buổi tối, Huyền Thanh mới hiểu tại sao mẹ cô lại không chịu nói trước cho cô biết bà ấy bắt cô đi tham gia bữa tiệc gì.
Trong một phòng bao rộng rãi chỉ có cô và một anh chàng đẹp trai đang ngồi.
Lại là một buổi hẹn hò mù quáng, kiểu hẹn hò theo sự sắp đặt của cha mẹ.
Có vẻ như các chiêu thức cô sử dụng cho những lần xem mắt trước lần này đã không còn tác dụng.
Không ngờ, để ngăn cô giở trò đồi bại, mẹ Huyền còn ngồi bên cạnh để có thể theo dõi cô ngay tại hiện trường.
"Huyền Thanh à, để mẹ giới thiệu cho con. Đây là dì Ngụy, bạn của mẹ, còn đây là con trai của dì Ngụy, thằng bé cũng trạc tuổi con."
Dì Ngụy nhiệt tình mời hai mẹ con cô ngồi xuống.
Mặc dù trong lòng Huyền Thanh có chút miễn cưỡng nhưng dì Ngụy đã nhận lời mời của mẹ cô và cũng có lòng tốt đến đây nên vẫn đối xử lịch sự với bà ấy.
Chàng trai đứng dậy và nở một nụ cười có chút hối lỗi với cô.
Huyền Thanh nhìn anh ta, nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có vẻ bất lực cùng xin lỗi, lập tức liền hiểu được ẩn ý.
Anh cũng bị ép phải đến đây à?
Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
Vậy thì chuyện này cũng dễ dàng giải quyết thôi.
Hai người ngầm trao đổi ánh mắt.
Vì cả hai bên đều không có ý định này nên họ chỉ cần làm theo ý muốn của người lớn và trải qua bữa tối một cách suôn sẻ trước đã.
Vì hai người phối hợp rất ăn ý nên không khí bữa ăn khá hòa thuận. Sau khi tiễn dì Ngụy và con trai về, Huyền Thanh một lần nữa nhấn mạnh với mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng sắp xếp cho con một buổi xem mắt nào nữa."
“Được thôi.” Mẹ Huyền cầm túi xách nhỏ, lạnh lùng nói: “Con rời khỏi giới giải trí và về làm việc ở công ty đi, như vậy thì mẹ sẽ không ép con đi xem mắt nữa.”
"Mẹ……"
“Con chỉ được lựa chọn một trong hai.” Mẹ Huyền không thương tiếc ngắt lời cô: “Hoặc là con về nhà gia nhập công ty và học cách tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình; hoặc là con làm theo sự sắp xếp của mẹ, ít nhất thông qua hôn nhân còn có thể giúp ích cho sự nghiệp của gia đình chúng ta.”
Nhìn bóng dáng mẹ Huyền rời đi, Huyền Thanh bỗng cảm thấy đau đầu.
Mẹ cô là kiểu người sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, Huyền Thanh nhất thời không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này.
Điện thoại di động của Huyền Thanh chợt reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Thanh Thanh, cậu đang ở đâu?"
Là Từ Di gọi tới.
Huyền Thanh báo địa chỉ cho cô ấy, Từ Di liền cao giọng nói: "Cậu ở đó chờ tớ, tờ đến đón cậu ngay đây, tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi làm vài chuyện thú vị!"
"Đi đâu?"
Từ Di cười thần bí: “Đi rồi cậu sẽ biết.”
Trên đường đua ở ngoại ô Giang Thành đang có hơn chục chiếc siêu xe siêu ngầu đang đậu, nhìn từ xa trông vô cùng sặc sỡ.
Nam nữ trẻ tuổi tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, có người tựa vào xe, có người tụ tập bên đường trò chuyện vui vẻ.
Từ Di đỗ xe bên đường, hưng phấn kéo Huyền Thanh ra ngoài.
Đua xe à? Huyền Thanh liếc nhìn Từ Di đầy thắc mắc.
Từ Di gật đầu giải thích: “Mảnh đất ven hồ này đã được người ta mua cách đây không lâu, chuyên môn khoanh vùng cho những thanh niên giàu có này chơi đua xe. Tớ chỉ mới vừa biết đến nó, hôm nay tớ sẽ dẫn cậu đến đây trải nghiệm.”
Phía trước có người nhìn thấy tới Từ Di liền vẫy tay với cô ấy, Từ Di vội vàng kéo Huyền Thanh đi tới chỗ đối phương.
Thiếu niên tràn đầy khí lực, nhìn thấy Từ Di còn dẫn theo bạn, anh ta không biết nên xưng hô với cô thế nào: "Đây là ai vậy?"
Từ Di ôm lấy Huyền Thanh, giới thiệu với mọi người: “Em gái của tôi, Huyền Thanh.”
Những người trẻ tuổi bắt đầu dấn thân vào công việc kinh doanh của gia đình ở đây vừa nghe tên liền thể hiện thái độ coi thường Huyền Thanh, thậm chí bọn họ còn không thèm ngước mắt lên nhìn cô một cái, nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để trông nghiêm túc hơn, rồi giả vờ thân thiết nói chuyện với Huyền Thanh.
Huyền Thanh chỉ mỉm cười gật đầu với từng người một, cũng không nói gì nhiều.
Một số nhân vật ít danh tiếng trên Internet thì không khỏi kêu lên khi nghe đến tên Huyền Thanh: "Huyền Thanh?"
Bọn họ không khỏi đến gần hơn, sau khi nhìn rõ mặt Huyền Thanh thì vô cùng kinh ngạc: "Thật sự là Huyền Thanh này!"
Huyền Thanh nghe thấy thanh âm liền nhìn sang, nhìn thấy một đám người đang ôm nhau, xô đẩy nhau, sau đó bọn họ vội vàng đi tới: "Thanh Thanh, tôi rất thích cô! Tôi là fan của cô!"
"Trời ạ, tôi điên rồi! Không nghĩ tới có một ngày có thể gặp được tiền bối Thanh Thanh!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Tôi cũng là fan của Thanh Thanh! Tôi đã xem hết phim của cô rồi! Tôi còn xem đi xem lại rất nhiều lần nữa!"
Thiếu niên vừa mới chào Từ Di đột nhiên xen vào: "Sao tôi luôn có cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó, hơn nữa cái tên Huyền Thanh này cũng rất quen!"
Từ Di nghiêng người liếc anh ta một cái: "Sao vậy, anh cũng là fan của Thanh Thanh sao?"
"Không, không, không phải tôi." Anh ta nhanh chóng xua tay: "Là em gái tôi, trong phòng nó dán đầy áp phích của Huyền Thanh."
Vừa nói, anh ta vừa tựa vào cửa kính xe, tìm kiếm hồi lâu ở ghế phụ, không ngờ lại tìm được giấy bút.
"Vậy cô có thể cho tôi xin chữ ký cho em gái tôi được không?" Thiếu niên trịnh trọng đặt bút giấy vào tay Huyền Thanh.
Huyền Thanh bị hành động của anh ta chọc cười, cô đưa tay nhận lấy bút giấy, rồi kí tặng cho anh ta.
Một số nhân vật nổi tiếng trên mạng yếu ớt nói: "Thanh Thanh, cô có thể ký cho chúng tôi được không?"
"Đương nhiên rồi." Huyền Thanh ôn nhu cười với bọn họ.
Từ Di thấy vậy thì thở dài một hơi, một tay chống lên đầu xe, cảm thấy vô cùng u sầu: “Thanh Thanh, làm minh tinh như vậy không tốt đâu, sẽ luôn có fan quấy rầy thế giới hai người của chúng ta."
Huyền Thanh nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, cố ý trêu chọc cô ấy: “Vậy lần sau đi chơi với cậu, tớ sẽ đeo khẩu trang và kính râm nhé?”
Từ Di tưởng tượng ra cảnh tượng đó, liền lắc đầu: "Vậy thì quên đi."
Trong khi nói chuyện, mọi người đã lần lượt ngồi vào ghế lái và bắt đầu khởi động từng chiếc xe thể thao.
Một số người chào hỏi xong cũng ngồi vào xe của bọn họ.
Trước khi rời đi, chàng trai trẻ ném chìa khóa xe cho Từ Di và chỉ vào chiếc siêu xe màu bạc bên phải: “Đây, tôi đậu xe trước cho cô rồi”.
"Cảm ơn." Từ Di vẫy tay với anh ta, đi đến xe của cô ấy, mở cửa, nhướng mày nhìn Huyền Thanh: "Thanh Thanh, cậu có muốn trải nghiệm kỹ năng lái xe của tớ không?"
Huyền Thanh chặc lưỡi, ánh mắt đảo qua Từ Di cùng những chiếc xe thể thao chuẩn bị xuất phát trước mặt, cô phát ra âm thanh khó tin: "Cậu, đi cùng bọn họ?"
"A hèm." Từ Di hắng giọng, nghiêm túc nói: "Mặc dù tớ không thể so sánh với họ nhưng việc tự mình đua cũng khá thú vị. Địa điểm này đặc biệt này an toàn hơn nhiều so với ngoài đường."
Cô còn chưa kịp nói xong thì cửa xe đã đóng sầm lại.
Từ Di chợt giật mình, quay người đi tìm người dàn xếp tỷ số, không ngờ giây tiếp theo cô ấy đã bị người nào đó mặc quần áo bảo hộ và mũ bế lên.
Giọng nói u ám của Từ Tử Bác gần như đồng thời vang lên bên tai cô: “Từ Di, em cũng thật dũng cảm, dám đến đây đua đòi ăn chơi với anh à? Em thích thì có thể tự mình đi quậy phá, còn dẫn theo Huyền Thanh làm gì? Có phải em muốn chết rồi không?
Từ Di giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi nanh vuốt của anh trai mình, cô ấy lùi lại vài bước, đứng nép ở phía sau Huyền Thanh: "Từ Tử Bác, em cảnh cáo anh, đừng tới đây!"
Từ Tử Bác chỉ vào cô ấy: “Có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng Huyền Thanh!”
Từ Di lè lưỡi với anh ta: "Không có!"
Từ Tử Bác đành phải giải thích với Huyền Thanh: “Xe đua có nhiều yếu tố nguy hiểm, xét đến trình độ nửa tay nghề của con nhóc đó thì con bé chỉ cần chạy quanh đây là được. Hôm nay là cuộc thi chính thức, còn tôi thì sợ cô ấy không đủ trình độ để làm việc đó. Qúa nguy hiểm!"
Từ Di bĩu môi: "Em cũng không muốn cạnh tranh với họ về thứ hạng hay tốc độ, em chỉ muốn cho Huyền Thanh có một khoảng thời gian vui vẻ."
Huyền Thanh quả thực có chút hoài nghi về trình độ của Từ Di, sau khi nghe Từ Tử Bác nói xong, cô vỗ nhẹ vào tay Từ Di: "Nghe lời anh trai của cậu đi, an toàn là trên hết. Chúng ta có thể thi đấu vào một ngày khác. Hôm nay chúng ta cứ yên lặng ngồi xem bọn họ thi đấu thôi. Cuộc thi thế nào rồi?"
Tuy rằng cô ấy có chút không cam lòng, nhưng đối với Từ Di mà nói, lời nói của Huyền Thanh rõ ràng có hiệu quả so với lời nói của hơn anh trai cô ấy, cho nên cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Huyền Thanh đến khu vực quan sát bên đường.
Gần mười chiếc siêu xe đã sẵn sàng xuất phát, giây phút trước khi phóng đi, Từ Di nhìn thấy khuôn mặt của Từ Tử Bác lóe lên qua cửa sổ xe trên chiếc siêu xe màu bạc của mình.
Từ Di: "???"
Giữa tiếng gầm rú, chiếc xe thể thao lao tới như một mũi tên, chỉ để lại tiếng la hét của những người có mặt tại khu vực khán đài.
Từ Di lúc này đã hoàn toàn mất đi hứng thú, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào phía sau lái xe của Từ Tử Bác, tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến là làm thế nào để dàn xếp tỷ số với Từ Tử Bác sau khi mọi chuyện kết thúc.
Tuy Huyền Thanh không hiểu rõ quy tắc và tiêu chuẩn cụ thể của cuộc đua nhưng cô lại rất thích thú chăm chú theo dõi. Măng Cụt t.y.t
Các camera được lắp đặt đều đặn trên đường đua và một màn hình lớn được lắp đặt ở khu vực quan sát để phát sóng sự kiện theo thời gian thực.
Mặc dù những thanh niên giàu có thế hệ thứ hai này chỉ coi đua xe như một trò tiêu khiển hoặc giải trí nhưng tính cạnh tranh của ai nấy đều rất cao, điều này thực sự rất thú vị.
Huyền Thanh thích thú nhìn các loại siêu xe rượt đuổi nhau, quay đầu trôi dạt và thể hiện nhiều kỹ năng khác nhau.
Xe phía trước dần dần tiến về đích, hai xe gần như chạy nước rút cạnh nhau, khó phân biệt được ai đi trước, ai đi sau, có một chiếc xe đang bám sát phía sau chờ cơ hội để vượt lên.
Có một khúc cua cuối cùng.
Một trong hai chiếc xe đã bẻ lái đúng lúc, thực hiện cú drift đẹp mắt và vượt qua góc cua trước.
Khu vực khán đài nổ ra đầy tiếng reo hò.
Camera đã ghi lại chính xác dung mạo của tay đua, Huyền Thanh nhìn kỹ hơn và có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó, xe của người đàn ông đã cán đích đầu tiên.
Sau khi phanh gấp và mở cửa, chàng trai nọ bước xuống xe, lắc lắc mái tóc hơi rối trên trán, vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa nụ cười.
Cuộc đua đã kết thúc.
Từ Di đứng dậy như pháo, lao thẳng về phía Từ Tử Bác đầy uy hiếp.
Huyền Thanh đứng yên tại chỗ, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Chàng trai đứng giữa đám đông nhận điện thoại từ bạn mình, nhìn thấy tên của người gọi, người nọ liền nhấn nút trả lời, giọng điệu còn có chút ngạc nhiên: "Chị Thanh?"
Huyền Thanh đại khái ước lượng khoảng cách giữa hai người, xác định cậu ta có thể nhìn thấy cô: "Trình Tích, ngẩng đầu nhìn về hướng chín giờ, bên trái."
Chàng trai ở đầu bên kia ngẩng đầu nhìn theo lời cô, ánh mắt cậu ta xuyên qua đám đông chính xác nhìn về phía cô.