Sáng sớm hôm sau, điện thoại của Từ Di còn reo lên sớm hơn cả đồng hồ báo thức.

"Thanh Thanh, Qúy Hành đã trở về! Vừa mới về chiều hôm qua!" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Từ Di liền truyền tới: "Anh trai tớ đêm qua đi chơi đến nửa đêm mới về, tớ mới hỏi là anh ấy vừa đi chơi với ai… anh ấy liền nói là đi chơi với Qúy Hành! Là Qúy Hành đó!"

Từ Di là em gái ruột của Từ Tử Bác. Trong hai anh em, một người thân thiết với Qúy Hành như anh trai, một người thân thiết với Huyền Thanh như em gái.

Một tay Huyền Thanh cầm điện thoại, nghe Từ Di cảm động miêu tả cảnh tượng tối qua, tay kia thì nhấc chăn bông xuống giường, đi tới cửa sổ kéo rèm.

Từ Di nói xong, cô dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tớ biết rồi, đêm qua chúng tớ không may gặp nhau.”

“Cái gì?” Từ Di vô cùng sửng sốt.

Huyền Thanh miêu tả ngắn gọn chuyện xảy ra tối qua, cuối cùng còn nói thêm: “Anh ấy nói anh ấy về kết hôn theo lệnh của cha mẹ.”

"Kết hôn?"

Từ Di cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta thích cưới ai thì cưới! Cậu nói với tớ làm gì! Huyền Thanh, cậu hãy mạnh mẽ lên, đừng có vừa thấy anh ta liền dao động, loại đàn ông tình cảm thất thường, đứng núi này trông núi nọ như anh ta có cho cũng không thèm!”

"Tớ biết rồi." Huyền Thanh làm dịu tâm trạng gần như sắp bùng nổ của cô ấy: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, tới phải đi chỉnh trang đây, buổi sáng còn phải đi làm nữa."

Buổi chụp hình buổi sáng diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Là một nam nghệ sĩ trong thời kỳ nổi tiếng nhưng Lâm Nam Ý không hề kiêu ngạo, khi làm việc luôn rất khiêm tốn, ăn nói như một nhà thuyết giáo, nụ cười vô hại, dễ lây lan và tràn đầy sức trẻ.

Vì đang chụp hình đôi cho bìa tạp chí nên nên việc anh và Huyền Thanh tiếp xúc thân mật là điều khó tránh khỏi.

Khi hai người nhìn nhau theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Huyền Thanh chợt hiểu tại sao An An lại thích Lâm Nam Ý đến vậy.

Lâm Nam Ý trời sinh có một đôi mắt rất tình cảm.

Chỉ cần anh ta nhìn bạn, tình cảm sâu đậm trong mắt anh ta cũng đủ khiến bạn chìm đắm trong đó, chìm đắm trong đó không thể kiểm soát, như thể bạn là cả thế giới của anh ta.

Trong toàn bộ quá trình quay chụp, Huyền Thanh cũng không còn nhớ rõ đã nghe bao nhiêu tiếng cảm thán từ các nhân viên nữ bên ngoài địa điểm chụp ảnh.

Sau khi chụp xong nhóm ảnh cuối cùng, nhiếp ảnh gia ra hiệu OK với hai người: “Kết quả buổi chụp rất tuyệt vời, cảm ơn hai người đã làm việc chăm chỉ”.

Lâm Nam Ý thu hồi bàn tay đang đặt trên eo Huyền Thanh, cả hai đều mỉm cười cảm ơn nhiếp ảnh gia cùng rất nhiều nhân viên ekip.

Cuối cùng, anh ta còn không quên cảm ơn Huyền Thanh: "Cảm ơn tiền bối đã vất vả."

Huyền Thanh rất có ấn tượng tốt với đứa trẻ lễ phép này, với lại lát nữa còn xin chữ ký đặc biệt cho An An, vì vậy giọng điệu của cô cũng đặc biệt dịu dàng: "Cậu cũng vất vả rồi, rất vui được làm việc với cậu."

Lâm Nam Ý cong cong đôi mày xinh đẹp, cười nói: “Tiền bối Huyền nghĩ như vậy, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh.”

Hai người cùng nhau bước ra khỏi set chụp, Huyền Thanh cân nhắc nói: "Trợ lý của tôi là fan của cậu và rất hâm mộ cậu. Cậu có thể ký tặng một chữ ký đặc biệt cho cô ấy được không?"

Lâm Nam Ý không chút do dự liền đồng ý: "Đương nhiên rồi."

Huyền Thanh vẫy tay kêu An An đang đợi bên ngoài set chụp, ra hiệu cho cô ấy đến đây.

An An gần như lập tức chạy tới, tay trái cô ấy cầm tấm bưu thiếp có ảnh Lâm Nam Ý, tay phải thì cầm bút, cô ấy chớp chớp mắt, hưng phấn đến mức suýt chút nữa trào nước mắt.

Lâm Nam Ý cầm lấy tấm bưu thiếp, hỏi tên An An rồi ký tên mình lên đó.

Viết xong, anh ta lại đưa tay về phía An An, ánh mắt trìu mến quyến rũ: “Cảm ơn em đã thích anh, An An.”

Cô ấy không chỉ được ký tặng mà còn được bắt tay với thần tượng của mình, An An gần như hét lên vì vui sướng.

Trên đường trở về, An An nghiêng người cọ xát vào Huyền Thanh: "Chị Thanh, chị Thanh, em chết cũng không hối hận. Chị Thanh, em yêu chị, em thật sự rất yêu chị!"

"Được rồi được rồi, nhanh đứng lại đàng hoàng đi." Huyền Thanh xoa xoa tóc cô ấy.

An An đứng thẳng lên, giơ tay lên: "Hôm nay công việc xong rồi, chị Thanh, buổi chiều chị có thể nghỉ ngơi thật tốt!"

Huyền Thanh mở điện thoại ra xem lịch.

Kế hoạch chiều nay là đi thăm ông nội ở bệnh viện.

Nhưng lại có một vị khách bất ngờ đến trước cô.

"Tiểu Hành?"

Mẹ Huyền ngạc nhiên khi thấy chàng trai trước mặt, trong giây lát cũng không kịp phản ứng lại.

Nhà họ Quý và nhà họ Huyền là hàng xóm đã lâu, hai nhà đều làm kinh doanh, hai ông cụ còn có mối quan hệ khá tốt nên hai nhà cũng dần dần trở thành bạn tốt.

Thái độ của Qúy Hành đầy ôn hòa khách khí: “Dì, cháu mới về nước, nghe nói ông nội Huyền bị bệnh nên cháu tới thăm.”

Mẹ Huyền đang pha trà, liền quan sang nói với ông cụ Huyền: "Là Tiểu Hành đến, vừa về nước liền đến thăm cha, xem thằng bé chu đáo chưa kìa!"

Tài xế đi theo đặt giỏ trái cây và bó hoa lớn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.

“Nào, nào, con nhanh ngồi xuống đi.” Mẹ Huyền bảo anh ngồi xuống ghế sô pha, rồi rót cho anh một tách trà.

Sau đó bà ấy liền hỏi: "Dạo này cha con thế nào rồi? Dì thấy khoảng thời gian ông ấy có vẻ rất bận nên cũng lâu rồi chưa gặp ông ấy."

“Cha con đang đi công tác xa rồi ạ!” Qúy Hành nói tiếp: “Con còn chưa kịp liên lạc với ông ấy, có khi ông ấy còn chưa biết con đã về luôn ấy.”

Ông cụ Huyền đặt tờ báo trên tay xuống, tháo kính ra, tựa người vào giường bệnh ngước mắt nhìn anh hồi lâu, trong lòng có chút xúc động:

"Mấy năm không gặp, cháu đã trưởng thành rất nhiều."

"Ngay cả ông nội Huyền cũng đã nói như vậy, vậy có nghĩa là cháu quả thực đã tiến bộ rất nhiều rồi."

Ông nội Huyền: “Nghe nói mấy năm nay cháu ở nước K đã thu thập hết mấy người khó bảo của nhà họ Qúy.”

Qúy Hành cầm chén trà lên, vẻ mặt tự tin nhưng không hề tự mãn: “Nếu ông nội đã quyết định buông tay, giao mọi việc ở nước K cho cháu, cháu nhất định không thể để ông nội thất vọng.”

“Con nhìn thằng bé kìa!” Ông nội Huyền chỉ vào mẹ Huyền, nói: “Người trẻ tuổi đúng là rất có năng lực, lại rất có tham vọng. Ngay khi thằng bé vừa ra tay, một nửa sản nghiệp của nhà họ Qúy đều nằm trong tay thằng bé.”

Mẹ Huyền đang gọt cam cho ông nội Huyền, nghe vậy thì tỏ vẻ đồng tình sâu sắc: “Bây giờ, ngoại trừ Qúy Hành có khả năng đảm đương hầu hết công việc kinh doanh của gia đình, những đứa nhóc còn lại thì chỉ biết cà lơ phất phơ ngoài mấy cái công ty cỏn con gì đó. Con đã nói rồi, trong số những đứa trẻ cùng thế hệ với chúng, chỉ có Qúy Hành là người xuất sắc nhất.”

Khi Huyền Thanh bưng bình giữ nhiệt đi đến cửa phòng bệnh, cô liền nghe thấy tiếng nói của ông nội Huyền và mẹ Huyền.

Ông nội Huyền: "Nghe con nói kìa, Thanh Thanh nhà chúng ta cũng rất tốt mà. Cha thậm chí còn rất thích xem mấy bộ phim truyền hình con bé đóng. Cháu gái nhà ta là xinh đẹp nhất!"

Mẹ Huyền: “Cha cũng đừng nói như vậy, gia đình mình có công ty đàng hoàng lại không làm, lại đi chạy theo người ta làm diễn viên gì đó, đúng là làm chuyện không ra gì mà!”

Mẹ Huyền vẫn luôn không đồng tình với việc cô bước vào làng giải trí, bà ấy vẫn luôn tìm mọi cách để cô từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, vì lý do này mà những năm gần đây hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Huyền Thanh nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó cô liền đẩy cửa bước vào: "Ông nội, cháu tới thăm ông đây."

Cô giơ chiếc bình giữ nhiệt trong tay lên: “Cháu cũng có nấu canh sườn heo cho ông nè, lần trước ông khen ngon đó, ông nhớ không?”

Chưa kịp nói xong, khóe mắt cô đã nhìn thấy người đàn ông vô cùng quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ. ( truyện trên app T𝕪T )

Qúy Hành bình tĩnh đặt chén trà trong tay xuống, nhướng mày: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”

Sắc mặt Huyền Thanh liền trở nên cứng đờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô thà rằng đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ông nội Huyền ngồi thẳng dậy ra hiệu cho mẹ Huyền dọn bàn ăn nhỏ: “Súp ngô sườn heo à? Mang tới đây cho ông nếm thử nào.” - app ty t

Huyền Thanh nghe vậy liền mỉm cười đặt bình giữ nhiệt lên trên, mở nắp và đổ đầy bát cho ông cụ: "Cháu vừa cải tiến công thức đấy, đảm bảo vị ngon hơn lần trước."

Ông nội Huyền nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị hồi lâu, gật đầu liên tục: “Uống nhiều canh sườn heo như vậy, chỉ có món canh Thanh Thanh nhà chúng ta nấu là ngon nhất.”

Qúy Hành thấy vậy thì liếc nhìn đồng hồ, anh đứng dậy tạm biệt mọi người: "Cũng muộn rồi, con xin phép về trước. Ông nội Huyền, ông nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ông nội cháu nói ông ấy đang đợi ông về đánh cờ đấy."

“Được, được.” Ông nội Huyền hết lòng đồng ý: “Về đến nhà ông sẽ nhắn tin cho ông nội cháu, ông còn phải mau chóng khỏe lại để đánh cờ với ông ấy để ông ấy khỏi lục nghề.”

Mẹ Huyền kéo Huyền Thanh lại gần và nói: "Thanh Thanh, con đi tiễn Tiểu Hành đi."

Huyền Thanh cau mày, vừa định nói cái gì, Qúy Hành liền tự nhiên trả lời:

"Vậy làm phiền rồi."

Cô không còn cách nào khác đành phải mở cửa, làm động tác mời gọi: "Đi thôi, tôi tiễn anh."

Hai người cùng nhau đi trên hành lang của bệnh viện, vì tầng này là tầng cho bệnh nhân VIP nên công tác bảo mật của bệnh viện rất tốt, ngoại trừ y tá và bác sĩ trực, hầu như không có nhân viên nhàn rỗi nào khác.

Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp hành lang dài.

Bầu không khí im lặng khiến Huyền Thanh không biết phải làm gì.

Vì thế cô chủ động phá vỡ sự im lặng: “Sao anh lại tới thăm ông nội tôi?”

Qúy Hành vẫn bình thản đi về phía trước, nói dối quen thói, vẻ mặt không hề thay đổi: “Cha tôi nói ông nội Huyền đang bị bệnh, đặc biệt dặn tôi tới hỏi thăm ông cụ.”

Hóa ra chú Qúy đã yêu cầu anh đến.

Huyền Thanh mím môi, trong lòng cô cũng biết rõ.

Nếu không phải chú Qúy dặn dò, về đến nhà anh còn có rất nhiều việc phải làm, bây giờ làm gì có thời gian đến đây.

Cô cụp mắt xuống không nói gì, bóng dáng hai người ngã xuống đất hiện ra trong tầm mắt.

Ánh hoàng hôn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đất qua cửa sổ nhuộm vàng những mảng gạch trắng lốm đốm, bóng của hai người mỏng và dài, giống như những hình bóng sống động in trên giấy màu.

Khi đi đến cuối hành lang, Huyền Thanh còn chu đáo ấn nút thang máy cho anh: “Anh xuống một mình nhé.”

Không lâu sau, cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra.

“Hiện tại trên đường có rất nhiều ô tô nên nhớ chú ý lái xe an toàn.”

Huyền Thanh vừa mới xem thời gian, tan sở là giờ cao điểm, trên đường nhất định sẽ rất tắc nghẽn, cô theo bản năng nhắc nhớ anh, nhưng lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm của Qúy Hành.

“Được.” Qúy Hành đáp lại, rồi nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của cô, giọng nói anh không biết vì sao lại khàn khàn.

Cửa thang máy từ hai bên chậm rãi di chuyển về phía giữa, Huyền Thanh mím môi nói: "Tạm biệt."

Cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, đối phương vẫn không đáp lại lời nào.

Huyền Thanh đứng đó thở dài một hơi.

Khi cô quay về phòng bệnh, ông nội Huyền đang ăn uống rất hăng say.

Mẹ Huyền lại múc cho ông ấy một bát nữa, khi Huyền Thanh trở về, bà ấy liền nói: "Nhìn ông nội của con kìa, ăn nhiều như vậy buổi tối vẫn còn sức ăn được."

"Với lại, tối nay con rảnh thì đi tham gia một bữa tiệc với mẹ."

Huyền Thanh nhăn mũi hỏi: "Bữa tiệc gì nữa?"

Mẹ Huyền cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Con đi rồi sẽ biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play