Qúy Hành im lặng một lát.
Trên chiếc cổ thon gọn, yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, anh chậm rãi lên tiếng, bên tai cô liền vang lên một giọng nói từ tính, nhưng vẫn mang âm điệu quen thuộc:
"Đã lâu không gặp em."
Người quản lý cấp cao hiển nhiên rất kinh ngạc: “Hai người... quen nhau à?”
Qúy Hành ngồi xuống trên sô pha, đôi mày nghiêm nghị bị ánh sáng phản chiếu làm dịu đi, hiếm khi nói thêm vài câu với vị quản lý cấp cao kia:
"Bạn cũ mà thôi."
Huyền Thanh cũng không có ý định giải thích, hơn nữa Qúy Hành nói không sai, bọn họ quả thực chỉ là bạn cũ quen nhau từ nhỏ.
Người quản lý cũng là một người thông minh, thấy tình thế hiện tại có chút tế nhị, ông ấy liền nháy mắt với Tống Dung Vân vẫn đang đứng thẳng bên cạnh.
Hai người liền im lặng rời đi, để lại Qúy Hành và Huyền Thanh có không gian nói chuyện riêng .
Qúy Hành liếc nhìn cô một cái, anh nhếch khóe môi, lạnh lùng nói như mọi khi: “Xem ra em làm việc trong giới giải trí rất tốt?”
Năm họ tốt nghiệp đại học, vị bạch nguyệt quang Vưu Ngọc Dao của Qúy Hành liền muốn ra nước ngoài học cao hơn, Qúy Hành không nói một lời cũng đi theo cô ta ra nước ngoài, còn những người bạn còn lại của anh cũng bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp của riêng họ.
Chỉ có Huyền Thanh là không có hứng thú với công ty của gia đình mình, sau khi nhận được danh thiếp từ mấy người tìm kiếm tài năng, cô liền quay người bước vào giới giải trí.
Cô cảm thấy rất thú vị khi trải nghiệm nhiều tình huống cuộc sống khác nhau thông qua diễn xuất.
"Được rồi."
Vẻ mặt Huyền Thanh vẫn bình tĩnh, cô trả lời câu hỏi của anh bằng một câu ngắn gọn rồi cố tình chuyển sang chủ đề khác: "Còn anh thì sao, anh trở về đột ngột như vậy, bạn bè của chúng ta chắc cũng chưa ai hay biết gì."
Một tay Qúy Hành nới lỏng cổ áo, anh dựa vào trên sô pha, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Ở nhà có việc gấp nên quay về, không kịp báo trước cho mọi người."
Qúy Hành có vẻ lo lắng như vậy, thật là kỳ quái.
Cô thản nhiên nói thêm: “Điều gì có thể làm anh lo lắng đến vậy?”
Trước kia bất kể Qúy Hành làm gì, anh đều hành động chậm rãi bình tĩnh, việc gì anh làm cũng đều nắm chắc ít nhất là tám phần, chưa bao giờ thấy anh vội vàng.
Qúy Hành ngước mắt lên, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện đang lấy ly nước chanh từ khay của người phục vụ rồi nhẹ giọng cảm ơn.
Anh cố ý dừng lại, khi ánh mắt của đối phương lại rơi vào người anh, anh chậm rãi nói: “Theo lời cha mẹ tôi, về nước để kết hôn.”
Ly nước chanh được Huyền Thanh chuẩn bị đặt lên bàn chợt như vô tình bị va vào mặt bàn phát ra âm thanh vang nhẹ.
Nước trong cốc gợn lên những gợn sóng nhỏ.
Giống như trái tim cô lúc này.
Cô biết rất rõ tính tình của Qúy Hành, không ai có thể ép buộc anh làm điều gì anh không muốn, kể cả đó là cha mẹ anh.
Cái gọi là “theo lời cha mẹ” chắc hẳn đã trải qua biết bao khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng “tu thành chánh quả” với Vưu Ngọc Dao nên anh mới đồng ý nghe theo ý muốn của cha mẹ mà trở về Trung Quốc kết hôn.
Huyền Thanh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô hơi ngước mắt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải.
Qua nhiều năm lăn lộn trong giới diễn xuất, cô đã học được cách nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình.
"Vậy thì là việc vui rồi." Cô thậm chí còn không buồn xác nhận tên cô dâu, liền nâng ly lên: "Vậy tôi chúc anh có một đám cưới hạnh phúc."
Kể từ khi nói xong ánh mắt của Qúy Hành vẫn rơi vào trên người Huyền Thanh, không hề rời mắt dù chỉ một giây, vẻ mặt và giọng điệu của Huyền Thanh không chỉ cao thượng mà còn vô cùng chân thành, như thể từ đáy lòng cô thật sự đang vui mừng cho anh.
Đôi mắt anh chợt tối sầm, đồng tử đen láy như màn đêm dày đặc: “Đợi khi nào đến ngày cưới hẳn nói câu đó thì thích hợp hơn. Bây giờ còn quá sớm.”
Giọng điệu anh có chút kỳ lạ.
Huyền Thanh nghe thấy nhưng không có ý định đào sâu vào vì điện thoại di động của cô chợt reo lên.
"Chị Thanh! Chúng em gặp tai nạn! Chị mau ra ngoài đi! Tình trạng khẩn cấp lắm rồi!" Giọng nói của trợ lý rất lo lắng.
Huyền Thanh đáp lại rồi liền cúp điện thoại, cô áy náy nhìn Qúy Hành: "Xin lỗi, có chút chuyện xảy ra nên tôi phải xử lý."
Ở cửa sau sảnh tiệc, trợ lý thong thả cất điện thoại di động, rồi dựa vào cửa xe bảo mẫu, thản nhiên ngậm một cây kẹo mút trong miệng, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh chứ không hề có vẻ lo lắng như lúc vừa gọi điện thoại.
Tài xế Tiểu Lưu thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Không tệ, càng lúc diễn càng chuyên nghiệp rồi đấy.”
Trợ lý An An nâng cằm cười nói: “Cái này gọi là gần đèn thì sáng.”
Chỉ chưa đầy năm phút sau đã nhanh chóng thấy bóng dáng Huyền Thanh đi giày cao gót ra khỏi cửa sau.
Dù đã chứng kiến tình huống này nhiều lần nhưng Tiểu Lưu vẫn không khỏi thở dài: “Bí quyết chị Thanh dạy cô quả nhiên có hiệu quả.”
Đối với những hoạt động do công ty sắp xếp như này, Huyền Thanh đều hoãn lại tất cả những hoạt động không cần thiết, còn đối với những hoạt động thực sự cần thiết còn lại, trước khi đi vào, Huyền Thanh sẽ nói trước cho trợ lý An An một khoảng thời gian, nếu tới giờ đó mà cô còn chưa ra thì cô ấy sẽ gọi cho cô, là cuộc gọi giống như lúc nãy.
An An mở cửa xe, đưa khăn choàng cho Huyền Thanh.
Huyền Thanh ngồi vào trong xe, cô cởi bỏ đôi giày cao gót mang nãy giờ chuyển sang mang một đôi giày bệt thoải mái hơn, rồi tựa lưng vào lưng ghế nhắm mắt thư giãn, toàn thân cô lúc này đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mái tóc xoăn được vén sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú và chiếc cổ trắng nõn, hàng mi dài mềm mại dưới mắt, che đi đôi mắt dịu dàng ngấn nước.
Trong lòng Huyền Thanh không hề bình yên như vẻ bề ngoài, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Qúy Hành trong hoàn cảnh như vậy.
Dáng vẻ vừa rồi của cô gần như có thể nói là hốt hoảng chạy trốn.
Bởi vì chỉ cần cô ở lại thêm một phút nữa, cô sẽ khó có thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh và lãnh đạm.
Khi cô mỉm cười chúc anh một đám cưới hạnh phúc, cả cảm xúc và vẻ mặt cô đã cố gắng hết sức để có thể tỏ ra bình thản.
An An vỗ vai tài xế Tiểu Lục, ra hiệu cho anh ta lái xe vững vàng hơn.
Đi được nửa đường, Huyền Thanh thu hồi tâm tư, chợt mở mắt ra: “Ngày mai lịch làm việc của chị thế nào?”
An An nhanh chóng lấy máy tính bảng từ trong chiếc túi đeo vai lớn cô ấy đang mang ra, vội vàng mở bảng lịch trình ra, lướt tới lịch trình cho ngày mai, giọng điệu cô ấy lập tức trở nên phấn khích: “Chị Thanh, sáng mai chị chỉ có một lịch trình duy nhất đó là hợp tác cùng Lâm Nam Ý chụp ảnh bìa cho tạp chí Thịnh Duyệt.”
Huyền Thanh nhéo lông mày: "Lâm Nam Ý?"
Nếu cô nhớ không lầm thì nam thần tượng nổi tiếng qua cuộc thi tìm kiếm tài năng mùa hè năm nay chính là thần tượng của trợ lý An An.
"Đúng vậy!" An An kích động gật đầu một cách điên cuồng: "Chị Thanh, đó chính là Lâm Nam Ý mà trước đây em từng nói với chị! Em rất hâm mộ anh ấy!"
Nghĩ đến ngày mai có thể gặp thần tượng của mình hợp tác với chị Thanh, An An cảm thấy tối nay mình sẽ không ngủ được mất.
Nhìn thấy dáng vẻ An An đầy hưng phấn, Huyền Thanh cũng không khỏi bật cười: "Vậy ngày mai nhớ mang theo sổ tay hay photobook có hình của người ta, chị sẽ giúp em xin chữ ký."
“Oa, cảm ơn chị Thanh!” An An không khỏi chạy tới ôm lấy cô: “Em yêu chị nhiều lắm!”
Huyền Thanh đỡ trán, hai người cùng bật cười.
Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu vàng sáng trông cực ngầu đậu trước cửa sảnh tiệc.
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, đặt tay lên cửa sổ, huýt sáo với Qúy Hành.
Người tới là Từ Tử Bác, là bạn thời thơ ấu và cũng là anh em tốt của Qúy Hành.
Qúy Hành vừa đi vừa cởi áo khoác rồi khoác áo lên khuỷu tay, anh có một bờ vai rộng eo hẹp, chiếc quần âu màu đen kia càng làm tôn lên đôi chân dài thon thả thẳng tắp của anh. Bản edit được thực hiện và đăng tải tại t-y-t, vui lòng không re-up thu phí sang HD.
Anh mở cửa ngồi vào ghế phụ, ném áo khoác vào ghế sau, còn chưa kịp định hình đã nhận lấy một quyền từ Từ Tử Bác:
“Về nước cũng không thèm nói cho chúng tôi biết.”
Qúy Hành lạnh lùng hất tay anh ta ra: “Tôi thông báo cho cậu đầu tiên đấy.”
“Tôi nói là báo trước cơ mà.” Từ Tử Bác tức giận nói: “Xuống máy bay cũng không thèm nói cho người ta biết, cậu thật là!”
Vừa nói, anh ta vừa nhấn ga, chiếc xe thể thao như nổ tung lao vào màn đêm: “Anh em chúng tôi đợi ở chỗ cũ tổ chức cho cậu một bữa tiệc vô cùng hoành tráng cho cậu đón gió tẩy trần, nào ngờ đợi mãi vẫn không thấy người đến, đến nhà tìm cậu thì mẹ cậu nói cậu đi tham gia cái bữa tiệc kỷ niệm thành lập chết tiệt gì đó.”
Trước khi chiếc xe thể thao phóng đi, Từ Tử Bác ngẩng đầu lên liếc nhìn tên thương hiệu trên biển hiệu trước cửa, cảm giác như hôm nay mình đã nhìn thấy ở đâu đó.
Anh ta liếc nhìn Qúy Hành: “Trước đây có muôn vàn lời mời được chuyển tới tận nhà mà cậu còn không thèm đi, sao hôm nay lại phải đến đó vội vàng như vậy chứ?”
Một tay Qúy Hành cởi bỏ bớt nút áo, anh không nói một lời chỉ hạ cửa sổ xe xuống, cũng không đáp lại câu hỏi của Từ Tử Bác.
Cơn gió đêm chợt thổi vào làm tung bay mái tóc trên trán, trong đôi mắt lờ mờ của anh là những ánh đèn đường đang phản chiếu những vệt màu lốm đốm.
Từ Tử Bác cũng không quan tâm anh có đáp lại hay không, anh ta suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, anh ta bỗng đập tay vào vô lăng.
"Tôi còn đang suy nghĩ sao cái tên này có vẻ quen quá, giờ thì tôi nhớ ra rồi! Sáng nay tôi mới xem tin tức thấy Huyền Thanh là người đại diện của thương hiệu, tối nay chắc là cô ấy cũng sẽ tham dự."
"Không thể nào, Qúy Hành, cậu tới gặp Huyền Thanh...?" Từ Tử Bác có vẻ nghi ngờ gì đó.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, anh ta đặc biệt quan sát vẻ mặt của Qúy Hành.
Nhưng tất nhiên là không thể nhìn ra gì từ khuôn mặt thanh tú lạnh lùng và tàn nhẫn đó.
Một lúc sau, Qúy Hành mới co ngón tay xoa xoa các đốt ngón tay, sau đó anh thản nhiên nói: “Nghe nói gần đây mẹ Huyền Thanh đang dẫn cô ấy đi xem mắt?”
"Này, thông tin của cậu cũng quá nhanh nhạy rồi đó." Từ Tử Bác nhướng mày.
“Ừ thì có chuyện đó, nhưng Huyền Thanh không muốn và chưa bao giờ đồng ý một lần. Mới tuần trước, cô ấy thực sự không thể cưỡng lại sức ép từ mẹ mình nên mới miễn cưỡng đến gặp đối phương, nào ngờ vừa gặp cô ấy liền vội vàng giải thích tùm lum rồi xin lỗi người ta, cuối cùng mọi chuyện liền tan tành."
Cuối cùng, anh ta còn nói thêm: "Tôi chỉ nghe em gái tôi nói vậy thôi.”
Nhắc tới Huyền Thanh, Từ Tử Bác hiếm khi nghiêm mặt, anh ta nói: "Nhưng mà tôi cũng phải nói, cậu trở về thì trở về, nhưng đừng đến trêu chọc Huyền Thanh nữa."
Anh ta đặt một tay lên vai Qúy Hành, giọng điệu trở nên nghiêm túc lạ thường: “Thân là anh em tốt, ba năm trước tôi 100% ủng hộ cậu ra nước ngoài theo đuổi tình yêu chân ái. Nhưng với tư cách cũng là một người bạn của Huyền Thanh, bây giờ tôi cũng phải vì cô ấy nói giúp cô ấy một tiếng. Cô ấy vất vả lắm mới buông ra được, nếu cậu không có tình cảm với cô ấy thì cũng đừng đến trêu chọc, gây tổn thương cho cô ấy.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Qúy Hành nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ cụp mắt xuống, cởi khuy cổ tay áo, chờ đèn xanh bật lên, ngón tay cong queo gõ nhẹ vào thùng xe, cười khẩy, đầy bất mãn:
“Xe của cậu chạy chậm quá.”
Tính tình Từ Tử Bác sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích của anh, anh ta lập tức đạp ga, lập tức tăng tốc rồi phóng đi.
Đêm đó Huyền Thanh không ngủ được.
Cảm giác kiệt sức về thể xác cứ ập đến, đòi cô cần nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon, nhưng ý thức lại khiến cô trằn trọc mãi trên giường không thể ngủ được.
Hình ảnh Qúy Hành luôn hiện lên trong đầu cô, cô căn bản không thể khống chế được.
Bạn bè đều cho rằng cô đã từ bỏ, chính cô cũng cho rằng mình đã từ bỏ hoàn toàn, nhưng khi Qúy Hành lại xuất hiện trước mặt cô, cô mới nhận ra vòng phòng ngự trong lòng mình mỏng manh và dễ tổn thương đến nhường nào.
Sự tỉnh táo và bình tĩnh đã được duy trì trong ba năm chỉ có thể tồn tại trong chốc lát.
Cuối cùng rồi cũng bị đánh bại.