Trong lúc người người đang ngủ, hot search trên weibo lại bắt đầu sôi sục.
Tên của cô và Thẩm Tắc tiếp tục đứng No.01 hot search.
Lần này hình ảnh khá mờ, trong ảnh, Thẩm Tắc đứng cạnh cửa xe, anh hơi khom người xuống mỉm cười với cô.
【Bằng chứng Lạc Yên và Thẩm Tắc ăn tối với nhau!】
Điện thoại lại vang lên không ngừng, âm thanh của Lâm Na ở đầu bên kia khiến cô đau hết màng nhĩ, “Lạc Yên, chúc mừng cậu gia nhập đoàn phim《Nghe tiếng gió》Mình vừa nhận được thông báo nè.”
Cơn buồn ngủ của Lạc Yên biến mất trong tích tắc, bữa cơm tối qua có hiệu quả rồi?
“Mấy ngày nữa sẽ có một bữa tiệc lớn, cậu phải tham gia để làm quen với mọi người đấy.”
Lạc Yên ghét nhất là xã giao, cả ngày phải giả vờ cười cười nói nói, vừa lúc cô đang định từ chối thì chợt nhớ tới gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cúp máy xong, cô nhìn đồng hồ, vậy mà cô lại ngủ thẳng tới 11 giờ, đầu ngón tay ấn vào khu bình luận của hot search, cô đã chuẩn bị tinh thần ăn chửi rồi, nhưng tất cả đều trái ngược lại.
“Câu chuyện tình yêu của đạo diễn nổi tiếng và diễn viên tuyến 3! Tôi đã sẵn sàng ăn “cơm chó” rồi!”
“Lần đầu tiên không lên tiếng giải thích! Lần này chắc là ngầm khẳng định rồi! Sao tôi lại cảm thấy hai người họ xứng đôi như vậy chứ?”
“Fan CP ảo tưởng gì chứ, Tắc bảo còn chưa lên tiếng mà?”
Nhìn hai chữ “Tắc bảo” này, Lạc Yên không nhịn được bật cười, ở trên giường lăn qua lộn lại một vòng, trực tiếp đem mấy lời nhắc nhở của Trần Thi Ý vứt ra sau đầu.
“Đang làm gì thế?”
Có vẻ anh đang cầm điện nên trả lời tin nhắn rất nhanh, “Ở công ty, đang họp.”
“Tôi đã nhận được thông báo rồi, cảm ơn đạo diễn Thẩm.”
“Đấy là quyết định của bên đầu tư.”
Ý là không phải vì dựa vào tôi mà chị nhận được vai này đâu.
–
Mấy ngày nay Lạc Yên cảm thấy đặc biệt thoải mái, thường xuyên nhắn tin cho Thẩm Tắc.
Cho dù thi thoảng anh mới trả lời mấy chữ.
Cuối cùng, dưới yêu cầu nghiêm khắc của Lâm Na, Lạc Yên trang điểm thật xinh đẹp rồi ra ngoài tham gia tiệc xã giao.
Hot search vẫn nằm ở No.01, mọi người ngồi xung quanh đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô.
Lạc Yên không để ý, trong suốt bộ bữa tiệc, cô chỉ tập trung ăn, nhưng so với trước đây đã tiến bộ hơn nhiều, không còn đứng ngoài cuộc nữa, thi thoảng sẽ nâng ly với mọi người.
Gió lạnh luồn qua cổ áo khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn.
Đải sảnh của khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, Lạc Yên nhìn đến thất thần, đôi mắt đen láy của cô chợt sáng lên, bóng lưng kia không phải Thẩm Tắc thì còn có thể là ai.
Cái người bình thường nhắn tin với cô luôn tỏ ra lạnh nhạt, giờ đây lại đang cười cười nói nói với một cô gái khác, khiến cô vô cùng ngứa mắt.
“Thẩm Tắc.”
Thẩm Tắc nhìn thấy cô có hơi ngạc nhiên, sau khi chào hỏi người đối diện liền đi về phía này.
Bây giờ là cuối thu, thời tiết bắt đầu se lạnh, anh mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, dáng người cao gầy.
“Chị uống rượu à?“
Lạc Yên có hơi hốt hoảng, ánh mắt nhìn cô gái phía sau anh một lúc, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Đó là ai vậy?”
Thẩm Tắc lười biếng trả lời, “Nhà sản xuất 《Nghe tiếng gió》.”
Lạc Yên gật đầu, trong lòng có chút hụt hẫng, vì sao anh có thể cười vui vẻ với người khác như vậy, từ trước tới nay anh chưa từng cười với cô.
Cô dùng ngón tay kéo cổ áo cậu, vẻ mặt dịu dàng, “Đạo diễn Thẩm, tôi không lái xe, cậu có tiện đường đưa tôi về nhà không?”
–
Trong xe có mùi hoa nhài thoang thoảng, có lẽ là do uống hai ly rượu nên lúc này Lạc Yên chợt cảm thấy mơ mơ màng màng, trước khi chìm vào giấc ngủ còn mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Tắc dừng xe ở ven đường, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô gái đang ngủ say, sợi tóc rũ xuống, yên tĩnh không quấy, giống như mèo con vậy.
Dáng vẻ này còn xinh hơn bình thường nhiều.
Lạc Yên xoay vai muốn đổi tư thế, nhưng lúc mở mắt cô lại nhìn thấy khuôn mặt phía đối diện, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Hôm nay Vu Hảo và dì Trương đã đi đến thành phố A du lịch, giờ phút này, ánh mắt của Lạc Yên chợt lóe lên một tia sang, “Chân tôi tê qua, đạo diễn Thẩm có thể đưa tôi lên nhà không?”
Trong xe rất yên tĩnh, người đàn ông nhìn cô không nói lời nào, cười như không cười.
Lạc Yên đứng ngồi không yên, “Hay là đi lên uống một chén trà cũng được.”
“Dù gì tôi cũng xinh đẹp như vậy, lỡ như lên lầu một mình gặp phải tên nào bỉ ổi thì sao?”
“Lỡ như tôi có bất trắc gì, chẳng lẽ đạo diễn Thẩm không tiếc ư? Trên thế giới lại thiếu đi một người…”
Ánh mắt Thẩm Tắc dừng lại trên cổ chân cô, dần dần trầm xuống, lại thêm mấy lời lải nhải của cô, dường như khiến anh mất kiên nhẫn, “Xuống xe.”
Trong thang máy rõ ràng có hai người, giờ lại có thêm một người bước vào, là bác Trương ở lầu trên.
Lạc Yên thấy người quen thì nhanh chóng bảo trì khoảng cách với người đàn ông bên cạnh.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, là của Thẩm Tắc, anh nghiêng đầu nghe điện thoại, hình như là chuyện của công ty.
Bác Trương vuốt vuốt chiếc bình giữ ấm, cười híp cả mắt, nhỏ giọng nói, “Tiểu Yên à, vị này chính là…”
Nếu để bác Trương biết được gì đó, thì một lát nữa cả khu phố đều biết luôn, Lạc Yên còn chưa biết phải mở miệng thế nào, bác Trương đã lên tiếng trước.
“Đây không phải đạo diễn 5 tiếng đồng hồ gì đó ở trên báo sao, hai người đang yêu nhau thật hả?”
“Ừ, đúng vậy.” Thẩm Tắc đang nói nhỏ với ống nghe, căn bản không nghe thấy hai người kia đang nói chuyện, nhưng bác Trương ở bên cạnh lại cười tươi hơn.
Uống trà của cậu thì cứ uống đi, ăn dưa làm gì!
Bầu không khí lúc này vô cùng xấu hổ, đúng lúc thang máy lên đến tầng 20, cô không hề nghĩ ngợi mà kéo tay người bên cạnh đi trước.
Thẩm Tắc cúp điện thoại, thấy sắc mặt cô gái phiếm hồng, anh rũ mắt nhìn tay mình, bật cười, “Chị gấp cái gì thế?”
“Có thể không gấp sao?” Nói xong, Lạc Yên mới phát hiện ra bản thân bị anh trêu chọc, “Có người ngoài, sợ ảnh hưởng đến danh dự của đạo diễn Thẩm.”
Thẩm Tắc nhìn cô, im lặng một lát, gật đầu, “Suy nghĩ này của chị rất hay, thật không dễ dàng.”
Sao nghe câu này cứ kỳ lạ thế nhỉ?
Lạc Yên xấu hổ lườm anh, “Tôi còn rất nhiều suy nghĩ hay đấy, chúng ta vào nhà…” Vẻ mặt Lạc Yên bỗng cứng đờ.
Không phải mẹ cô nói là đi du lịch rồi ư?! Sao Trần Thi Ý cũng đến đây thế này?!!!
Trần Thi Ý nhìn thấy Lạc Yên đầu tiên, “Dì gọi mình tới làm vằn thắn, mình còn đang định gọi cho cậu cậu cậu cậu mẹ kiếp!”
Vu Hảo nhìn theo ánh mắt của cô ấy, sau đó kinh ngạc chớp mắt, “Có khách tới à, mau vào trong ngồi đi!”
Lạc Yên vào cũng không được đi cũng không xong, vậy mà Thẩm Tắc ở bên lại lễ phép chào hỏi trước.
Tin tức trên báo toàn chụp sườn mặt anh, chắc Vu Hảo cũng không nhận ra, nghĩ vậy, Lạc Yên bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bếp, Vu Hảo mặc tạp dề chậm rãi nhào bột, nhìn con gái đem nước cho người bên cạnh, bà chợt lên tiếng: “Cháu là chàng trai đầu tiên tiểu Yên dẫn về nhà đấy.”
“Đã lâu rồi bác không thấy tiểu Yên cười vui vẻ như vậy.”
Cô đang cười á? Rõ ràng là cười khổ mà!
Chờ một chút, sao câu thoại này giống của mấy vị quản gia làm việc trong nhà tổng tài bá đạo thế?
Trần Thi Ý chép chép miệng, có lẽ cô ấy nên thêm một câu, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị em tốt của tôi đối xử nghiêm túc với một chàng trai như vậy.
Thẩm Tắc nhìn người bên cạnh, giọng nói không lộ ra cảm xúc gì “Vậy thì đúng là vinh hạnh của cháu ạ.”
Lạc Yên không hiểu sao có chút chột dạ, “Không cần khách khí, đây cũng là vinh hạnh của tôi.”
Sau đó mọi người nói gì Lạc Yên cũng không nghe rõ, không ngờ cô vất vả dụ dỗ anh lên đây chỉ để anh ngồi nặn vằn thắn nửa tiếng đồng hồ!?
Đúng là mất mát lớn mà!
“Cháu ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”
Lạc Yên lập tức lấy lại tinh thần, trực tiếp xua tay thay anh, “Không cần, không cần đâu mẹ, đạo diễn Thẩm bận lắm ạ, hôm nay cậu ấy có việc nên mới đến đây, để con đưa cậu ấy xuống tầng ạ.”
–
Đèn đường chiếu xuống đất, làn gió nhè nhẹ thổi qua, có hơi lạnh, cũng làm người ta tỉnh táo hơn.
“Tôi tưởng rằng trong nhà không có ai.” Lạc Yên đứng ở ven đường, nhìn người đàn ông trong xe, nói xong lại không nhịn được mà bổ sung, “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Lần sau cứ trực tiếp gõ cửa phòng tôi là được.”
Trong lòng Lạc Yên như có gì đó nhảy lên, rõ ràng anh đang ám chỉ chuyện lần trước, trong nháy mắt, cô lại nhớ về đêm đó, vừa nhớ tới thì mặt đỏ tim đập, “Chú ý an toàn, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi! Yêu cậu!”
Đây là lần thứ hai cô chạy trối chết.
Thẩm Tắc ngồi trong xe, nửa khuôn bị bóng đêm che khuất, anh nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô gái, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, dường như nhớ tới gì đó, đuôi mắt bỗng cong lên nhiễm đầy ý cười.
Lần đầu tiên anh thấy cô là trong một buổi tiệc đóng máy, lúc đó anh vừa mới bắt đầu làm đạo diễn, bởi vì có chút việc nên bữa tiệc gần kết thúc rồi anh mới đến nơi.
Cô ngồi cách anh rất xa, lúc thì cười nói với người khác, lúc lại lễ phép kính rượu, không quá thân thiện cũng không quá xa cách.
Anh đã xem qua phim cô đóng, diễn xuất vừa chân thật vừa tự nhiên. Ở đây đều là những nhà chế tác lớn, nhưng cô lại giống như một người ngoài vậy.
Trong giới thật hiếm ai có tính cách như cô gái này.
Một lát sau, cô đứng dậy rời đi cùng bạn, có lẽ là vì tò mò, hoặc có lẽ là đầu óc nóng lên, anh cũng đứng dậy đi theo.
Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, nhẹ nhàng, điềm đạm, lần đầu tiên anh cảm thấy như bị cái gì đó thôi thúc, nhưng giờ phút này lại không biết làm thế nào để gọi cô lại.
“Lạc Yên, chàng trai vừa rồi là ‘”người bạn trai” cậu chọn đó hả?”
Anh theo bản năng dừng bước.
Giọng nói của cô mang theo ý cười nhưng cũng rất nghiêm túc, “Mình không thích mấy người nhỏ đâu.”
Không biết vì sao, anh không bước tiếp nữa.
Thẩm Tắc thu hồi tầm mắt, dùng lưỡi liếm khóe môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, xe thể thao nổ máy, lao như một mũi tên rời khỏi đó.
Từ lúc bắt đầu, anh đã biết cô gái này muốn gì.
Nếu cô muốn, anh sẽ cho.
–
Đêm khuya, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi róc rách, khiến người ta dễ dàng chìm đắm trong cảm xúc, Lạc Yên mở điện thoại gửi cho Thẩm Tắc tin nhắn chúc ngủ ngon.
Trời sắp sáng rồi nhưng Lạc Yên vẫn không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại mở máy kiểm tra tin nhắn.
Ba giờ sáng, điện thoại vẫn không có thông báo gì, hai mắt Lạc Yên cũng đã xuất hiện quầng thâm, cô chợt phát hiện, có một số việc đã lệch khỏi kế hoạch của cô mất rồi.
–
Cuối tuần, khu thương mại rất đông người, người đại diện đang ở bên cạnh nói với cô lịch trình hôm nay, Lạc Yên gật đầu lắng nghe, lúc đi qua cửa hàng thời trang nữ, cô theo bản năng nhìn một lúc lâu.
Lạc Thành Vãn đang ở bên trong, mà bên trái cô ta là chính là Thẩm Tắc – người đàn ông mấy hôm trước còn đi ăn cùng cô.
Phong thái người đàn ông đoan trang, khí chất lịch lãm, phối cùng bộ vest nam tính.
“Lạc Yên, thất thần gì thế? Sắp muộn giờ rồi đấy.”
Cô lấy lại tinh thần, lại liếc nhìn Lạc Thanh Vãn, ánh mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo, nếu không phải sắp muộn rồi, chị đây nhất định sẽ vào đấy nói chuyện rõ ràng với cậu.
Người đại diện giúp cô nhận một gameshow về ẩm thực.
Lạc Yên nghĩ, hay là để cô và nam khách mời cùng nấu ăn để khuấy động không khí?
Chủ yếu là trước đây, cô và nam khách mời này đã từng nói chuyện trên WeChat, nhưng sau khi anh ta và Lạc Thanh Vãn xào cp, hai người cũng không liên lạc nữa.
“Cẩn thận một chút.” Ninh Triết tự nhiên kéo tay cô ra xa chảo dầu đang bắn tung tóe.
Trước màn hình, cô lễ phép nói lời cảm ơn, nhẹ nhàng đứng cách ra một đoạn.
Quá trình thu hình rất thuận lợi, sau khi chào hỏi nhân viên công tác xong cô rời khỏi phim trường.
Trên xe, Lạc Yên luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, dường như đã lâu rồi cô không gặp Thẩm Tắc.
Lại đột nhiên cảm thấy nhớ anh.
“Đến phim trường 《Nghe tiếng gió》đi.”
“Ngày mai mới đến cảnh của cậu mà, bây giờ đến đấy làm gì?”
Lạc Yên nghịch đuôi tóc, giọng điệu thờ ơ, “Lần đầu tiên mình quay đề tài này, muốn đến đó học tập một chút.”
Mở điện thoại ra, lịch sử trò chuyện đang dừng lại ở tin nhắn anh gửi cho cô “Chào buổi sáng.”
“Đạo diễn Thẩm, cậu có muốn uống gì không, lát nữa tôi tới đoàn phim sẽ mang cho cậu.”
“Không cần.”
“Vậy được rồi (tủi thân)”
“Làm sao vậy?”
Đầu ngón tay Lạc Yên dừng lại, anh đang hỏi cô làm sao vậy!? Chứng tỏ cái gì?
Anh! Đang! Quan! Tâm! Cô!
“Nhớ cậu chứ sao~QAQ”
Lâm Na gật đầu, quét mắt nhìn cô gái ở đối diện đang nhìn điện thoại cười ngây ngô, “Hiện tại cậu đang có rất nhiều tài nguyên, công ty Kỳ Hạ chuẩn bị sản xuất một bộ phim mới, chỉ đích danh cậu làm nữ chính, nam chính là Ninh Triết.”
Cũng không biết cô có hay không nghe, Lâm Na vẫn tiếp tục nói, “Sắp tới mình sẽ sắp xếp để hai người thường xuyên tương tác, đến lúc đó cậu nhớ phối hợp một chút.”
–
Phim vừa mới bắt đầu quay cho nên các nhà đầu tư đều có mặt ở phim trường, mà điều khiến cô không thoải mái chính là người phụ nữ đang nói chuyện với Thẩm Tắc.
Ánh mắt Lạc Yên khẽ nhúc nhích, trái tim như đang rơi xuống, cô bưng nước đi về phía anh.
Vừa mới đến gần, cô liền nghe thấy âm thanh dịu dàng.
“Thẩm Tắc, cậu và tôi vào phòng họp nói đi.”
???
?????
??????????
Mi tâm Lạc Yên bỗng giật giật, trong não cô tự động xuất hiện 1000 hình ảnh phú bà đang đùa giỡn với tiểu thịt tươi.
Mẹ nó, nhìn cô ta đoan trang, nho nhã như vậy, không ngờ cũng muốn làm máy bay?
Nằm mơ!
Không đúng, vì sao lại là “cũng” chứ?
Cảm giác nghẹn ở cổ họng khiến Lạc Yên thấy khó thở, ngay cả chiếc cốc giấy trên tay cũng bị cô bóp cho biến dạng.
–
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Thẩm Tắc nhíu mày nhìn về phía cửa, “Mời vào.”
Một cái đầu nhỏ ló ra khỏi khe cửa, Lạc Yên mỉm cười chớp chớp mắt, “Đạo diễn Thẩm, tôi mang nước đến cho cậu.”
Thấy anh không nói gì, Lạc Yên chạy chậm đến nhét cốc nước vào tay người đàn ông, ánh mắt đảo sang phía khác, “Có chuyện gì thì cậu cứ kêu tôi.”
Thẩm Tắc không nói gì như cũ, vẫn ngồi gác chân xem kịch vui, vẻ mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Lạc Yên vừa đi được mấy bước lại dừng lại, cô xoay người, “Tôi đứng ở ngoài cửa, có thể nghe thấy cậu gọi.”
Đi được hai bước nữa lại xoay người, “Nhưng cũng có thể không nghe được, hay là tôi để cửa mở được không?”
Tôi sẽ ngồi xổm ở cửa, xem cô ta muốn làm máy bay kiểu gì.
“Hoặc là tôi…”
Thẩm Tắc trực tiếp cắt đứt lời cô, “Lạc Yên.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh kêu tên miệng, âm thanh phát ra từ miệng anh từ trong miệng hờ hững, lạnh nhạt, nhưng lại khiến tim Lạc Yên bỗng đập nhanh hơn.
“Ngồi đây nghe đi.”
Được đó nha!
Ánh mắt Tưởng Thấm dừng trên người phụ nữ bên cạnh Thẩm Tắc vài giây, sau đó mới tiếp tục đề tài đang dang dở.
Nghe hai người nói về vấn đề tài trợ phim và tiến độ quay chụp, Lạc Yên không dám động đậy, nhìn trông rất chăm chú lắng nghe.
“Thời buổi này diễn viên đều nghiêm túc như vậy sao.” Tưởng Thấm nói xong nhìn Lạc Yên cười, sau đó mới xách túi rời đi.
Phòng họp chỉ còn lại hai người, Thẩm Tắc đang trả lời tin nhắn điện thoại.
Lạc Yên siết chặt móng tay, lặng lẽ quan sát anh, giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt, “Có phải Lạc Thanh Vãn không thích tôi đúng không?”
“…”
“Hôm nay tôi thấy chị ấy đi dạo phố với một người đàn ông, không giống tối, ngoại trừ đạo diễn Thẩm ra thì bên cạnh không có người khác giới nào.”
“…”
“Có phải chị ấy hiểu lầm tôi hay không, tôi đưa nước cho cậu là vì thấy cậu bận rộn như vậy, tôi rất đau lòng, nếu chị ấy không thích tôi, vậy tôi sẽ cách xa cậu một chút.”
Thẩm Tắc buông điện thoại xuống, lúc chạm vào bàn tạo ra một âm thanh nhỏ, “Chị bỏ được tôi sao?”
Ánh mắt anh rất sâu xa, cộng thêm nụ cười mập mờ kia khiến khuôn mặt Lạc Yên nhanh chóng đỏ lên, nhưng cô cảm giác giây tiếp theo anh sẽ trở nên quái gở.
Trái với cảm giác của Lạc Yên, Thẩm Tắc chỉ nhìn cô, “Quan hệ công việc thôi, chị đừng nghĩ lung tung.”
Đầu ngón tay Thẩm Tắc gõ lên mặt bàn, nhớ tới dáng vẻ nhu nhược, đáng thương vừa rồi của cô, còn tưởng rằng bản thân rất lợi hại, nhưng thật ra anh đã nhìn ra từ lâu.
Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào trắng trợn như vậy, hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
Nhưng cho dù như thế, hết lần này tới lần khác, anh vẫn vui vẻ chịu đựng.