Chẳng Qua Là Tôi Muốn Lên Hot Search

Chương 01: Chị gái à, eo của chị nhỏ quá!


11 tháng


“Chị gái à, eo của chị nhỏ quá.” Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông vuốt ve phần vải trước ngực cô, khó hiểu hỏi, “Muộn như này rồi còn đến phòng tôi, có chuyện muốn tâm sự à?”

Lưng Lạc Yên dán lên cửa, đối diện với ánh mắt trêu chọc của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, “Cậu muốn làm chuyện khác không?”

Người đàn ông chậm rãi cúi người xuống, đáy mắt toàn là ý cười, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Ngừng lại vài giây, anh lại nói tiếp, “Nhưng tôi không cần dâng đến tận cửa.”

Trái tim cô từ từ rơi xuống, ngực bị anh trêu chọc đang phập phồng không ngừng, cô bắt đầu lùi bước, gật đầu, “Vậy được.”

Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô xoay người lại chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa đã bị người phía sau kéo lại, đè lên cửa.

Bên tai cô truyền đến tiếng nói trầm thấp, mê hoặc, “Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này rất mới mẻ, có thể thử xem.”

Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Lạc Yên nằm trên giường, cả người mềm nhũn, cô cầm lấy điện thoại bên gối, màn hình hiển thị đồng hồ báo thức và vài tin nhắn chưa đọc.

3 giờ sáng.

Cô đỡ eo ngồi dậy, lê thân thể nặng nề xuống giường, nhặt chiếc váy voan thảm thương dưới đất lên, tuy váy đã bị anh xé rách, nhưng lúc này cô không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể tùy tiện mặc vào, sau đó nhẹ tay đóng cửa phòng lại.

9h30 sáng hôm sau, tiêu đề “Lạc Yên đến phòng đạo diễn Thẩm vào ban đêm” xuất hiện trên weibo, chiếm luôn vị trí No.01 hot search.

Mặt trời lên cao, điện thoại không ngừng vang lên.

“Cục cưng, cậu giỏi quá! Chúng ta thành công rồi! Mau xem hot search đi.”

Nghe được hai chữ “hot search”, cô mới mở mắt ra, ấn vào Weibo, “Sao mình không vào được.”

“Chắc Weibo tê liệt rồi, tin tức hot như vậy cơ mà, Thẩm Tắc chính là đạo diễn tuổi trẻ nhất, có sức ảnh hưởng không kém gì đỉnh lưu, hơn nữa còn có gia thế rất lừng lẫy..”

Lạc Yên không chú ý nghe, đầu bên kia nói vài câu rồi cúp máy, đúng lúc này cô cũng vào được Weibo.

Click mở No.01 hot search, tiêu đề khá dài.

“10h đêm qua, nữ minh tinh Lạc Yên đi vào phòng của đạo diễn Thẩm, 3 giờ sáng thì rời đi, suốt năm tiếng đồng hồ, không biết đạo diễn Thẩm có mệt không? @Lạc Yên @Thẩm Tắc”

Paparazzi thật thông minh, chỉ chụp một bên sườn mặt, tấm ảnh chụp lúc Thẩm Tắc mở cửa và lúc cô đi vào phòng.

Lạc Yên nhìn điện thoại không ngừng rung lên, cô chậm rãi click vào trang Weibo của mình.

Có hơn 8 triệu người theo dõi, hiện tại vẫn còn đang tăng.

Đây chính là hiệu quả mà cô muốn.

Bỗng nhiên có người gọi đến, là số lạ.

“Đạt được mục đích rồi?”

Hô hấp Lạc Yên cứng lại, cô nuốt nước bọt, đuôi mắt hiện lên ý cười, “Đạo diễn Thẩm có thể lên tiếng làm rõ.”

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, “Làm rõ là tối qua tôi rất mệt sao, chị gái?”

Mặt trời đã lên cao từ lâu, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang lên.

Người đàn ông ở đầu bên kia rất có kiên nhẫn, im lặng chờ cô đáp lại.

Đáy mắt Lạc Yên lóe lên một tia sáng, cô chậm rãi ngồi dậy, dựa người vào thành giường, “Số điện thoại này cũng là số WeChat của cậu à?”

“…”

Sau khi trang điểm, cô vô thức mở điện thoại ra, trên màn hình hiện lên thông báo “Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn”.

Lạc Yên cười, bắt đầu gõ chữ.

“Mình bận sắp chết rồi.” Lâm Na vừa mới đi xã giao về, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nở một nụ cười xấu xấu, “Tình hình tối qua thế nào, thể lực của em trai nhỏ rất tốt đúng không?”

Thật ra sử dụng cách này cũng là vì vạn bất đắc dĩ, lúc đầu Lạc Yên chỉ định đứng ở cửa diễn một chút, không ngờ lại vào phòng anh tận 5 tiếng mới đi ra.

Lạc Yên ngước mắt lên một chút, lại nhìn điện thoại, “Nếu mình nói hai bọn mình ngồi tâm sự 5 tiếng đồng hồ thì cậu có tin không?”

“Tin chứ, nhưng mà nói chuyện gì mà mệt đến thế, cả buổi sáng cậu không thèm nghe điện thoại của mình?” Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêm túc nói, “Gần đây đạo diễn Thẩm đang lên kế hoạch quay bộ phim《Nghe tiếng gió》, cư dân mạng đặt rất nhiều kỳ vọng vào bộ phim này, cậu có muốn thử vai nữ chính không?”

Lạc Yên thích thú nói, “Thử chứ..”

“Vậy để mình sắp xếp.” Lâm Na đứng lên, đi được mấy bước thì dừng lại, “Hay là cậu về ngủ tiếp đi? Dù sao cũng làm suốt 5 tiếng lận.”

Lạc Yên lườm một cái, cầm lấy gối tựa bên cạnh ném về phía cô ấy, nhưng đối phương đã sớm đề phòng, dễ dàng bắt được cái gối, sau đó trêu cô hai câu nữa mới rời đi.

Trong phòng yên tĩnh lại, Lạc Yên đi đến bên cửa sổ, trước mắt là tòa nhà cao chót vót, vô cùng hào nhoáng.

Cô rất thích diễn xuất, càng nhớ kỹ thân phận diễn viên của mình, sau khi tốt nghiệp cô liền tiến vào giới giải trí, đến nay đã được 3 năm, nhưng vẫn chưa nổi tiếng, người xem đều đã quen thuộc với khuôn mặt này của cô, nhưng đa số lại không nhớ tên cô là gì.

Cũng may là tiền lương của cô đủ để cô và mẹ sống yên ổn đến hết nửa đời sau, nếu không xảy ra chuyện kia cô cũng không nhận ra được bản thân mình Phật hệ* quá mức, vì vậy mà một điểm tự tin cũng không có.

*Phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.

Chuyện tối qua bị tuồn ra, mấy bộ phim truyền hình cô đóng trước đây đều bị đào lại, tên tuổi của cô cũng bất ngờ xuất hiện trước công chúng.

Dường như nghĩ đến gì đó, khóe miệng Lạc Yên bỗng cong lên, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh.

Điện thoại của cô chợt rung lên.

Thẩm Tắc: “?”

Cô lướt lên trên xem lại, vừa nãy là cô hỏi anh: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”

Cô hiểu rõ quan hệ hiện tại của hai người, dù sao thì cô cũng là người chủ động, trong tiềm thức, cô vẫn chưa muốn kết thúc mối quan hệ này.

Lạc Yên nhìn dòng xe cộ phía dưới, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gửi tin nhắn cho anh: “Muốn ăn với đạo diễn Thẩm một bữa, không được sao?”

Nhắn xong, cô lại cẩn thận chọn một biểu tượng cảm xúc rồi gửi đi.

Nhà hàng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, mỗi bàn ăn đều có vách ngăn, vừa ấm cúng lại vừa có không gian riêng tư.

“Sao hôm nay cậu lại đeo khẩu trang thế? Cũng đúng, ngủ với đạo diễn Thẩm rồi, bây giờ cũng coi như ngôi sao nổi tiếng.”

Khóe miệng Lạc Yên cong cong, cô mở ra thực đơn, vừa định nói chuyện thì điện thoại bỗng sáng lên.

Thẩm Tắc: Gần đây bận quá, để mấy ngày nữa đi.

“Mẹ kiếp, Lạc Yên, cậu nhìn điện thoại cười ngây ngô gì thế, trông giống như cô gái nhỏ ý.”

“Mình vốn là cô gái nhỏ mà.”

“Thẩm Tắc là một đạo diễn lớn đấy, cậu đừng tự chuốc lấy họa.”

Lạc Yên lắc đầu, mặc kệ những lời đàm tiếu của người khác, lẳng lặng nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại.

“Thật ra, chuyện này trong giới giải trí rất bình thường, chỉ cần cậu không đắm mình vào đó là được rồi.”

Sau khi tiễn Trần Thi Ý đi, Lạc Yên định gọi xe về nhà, bỗng điện thoại vang lên, việc gì phải tới cũng đã tới.

“Mày có còn liêm sỉ không hả? Mặt mũi của ba mày đều bị mày ném đi hết rồi.” Giọng nói gay gắt, cay nghiệt truyền đến bên tai. 

Ánh mắt Lạc Yên nhìn chiếc lá phong đỏ bên ngoài đang rơi xuống đất, “Hôm đó tôi đã nói rõ ràng rồi.”

“Tao cũng đã nói rõ ràng rồi, mẹ mày chính là đồ vô dụng, mà mày cũng vĩnh viễn bị chị gái mày đạp dưới chân thôi, không phải chỉ là một cái tát thôi sao, mày còn dám báo cảnh…”

Nghe ông ta nhắc đến một cái tát, đầu ngón tay Lạc Yên cuộn chặt lại, trực tiếp cúp điện thoại, giơ tay vẫy xe taxi, “Bác tài, đến Lam Đình.”

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần trở nên mờ ảo, Lạc Yên tựa đầu lên cửa kính, đôi mắt chứa đầy vẻ chua xót.

Nếu không phải hôm đó chuyến bay bị hủy, có lẽ cô sẽ không biết mẹ mình thưởng xuyên bị vợ hiện tại của chồng cũ đến làm phiền, hơn nữa còn phải chịu một cái tát.

Rõ ràng là Lạc Khải ngoại tình.

Rõ ràng lúc ấy dư luận đều lên án ông ta, nhưng chỉ cần ông ta bỏ ra ít tiền, dường như mọi người đều quên hết việc xấu mà ông ta làm.

Xã hội này khoan dung với đàn ông ngoài sức tưởng tượng.

Lúc đầu, Lạc Yên cảm thấy không sao cả, chỉ cần cuộc sống yên bình là được rồi, cô cũng không muốn dính vào thị phị, ngay cả khi vai diễn của cô bị Lạc Thanh Vãn cướp mất cô vẫn im lặng chịu đựng.

Nhưng giây phút mẹ cô bị tát, cô mới hiểu được, Phật hệ không phải sẽ thờ ơ với mọi thứ xung quanh, lòng khoan dung không phải để bị người khác ức hiếp.

– 

“Cô gái à, tới rồi.”

Lạc Yên thanh toán xong liền xuống xe, gió lạnh tràn vào cổ họng, cô cảm thấy hơi ngột ngạt.

Cô rửa mặt xong thì trốn vào trong chăn, mở weibo của Thẩm Tắc xem, chỉ có mười mấy bài viết, đều là tuyên truyền cho phim, fans đã chạm mốc 8000 vạn.

Hot search lúc này vẫn đang nằm top 3, chứng tỏ anh không bỏ tiền ra để gỡ hot search xuống, cũng không lên tiếng bác bỏ.

Tối hôm qua, cô thật sự nghĩ là chỉ diễn thôi, vì vậy trước khi thực hiện đã uống chút rượu, ai mà ngờ anh lại không từ chối, cho nên cô chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền.

Lạc Yên: [Đạo diễn Thẩm, cậu ngủ rồi sao?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

Thẩm Tắc: [Đang ăn cơm.]

Lạc Yên: [Cậu uống rượu à, có muốn tôi đi đón cậu không QAQ]

Bởi vì chuẩn bị cho bộ phim mới, nên đêm nay các nhà đầu tư tụ họp ăn một bữa cơm, Thẩm Tắc không nhớ bản thân đã uống bao nhiêu ly rồi, anh cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, cong môi cười, “Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

Nhận được cuộc gọi của Thẩm Tắc, Lạc Yên liền ngây ngốc, lập tức bật dậy.

Cô hỏi lại lần nữa, “Đạo diễn Thẩm có cần tôi đến đón không?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, chậm rãi, giống như lông chim, cọ cho trái tim cô ngứa ngáy.

“Chị muốn tôi xác nhận scandal hả?”

Âm thanh lúc này rõ ràng hơn bao giờ hết.

Lạc Yên im lặng lắc đầu rồi lại gật đầu, cô chưa từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm nào, đối phương cũng thuộc dạng dốt đặc cán mai, lúc này nên trực tiếp một chút mới đúng, cô cắn chặt răng, thấp giọng nói, “Nếu tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu, cậu có tin không?”

Bên kia im lặng một lúc, “Ý tưởng hay đấy.”

Hôm thử vai, Lạc Yên dậy sớm trang điểm, bởi vì trong cảnh quay này, nhân vật cô diễn có vài phần nhợt nhạt nên cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, thanh tú, không quá sắc sảo, tuy nhiên, cô vẫn đánh chút son.

Nhớ tới câu nói hôm qua của người đàn ông kia, cô không nhịn được nở nụ cười, cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh rồi gửi cho anh.

Vài phút sau anh mới nhắn lại.

Thẩm Tắc: [Không có việc gì à?]

Lạc Yên: [Tôi đang vừa trang điểm vừa truyền dịch.]

Thẩm Tắc: [??]

Lạc Yên: [Nhớ tới đêm đó ở với cậu.]

Thẩm Tắc: […]

Lạc Yên: [Cậu không thấy đau lòng sao?]

Thẩm Tắc: […]

Vẫn chưa tới giờ, Lạc Yên bỏ điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ kịch bản.

Đây là một bộ phim nói về vấn đề bạo lực học đường, lúc đầu Lâm Na đưa cho cô kịch bản của nữ chính, nhưng cô lại bị tính cách của nữ phụ thu hút, nữ phụ và nữ chính là một phe, nhưng sự phản kháng dũng cảm của nữ phụ khiến cô phải chịu nhiều khổ sở, thậm chí còn bị vu oan đánh đập, cuối cùng đành gieo mình xuống sông tự sát.

Có lẽ vai diễn này sẽ để lại nhiều ấn tượng với người xem hơn.

“Ồ, ai đây ta?”

Hôm nay Lạc Thanh Vãn cũng trang điểm mộc mạc, thuần khiết, móng tay sơn màu đỏ thật chói mắt.

Ở đây không ai biết hai người là chị em cùng cha khác mẹ.

Lạc Yên cười, cô đứng dậy, liếc cô ta một cái, sau đó trực tiếp bơ đẹp cô ta.

Lạc Thanh Vãn không thể tin được, cô ta ngồi đó sửng sốt một hồi lâu rồi xoay người lại nhìn bóng dáng cô gái kia, ánh mắt run lên vì tức giận.

Thẩm Tắc nổi tiếng là nghiêm khắc trong việc thử vai, không chỉ thử thách khả năng đọc thoại, còn yêu cầu phát huy năng lực tại chỗ.

Lạc Yên hít sâu một hơi, bên tai là tiếng chân của cô.

Đây không phải lần đầu cô thử vai, nhưng không hiểu sao lúc này lòng bàn tay lại nóng lên.

Dáng người của phó đạo diễn Lộ Tiệp có hơi mập mạp, mấy ngày nay chuyện hot search rất ồn ào, anh ta theo bản năng nhìn người bên cạnh, “Vì để thuận tiện cho việc lựa chọn diễn viên, chúng tôi sẽ quay lại toàn bộ quá trình thử vai, cô có đồng ý không?”

Lạc Yên nhìn người đàn ông đối diện đang cúi đầu đọc kịch bản, trên người mặc chiếc áo trắng rộng rãi, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, cô gật đầu, “Tôi có thể.”

Nghe thấy giọng nói của Lạc Yên, ánh mắt không cảm xúc của Thẩm Tắc mới ngước lên, dừng lại trên người cô, “Đã thuộc kịch bản chưa?”

“Thuộc hết rồi, trong đầu tôi ngoài cậu ra thì toàn là kịch bản.”

Đương sự không có phản ứng gì, nhưng phó đạo diễn ở bên cạnh không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.

Thẩm Tắc hơi sửng sốt, anh chớp mắt một cái, để kịch bản xuống, quan sát cô thật kỹ, “Cô Lạc mà không nhận được giải ảnh hậu thì thật đáng tiếc.”

“Muốn giành giải ảnh hậu thì cũng phải xem đạo diễn Thẩm có cho cơ hội không nữa.” Đầu ngón tay của Lạc Yên vẫn nắm chặt, cô không biết vì sao bản thân lại táo bạo trắng trợn như vậy, trong tiềm thức nghĩ rằng anh sẽ không tức giận với mình.

Quả nhiên Thẩm Tắc chỉ cười, anh nâng mắt lên, không tiếp tục chủ đề này nữa, “Bắt đầu đi.”

Vẻ mặt của Lạc Yên lập tức trở nên nghiêm túc hơn, cô điều chỉnh cảm xúc, sau khi nói vài cậu với phó đạo diễn thì nhanh chóng nhập vai.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy quay chuyển động.

Dường như Lộ Tiệp đang ghi chép gì đó, anh ta giơ tay biểu thị rất tốt.

Lạc Yên thu hồi cảm xúc, “Có cần làm lại không.”

“Đạo diễn Thẩm có ý kiến gì không?”

Thẩm Tắc lắc đầu, ngón tay của cậu gõ nhẹ trên mặt bàn.

Lạc Yên diễn xong chuẩn bị rời đi, nhưng mà vừa đi được mấy bước, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Chờ một chút.”

Cô hoang mang xoay người lại.

“Cô Lạc không biết nói hẹn gặp lại à?”

Về đến nhà, Lạc Yên càng nghĩ càng giận, so với cô, anh còn nhỏ hơn một tuổi, vậy mà tâm tư đã xấu xa như vậy rồi!

“Nếu bên kia có tin tức gì mình sẽ báo cho cậu biết, hai ngày nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Sau khi nói chuyện điện thoại với Lâm Na, cô ngã nằm ra sofa, màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng.

Cô không thể ngồi đây chờ chết được.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, Lạc Yên cười, “Đạo diễn Thẩm, cậu đã ăn cơm tối chưa?”

Giọng của cô gái không giấu được vẻ làm bộ làm tịch, Thẩm Tắc giơ điện thoại lên nhìn một lúc, sau đó ra hiệu với nhân viên công tác tạm dừng video.

Đi ra ngoài rồi cậu mới thấp giọng trả lời, “Vẫn chưa ăn.”

“Vậy tối nay đi ăn với tôi được không? Hôm trước cậu đã đồng ý rồi.”

Một tay Thẩm Tắc đút trong túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm cây xanh trước mặt, cậu cười khẽ, “Được, nhưng mà có lẽ sẽ hơi muộn.”

Hai mặt Lạc Yên lập tức sáng lên, “Không sao, đạo diễn Thẩm, tôi chờ được, nhưng mà…”

“Sao vậy?”

“Bạn gái cậu sẽ không tức giận đấy chứ QAQ”

“Tôi vẫn còn độc thân.”

“Vậy tối nay ra ngoài tôi có cần mang theo nước tẩy trang không?”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi tới rồi đây!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play