Tâm trạng của Lạc Yên thay đổi rõ rệt, nếu gặp Tưởng Thấm thì sẽ lễ phép chào hỏi, cả bầu không khí tràn ngập sự ngọt ngào.

Đồng thời, trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác hoảng loạn, cô đã cọ nhiệt thành công rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu thì lúc này cô phải phủi mông rời đi mới đúng.

Sớm biết vậy thì cô đã nghe lời khuyên của Trần Thi Ý và dừng lại rồi, bây giờ cô hoàn toàn không nỡ rời xa anh.

“Chị Lạc Yên!”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lạc Yên quay đầu lại nhìn, là em trai Trần Thi Ý, “Sao em lại ở đây?”

Trần Chung Ý xách camera đi tới, “Em là trợ lý của quay phim, chị em cũng không nói cho em biết chị ở đây.”

“Chắc là cậu ấy bận quá nên quên mất đấy, khi nào xong việc, chị đây mời em đi ăn cơm.” Cô cũng coi như là nhìn thấy thằng bé lớn lên, cho nên tự nhiên đưa tay xoa xoa đầu cậu.

“Lạc Yên.”

Tiếng nói trong trẻo đầy lạnh lùng.

“Hả?” Lạc Yên ngơ ngẩn nhìn anh.

“Chị rảnh rỗi không có việc gì làm thì qua đây khớp thoại đi.”

Lạc Yên nghi hoặc nhíu mày, lại nhìn góc nghiêng của người đàn ông lạnh lùng kia, hai mắt lập tức phát sáng, cô chạy chậm qua đó, có vài nhân viên công tác trên phim trường đang nhìn về phía này, nhưng Lạc Yên không hề hay biết, hỏi thẳng anh, “Đạo diễn Thẩm, tôi nghĩ, chắc cậu không ghen đâu nhỉ?”

Ánh mắt Thẩm Tắc khẽ nhúc nhích, giọng điệu lạnh lùng, “Không có.”

Lạc Yên không cam lòng, khóe miệng cô giương lên, “Không phải cậu thật sự yêu thầm tôi đấy chứ, cậu nói đi, từ thời đại học hay là hồi cấp 3, hay là lúc cậu vẫn còn học tiểu học? Không lẽ đêm đầu tiên đó, là cậu cố ý dụ tôi đến phòng cậu ư?”

Đôi khi tự tin lại là chuyện tốt, cả một bụng giấm chua của anh đều bị nụ cười của cô xua tan mất tiêu, Thẩm Tắc dừng bước, “Chị suy nghĩ nhiều rồi.”

“Còn nữa, tại sao chị cho rằng đó là lần đầu chúng ta gặp nhau chứ?”

Lạc Yên bị câu hỏi của anh làm cho ngây ngốc, “Trước đó chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Thẩm Tắc rũ mắt, đột nhiên có chút bực bội, “Không có việc gì, chắc là nhận nhầm người thôi.” Nói xong liền nhấc chân rời đi.

Lạc Yên đứng đó sững sờ, hình như cậu đang tức giận thì phải.

Cô định đuổi theo, nhưng người đại diện ở phía sau lại gọi tên cô nên đành thôi.

Bối cảnh quay là một khu nhà gần trường đại họ, nam nữ chính đều là lớp người đi trước vô cùng nổi tiếng, Lạc Yên lễ phép chào hỏi xong bèn vào phòng ngồi đợi đến cảnh quay của mình.

Cảnh đầu tiên là cô bị một cô gái lưu manh tát, Lạc Yên nhìn cô gái trước mặt, âm thầm trợn mắt.

Thật ra kỹ năng diễn xuất của Lạc Thanh Vãn chả ra sao cả, nhưng mà cô ta thường xuyên mua hot search để cọ nhiệt, cho nên mới hay xuất hiện trên màn ảnh, tạo scandal cũng là một cách để nổi tiếng, bảo cô ta nắm bắt cảm xúc của nhân vật trong một cảnh quay ngắn như vậy đúng là không dễ dàng.

“Tỏ ra thanh cao cái gì, chẳng qua là mày quyến rũ được đạo diễn Thẩm thôi.” Lạc Thanh Vãn mặc áo đồng phục màu trắng, cúi đầu nhìn móng tay, lạnh lùng nhếch môi.

Lạc Yên không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, cô sửa lại vạt áo cho ngay ngắn, sau đó mới ngước mắt nhìn cô ta, nhẹ giọng nói, “Vậy cô có thể đi thử, xem cậu ấy có phản ứng với cô không?”

Cũng không biết cô lấy đâu ra tự tin để đáp trả như vậy nữa, có lẽ là Thẩm Tắc cho cô.

“Diễn viên đã chuẩn bị xong chưa?” Cửa phòng bị đóng lại, ngoại trừ quay phim thì chỉ có hai nhân viên phụ trách ánh sáng, giọng nói của Thẩm Tắc phát ra từ bộ đàm.

Lạc Yên nhìn về hướng quay phim gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, hoàn toàn tiến vào trạng thái của nhân vật.

Đối diện với Lạc Thanh Vãn, cô không tỏ ra kiêu ngạo cũng không có ý muốn nịnh nọt, nhìn bàn tay cô ta đang giơ cao, ánh mắt cô run lên, chờ bàn tay cô ta hạ xuống sẽ nghiêng đầu đi, đáng tiếc, nó không lướt qua gò má cô như trong tưởng tượng, ngược lại, cô chỉ cảm thấy bên má nóng rát.

Cô quay đầu lại đối diện với ý cười trong mắt Lạc Thanh Vãn, không ngờ cô ta lại đánh thật.

Động tác của cô ta rất nhanh, tất cả mọi người cũng không rõ là đánh thật hay đánh giả, nếu bây giờ hô ngừng, Lạc Thanh Vãn chắc chắn không chịu thừa nhận, hơn nữa còn dán cho cô cái mác không kính nghiệp.

Lạc Yên siết chặt ngón tay, cô là diễn viên, cho dù bị đánh thật, cô vẫn phải diễn tiếp, cho nên cô phải nhẫn nhịn.

“Lạc Yên.”

Giọng của Thẩm Tắc rất dễ nhận ra, rõ ràng, sâu lắng, đặc biệt là khi gọi tên cô.

“Đánh lại đi.”

Không khí dường như trở nên yên lặng, hơi thở phập phồng của cô cực kỳ rõ ràng.

Lạc Yên chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, trái tim như bị cái gì quấn lấy, vừa lỏng vừa chặt, trong khoảnh khắc này, một hạt giống tên Yên Tâm bỗng nảy mầm trong cô.

Cô không biết anh có nhìn ra tâm tư của mình không, cái gọi là mục đích tiếp cận anh đã trở nên vô nghĩa, giờ phút này, cô chỉ biết rằng bản thân thật sự rung động rồi.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt mình: “Chị gái à, xin lỗ nha.”

Lần này, lịch trình đóng phim đã bị phong tỏa với giới truyền thông, cho nên buổi tối hôm đó, Lạc Thanh Vãn chặn một người đàn ông lại, dùng ánh mắt đỏ hoe nhìn anh.

Thẩm Tắc cầm bình nước khoáng, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, “Có việc gì?”

“Vì để nổi tiếng nên Lạc Yên mới tiếp cận cậu, đạo diễn Thẩm đừng để…” Cô ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Thì sao chứ?” Rõ ràng anh không kiên nhẫn chút nào, vừa đi được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

“Chuyện của cô và cô ấy, tôi không quan tâm, nhưng tôi hoàn toàn có khả năng đá cô ra khỏi giới giải trí đấy, có muốn thử không?”

Bầu trời về đêm luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Lạc Yên cầm túi đá chườm lên mặt, thỉnh thoảng lại rên rỉ vì đau.

Người đàn ông cầm vô lăng, nhíu mày, trực tiếp đậu xe bên đường.

“Đau lắm à?” Nói rồi chìa tay ra cầm lấy túi đá, nhẹ nhàng chườm cho cô, giọng nói rất trầm.

“Đau, đau quá.” Ánh mắt cô lướt qua môi anh, “Có lẽ cậu phải hôn mới đỡ đau được.”

Ánh mắt tập trung của người đàn ông chợt trở nên kích động, Lạc Yên bị anh nhìn như vậy liền né tránh, vừa mới chuẩn bị quay đầu đi, đôi môi của cô bỗng nóng lên.

Rất nhẹ, rất mềm, chỉ lướt qua một chút rồi ngừng, hơi thở của anh có vị bạc hà nhàn nhạt, khiến Lạc Yên quên mất phải phản ứng.

“Còn đau không?” Thẩm Tắc lùi ra sau một chút, anh nhíu mày, cảm giác khó chịu quấn lấy anh.

Đúng là khiến anh tức chết mà, tức vì cô gái này không có ấn tượng nào với anh cả, khi anh biết cô đối với mình chỉ là hư tình giả ý, lại luyến tiếc đẩy cô ra xa.

Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô, hai hàng mi dài khẽ chớp chớp, đôi môi hồng hào lấp lánh, cổ họng Thẩm Tắc bắt đầu ngưa ngứa, anh không chịu nổi nữa, giơ tay ra giữ lấy gáy cô, hôn thật sâu, đầu lưỡi anh như có lửa đốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Lạc Yên cảm thấy khó thở, người đàn ông mới buông cô ra, Lạc Yên nhân cơ hội thở dốc, gương  nam nhân chậm rãi buông ra nàng, Lạc Yên được đến thở dốc cơ hội, gương mặt cô nóng bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô nuốt nước bọt, né tránh cái nhìn của anh, “Sao… sao lại hôn tôi?”

“Không phải chị nói hôn sẽ hết đau à?”

“…”

Rốt cuộc là người này xấu xa đến mức nào mới có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ?

Trời đã khuya từ lâu, Lạc Yên nằm trên giường lăn qua lặn lại vài vòng, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh nụ hôn kia, mỗi một cái chớp mắt, mỗi một động tác đều in sâu trong ký ức của cô, trái tim bắt đầu tăng tốc.

Cái gì cần làm đều làm hết rồi, nhưng quan hệ giữa hai người là gì đây, rốt cuộc Thẩm Tắc có ý gì, nếu anh biết được sự thật, có khi nào sẽ tức giận không?

Nghĩ vậy, đáy lòng Lạc Yên chợt cảm thấy hoảng loạn, vội vàng nhắn tin cho Trần thi Ý.

“Cậu nói xem, rốt cuộc Thẩm Tắc có thích mình không? (khóc)”

Vài giây sau, Trần Thi Ý trực tiếp gửi tin nhắn thoại, “Thay vì mất thời gian suy nghĩ chuyện đó thì cậu qua chỗ mình chơi đi, chị em là cây, đàn ông là đường, dựa vào cây để đi sẽ không sợ lạc đường đâu!” Ý là có mình ở đây, cậu nhất định có thể nắm chặt Thẩm Tắc.

“…”

Cuối tháng mười hai, mỗi ngày đều quay phim đến khuya, ở trên phim trường, Lạc Yên và Thẩm Tắc không nói được câu nào với nhau.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Lạc Yên, Thẩm Tắc đang thảo luận với nhân viên công tác, mấy ngày này anh rất bận, cho nên cô cũng không đến quấy rầy anh, và tất nhiên, vấn đề cô thắc mắc vẫn chưa được giải đáp.

“Hôm nay kết thúc tại đây, lịch trình ngày mai khá bận, đêm nay mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ngoài trời, gió lạnh thấu xương, chân dung ông già Noel được dán đầy trên phố, lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay là Giáng Sinh.

Mãi đến lúc về phong, cô vẫn rầu rĩ không vui như cũ, click mở weibo của Thẩm Tắc, nếu là trước kia, cô sẽ trực tiếp hỏi anh, nhưng bây giờ thì khác, không hiểu sao Lạc Yên bắt đầu chùn bước.

Lồng ngực cô vừa khó chịu vừa chua xót, đầu óc không thể tập trung làm gì.

Ngoài cửa sổ vang lên bài hát Giáng Sinh, Lạc Yên bỏ điện thoại xuống, chui vào trong chăn, thì ra khi thích một người, bạn chỉ cần nghĩ đến đối phương sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ cảm thấy mong chờ, nhưng cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Biệt thự Thẩm gia chỉ còn mỗi tầng một vẫn chưa tắt đèn.

Thẩm Tắc ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, thường xuyên ngủ không đủ giấc khiến đầu óc anh lúc nào cũng căng thẳng, điện thoại chợt rung lên, anh theo bản năng mở ra xem, là tin nhắn công việc.

Đầu ngón tay lướt xuống dưới, rốt cuộc cũng tìm thấy khung chat thường xuyên trò chuyện với anh, nhưng gần đây lại đặc biệt yên tĩnh. Trong bóng tối, ánh mắt anh khẽ di chuyện, lại nhìn điện thoại một lát mới mở cửa xuống xe.

Trong nhà, một bà lão đang ngồi gác chân trên sofa, nhàn nhã cắn hạt dưa xem TV.

“Sao cháu về sớm thế?”

Thẩm Tắc cởi áo khoác, ánh mắt đầy mệt mỏi kia cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, “Cháu sợ bà ở nhà một mình sẽ buồn.”

Bà lão khinh thường hừ nhẹ, “Lại đây giúp bà bóc tỏi đi.”

Người đàn ông chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn tay mình, không lên tiếng, chẳng biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, dường như có tâm sự.

“Đến cả củ tỏi cũng có từng tép từng tép, vậy mà có người lại không có ai để bầu bạn.”

“…” Động tác của Thẩm Tắc hơi dừng lại, như là thói quen, dư quang anh liếc thấy hộp mì ăn liền trên bàn trà, nhíu mày, “Bà nội, không phải cháu đã nói với bà đừng ăn mì gói sao?

Bà lão không ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Mì này còn có người thích ăn, vậy mà có một số người lại chẳng có ai thích.” 

Thẩm Tắc đang bắt chéo chân ngồi trên sofa, bộ vest đen trên người khiến anh trông lạnh lùng hơn, nghe thấy bà nói vậy chỉ lặng lẽ mỉm cười, thu dọn bát mì rồi đứng dậy.

“Bà không biết đâu đấy, chắt của lão Trương cách vách cũng biết đi rồi, cuối năm nay cháu phải đưa bạn gái về đây.”

“Bà nội à, cháu mới 26 thôi mà.” Thẩm Tắc đứng cạnh hồ bơi, đúng vậy, bây giờ anh mới 26 tuổi.

Nếu tuổi tác khiến cô không muốn chấp nhận anh, vậy anh chỉ có thể bất lực chấp nhận thôi.

Lão bà lại nói gì đó, Thẩm Tắc không nghe rõ, điện thoại đột nhiên vang lên không ngừng, anh còn tưởng là chuyện công việc, nhưng vừa mở máy lên, đôi mắt lạnh lùng rũ xuống.

Lạc Yên cũng không biết vì sao bản thân lại lên hot search, hình đầu tiên là Ninh Triết nắm tay cô trong show truyền hình, hình thứ hai là cô đang xoa đầu em trai Trần Thi Ý.

Ảnh chụp cực kỳ mập mờ, làm người ta suy nghĩ lung tung, Lạc Yên hốt hoảng ngồi dậy, không dám click vào phần bình luận, chắc chắn chỉ toàn lời mắng chửi cô, vừa muốn xào cp với Thẩm Tắc, vừa làm động tác thân mật với người khác giới.

Không đến mười phút sau, phòng làm việc đã lên tiếng làm rõ, toàn bộ quá trình đều không hề thông báo với cô, lúc này Lạc Yên mới hiểu ra, tất cả là do công ty thực hiện.

Nhưng mà, không biết Thẩm Tắc sẽ nghĩ như nào. Đột nhiên điện thoại của cô có cuộc gọi đến.

Giọng anh rất trầm, “Xuống dưới.”

Lạc Yên tùy tiện khoác một chiếc áo lông vũ, vội vàng xuống lầu, cô nhìn bản thân trong gương của thang máy, hít một hơi thật sâu, cảm giác chột dạ và hốt hoảng cứ thay phiên nhau xuất hiện, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Trước mắt cô là chiếc xe thể thao màu xanh đậm, đây là xe của Thẩm Tắc chứ ai?

Lạc Yên không nghĩ nhiều, trực tiếp leo lên xe, tuy trong xe bật máy sưởi nhưng cô lại không cảm nhận được hơi ấm nào.

Trong xe có mùi bạc hà thoang thoảng, Lạc Yên xoa xoa ngón tay, “Thật ra tôi cũng không biết chuyện này… chắc là do công ty sắp xếp, tôi…” Cô còn chưa kịp nói hết.

“Tiếp cận tôi còn chưa đủ hay sao?” Giọng nói của anh không có cảm xúc gì, chỉ là rất thấp.

Thì ra anh biết hết mọi chuyện, có lẽ là vì anh biết cô không thể gây ra sóng gió gì, cho nên mới không từ chối cô, cứ để cô tiếp tục diễn kịch như con hề, nghĩ như vậy, sống mũi Lạc Yên cay cay, nước mắt khôn nhịn được rơi xuống, cô cúi thấp đầu xuống, “Đúng là lúc đầu tôi tiếp cận cậu để cọ nhiệt, nhưng mà hiện tại…”

Cô đột nhiên nghẹn ngào, không biết lúc này nói ra sự thật có còn ý nghĩa gì không?

Thẩm Tắc theo bản năng quay đầu đi, cô giống như con mèo nhỏ, suốt ngày tỏ ra yếu đuối trước anh, anh còn tưởng, cô coi anh khác với những người đàn ông kia, kết quả…

Chỉ cần lợi ích xuất hiện, cô sẽ dời sang mục tiêu khác.

“Chị đạt được mục đích rồi, cuối cùng cũng nổi tiếng rồi, có gì phải khóc chứ?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười, nhưng lại khiến Lạc Yên cảm thấy lạnh thấu xương.

Thẩm Tắc nói xong càng bực mình hơn, đột nhiên anh muốn hút thuốc, nghĩ vậy liền mở cửa định xuống xe, nhưng tay áo của anh bỗng bị giữ lấy.

Lạc Yên không dám nhìn anh, vẫn rũ mắt xuống, cô vẫn luôn sợ anh biết được mục đích của mình, nhưng từ đầu đến cuối, người này chỉ thản nhiên xem cô diễn kịch, vậy thì giây phút này cô không cần phải xoắn xuýt nữa.

“Bởi vì tôi thích cậu.” Dứt lời, nước mắt không kìm được cứ thế rơi xuống, cô càng nói càng đau lòng, “Tôi cũng không biết vì sao nữa, chỉ là rất thích cậu.”

“Trong chương trình truyền hình, Ninh Triết chỉ muốn kéo tay tôi cách xa chảo dầu, còn cậu nhóc kia là em trai Trần Thi Ý, tôi chỉ coi thằng bé như em trai thôi, không ngờ lại bị chụp được, nếu…” Cô buông tay áo người đàn ông ra, lại tiếp tục xoa xoa ngón tay.

Cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp, “Nếu như cậu vẫn còn tức giận, vậy thì sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

Người đàn ông bên cạnh không nói gì, cứ im lặng một lúc lâu, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Đúng là anh rất tức giận, nhưng bởi vì thích cô, anh mới can tâm tình nguyện để cô dắt mũi.

Anh rũ mắt xuống, nắm lấy bàn tay cô, kéo về phía mình, vuốt thẳng những ngón tay đang cuộn lại của cô, “Không phải chị nói không thích mấy người nhỏ hơn sao.”

Cô hoảng hốt chớp mắt một cái, sau đó đột nhiên hiểu ra, từng mảnh kí ức hiện lên trong đầu, thì ra trước đây hai người bọn họ thật sự đã từng gặp nhau.

“Tôi đâu có nói về tuổi đâu.”

Thẩm Tắc vui vẻ hỏi, “Vậy cái chị nói là gì thế?”

Nghe thấy ý cười trong giọng nói của cậu, Lạc Yên rũ mắt xuống, “Cậu cố ý.”

Thẩm Tắc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Tôi là của chị.” Dứt lời, liền hôn lên môi cô.

《 Nghe tiếng gió》khởi chiếu, được dự đoán là bộ phim ăn khách nhất năm.

Có lẽ khán giả đã đoán trước nội dung của cặp chính, cho nên cảnh nhảy biển tự sát của nữ phụ rất được chú ý, cộng thêm scandal giữa cô và Thẩm Tắc trước đây khiến cho từ khóa “kỹ năng diễn xuất của Lạc Yên” xuất hiện trên hot search.

Trong phần bình luận, không biết là ai đăng up video Lạc Yên bị Lạc Thanh Vãn đánh thật, khiến danh tiếng cô ta dày công xây dựng bị sụp đổ trong phút chốc.

Đồng thời, Lạc Yên cũng trở nên nổi tiếng.

Thời gian vừa rồi, mọi người bận rộn chỉnh sửa hậu kỳ, còn phải tổ chức họp báo ra mắt phim, cho nên cô và Thẩm Tắc chỉ gọi điện nói chuyện mấy câu, về cơ bản thì ai bận việc nấy.

Lạc Yên nằm trên sofa xem Xuân Vãn, bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói của người đàn ông đêm đó, liệu có được tính là xác nhận quan hệ không nhỉ?

Nhưng mà, dường như anh chưa từng nói thích cô.

Càng nghĩ càng giận, sớm biết như vậy cô đã không tỏ tình rồi, Lạc Yên mở weibo ra, đăng một trạng thái mới.

Lạc Yên: 【Điều ước năm mới: Mong rằng cậu cũng thích tôi.】

Không đến năm phút sau, mà có khi còn chưa đến ba phút, điện thoại đã có thông báo mới, cô theo bản năng mở ra xem.

Thẩm Tắc đã chia sẻ trạng thái của @Lạc Yên: Điều ước của chị đã thành sự thật rồi.

– HOÀN TOÀN VĂN –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play