Lạc Yên vội vã xuống lầu, đột nhiên cô nhớ tới mình quên mang khẩu trang, nhưng mà đâu có cần thiết đâu, lúc này cô chỉ mong cả thế giới biết cô đi ăn tối với Thẩm Tắc thôi.

Gió lạnh lùa qua, cô theo bản năng co cánh tay lại, “Cậu chờ lâu chưa?”

Thẩm Tắc dựa vào cửa xe, khuôn mặt cô gái không cần trang điểm vẫn rất xinh đẹp, dưới cái cổ tròn lộ ra hai chiếc xương quai xanh, giống như vầng trăng khuyết, ánh mắt cậu thản nhiên liếc qua chân váy dài đến đầu gối của cô, “Lạnh không?”

Vừa dịu dàng vừa cẩn thận, Lạc Yên cười, lắc đầu, “Vẫn ổn.”

“Vậy sao chị không mặc váy ngắn hơn?”

“…” Lạc Yên mỉm cười, đối diện với ánh mắt lẳng lơ của anh, cô không yếu thế chút nào, “Cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn thì đạo diễn Thẩm cũng nhìn thấy hết rồi mà.”

Thẩm Tắc chậm rãi đứng thẳng người, ý cười trên mặt không biết mang theo cảm xúc gì, “Cũng đúng.”

Nhà hàng cách khu Lam Đình không xa, đi mất mười phút, đây là lần đầu tiên Lạc Yên tới nhà hàng này, “Đạo diễn Thẩm, cậu gọi món đi.”

Tầm mắt cô dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông, anh thực sự rất đẹp trai, sống mũi cao, đôi môi mỏng.

Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh đêm đó lúc hai người ở trên giường hôn nhau…

“Chị uống gì?” Thẩm Tắc khép cuốn thực đơn lại, đột nhiên quay đầu nhìn cô.

“Uống cậu.”

“…”

Lạc Yên lặng lẽ nhìn cậu, “Xin lỗi, ý tôi là cậu muốn uống gì cũng được.”

Trên mặt Thẩm Tắc không có cảm xúc gì, như là không quan tâm, trực tiếp nói tên rượu.

Lúc chờ đưa cơm lên, Lạc Yên bắt đầu rục rịch, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được, đột nhiên, trong đầu cô hiện lên vài ký ức mơ hồ, có phải trước đây hai người từng gặp nhau không? Nhưng mà nghĩ một hồi, cô cảm thấy một diễn viên tuyến 3 như cô nào cơ hội tiếp xúc với anh chứ?

Cô lắc đầu, hỏi, “Hôm nay tôi thử vai thế nào?”

Thẩm Tắc nhìn cô một lát, “Tạm được.”

Câu trả lời này có thể chấp nhận được, tuy trong giới giải trí có đầy người nổi tiếng hơn cô, nhiều người có chống lưng phía sau, nhưng trước mắt cô vẫn còn cơ hội.

“Đạo diễn Thẩm, thật không dám giấu, tôi cũng từng bị bạo lực học đường, gia đình tôi khi đó rất khó khăn, từ nhỏ mẹ tôi đã dặn con nhà nghèo, phải biết lo liệu việc nhà…”

Lúc Lạc Yên còn đang mải mê nói, người đàn ông đã đưa một tờ khăn giấy qua, cô còn chưa kịp chảy nước mắt mà, khinh thường cô quá đấy! Nhưng cô vẫn nhận lấy tờ giấy, “Đạo diễn Thẩm, tôi cảm thấy nhân vật này rất thích hợp với tôi.”

Thẩm Tắc nhíu mày, anh rũ mắt xuống, quan sát khuôn mặt cô, “Chị thực sự rất hợp với nghề diễn viên.”

“…”

Lạc Yên thu lại cảm xúc, đuôi mắt còn vài vệt nước, nếu cô không nhìn lầm, thì hình như vừa rồi Thẩm Tắc đã cười.

Bít tết Wellington bảy phần chín và gan ngỗng được bày lên trước mắt, thật sự rất hấp dẫn, nhưng cô không thích bầu không khí như này, câu nệ, khó chịu.

Ngược lại, Thẩm Tắc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, anh chậm rãi cắt thịt, thấy cô nhìn mình, anh hỏi, “Không hợp khẩu vị sao?”

Lạc Yên cúi đầu nhìn móng tay, “Tôi chỉ biết dùng đũa thôi, cậu có thể cắt giúp tôi không?”

Dù sao thì tâm tư của cô đối với cậuanh cũng không đơn thuần, cái cô cần là nắm chắc cơ hội tiếp xúc với anh.

Giọng nói của cô gái mang theo vẻ làm nũng, lại giống như không nói lý lẽ, anh đột nhiên suy nghĩ, từ khi nào mà tính tình của mình lại tốt như vậy, cuối cùng anh vẫn cắt bít tết cho cô, “Có thể yên lặng ăn cơm chưa?”

“Đương nhiên rồi, cảm ơn cậu.” Lạc Yên cười rộ lên, sợi tóc rũ xuống bên mặt cô, trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn tiếng dao nĩa chạm vào nhau.

“Đạo diễn Thẩm thích kiểu con gái như nào?”

“…”

Nhận ra bản thân nói hơi nhiều, cô cúi đầu, yên lặng ăn thịt, vài giây sau, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

“Tôi thích kiểu con gái không làm ra vẻ.”

“…À.”

Thẩm Tắc uống rượu nên gọi điện thoại cho trợ lý tới đón, Lạc Yên đứng ở cửa nhà hàng có hơi nhàm chán, bỗng nhiên ánh mắt cô nheo lại, Lạc Thanh Vãn đang cùng mấy cô gái đi từ đối diện tới.

Người đàn ông đã cúp máy, anh liếc mắt nhìn cô đang ôm cánh tay, “Bây giờ biết lạnh rồi sao?”

Lạc Yên thu hồi tầm mắt, xấu hổ gật đầu, “Có hơi lạnh.”

Thẩm Tắc nhíu mày, lại bắt đầu rồi ư?

“Lạc Yên?” Vừa rồi Lạc Thanh Vãn nhìn thấy Thẩm Tắc trước, lúc liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh, cô ta có hơi kinh ngạc.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Lạc Yên trực tiếp tiến lên nửa bước, khoác tay người đàn ông bên cạnh, cười tủm tỉm trông giống như một cặp đang yêu nhau, “Thật trùng hợp.”

Thẩm Tắc không né tránh, “Chị quen hả?”

Không đợi cô mở miệng, Lạc Thanh Vãn đã lên tiếng trước, mặt mày tươi cười, “Đạo diễn Thẩm, nghe danh cậu đã lâu, tôi và Lạc Yên ở chung công ty, tên tôi là Lạc Thanh Vãn, hôm nay tôi cũng tham gia buổi thử vai, không biết cậu có ấn tượng không?”

Thẩm Tắc liếc mắt nhìn người phía đối diện, chỉ một giây sau liền dời đi, “Không có.”

Hay! Đúng là cục cưng của tôi mà! Thật là sảng khoái!

Khóe miệng Lạc Yên sắp nhếch lên tận mang tai rồi, ban đầu cô cướp vai của tôi, tôi đây có thể bỏ qua, nhưng mà mẹ cô lại động đến mẹ tôi, vậy thì sau này đừng trách tôi không từ thủ đoạn, “Còn có việc gì sao, chúng ta phải về nhà đi?”

“Về nhà làm gì?”

“Hai người thật sự đang ở bên nhau sao?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lạc Yên ngửa đầu cười, chớp mắt với Thẩm Tắc, khiến cho Lạc Thanh Vãn vừa kinh ngạc, vừa ghen tỵ.

“Đúng vậy, chủ yếu là do đạo diễn Thẩm vẫn còn ngại ngùng nên chưa công khai ấy mà.”

Đèn neon nhấp nháy, trời càng lúc càng trở lạnh.

Nhưng Lạc Yên lại không bị ảnh hưởng chút nào, đầu cô rất nóng, không ngờ vừa rồi cậu không phản bác lời cô nói, vẻ mặt nhăn nhó của Lạc Thanh Vãn cứ hiện lên trong đầu cô, trong nháy mắt, tâm tình cô bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thời gian vẫn còn sớm, sợ anh sẽ hỏi tại sao vừa rồi lại nói vậy, cho nên cô nhanh chóng đổi đề tài, “Đạo diễn Thẩm, hay là chúng ta đi xem phim đi.”

Thẩm Tắc im lặng chớp mặt một cái, quay sang nhìn cô, “Vì sao?”

Dưới ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông, trái tim Lạc Yên đập loạn vài giây, bỗng nhiên cô không dám nhìn thẳng vào anh, “Tôi thấy chán.”

Cô biết rõ mình đang làm gì, anh không hề tỏ ra không vui, cũng không hề nôn nóng chút nào, cô không biết có phải anh đã sớm nhìn ra tâm tư của mình hay không.

Sau vài giây im lặng, Thẩm Tắc khẽ cong môi, anh chớp mắt một cái, đầu ngón tay phủ lên cổ tay cô, kéo về phía mình.

Dòng xe cộ phía sau đan xen, anh cúi người lại gần, “Chị gái à, rốt cuộc chị muốn nói gì?”

Có người bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang rất hoảng hốt, hai chữ “chị gái” khiến bộ não linh hoạt của cô lập tức trở nên trống, cô chợt nhớ đến gì đó “Vậy có đi xem phim không?”

Ánh mắt Thẩm Tắc vẫn rũ xuống như cũ, giọng nói cũng không lộ cảm xúc gì, “Chị mang theo nước tẩy trang không?”

“… Không mang.”

“Lần sau nhớ mang đi đấy, chưa tẩy trang mà đã ngủ thì không tốt cho da.”

Nếu không phải đây là nơi đông người, cô thật sự muốn chửi thề.

Lần đầu tiên Lạc Yên có ý nghĩ chạy trối chết, hai tai cô nóng ran, ngay sau đó liền chặn một chiếc taxi lại, “Đạo diễn Thẩm, bây giờ cũng muộn rồi, cậu không cần tiễn tôi đâu, về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho tôi, yêu cậu!”

Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, xe cộ qua lại như một bức tranh động.

Cô gái đã rời đi, Thẩm Tắc vẫn đó, bỗng nhiên bật cười.

Cuộc sống của anh vẫn luôn suôn sẻ, gia đình giàu có, sự nghiệp có ba mẹ nâng đỡ, cẩn thận nghĩ lại, ngoại lệ duy nhất của anh cũng chỉ có cô mà thôi.

Nhớ lại hôm đó Lạc Yên đến gõ cửa phòng mình, nếu đổi lại là người khác, anh có để họ được như ý không?

Đáp án là không.

Mở cửa ra bước vào nhà, động tác của cô bỗng dừng lại, “Mẹ vẫn chưa ngủ sao?”

Vu Hảo đeo kính nhìn màn hình điện thoại, “Tiểu Yên, con xem giúp mẹ làm cách nào để xóa ứng dụng này.”

Lạc Yên thay dép lê đi đên, đầu ngón tay linh hoạt lướt lướt vài cái, “Được rồi đó mẹ.” Vừa mới xóa xong, cô liền chú ý đến tin tức bà xem gần đây.

@ Bí mật giới giải trí: HOT! Trước mắt, Lạc Yên và Thẩm Tắc vẫn chưa ra mặt giải thích chuyện 5 tiếng đồng hồ!

Lạc Yên khẩn trương nuốt nước bọt, thấp giọng nói, “Mẹ, đây đều là do công ty sắp xếp, mẹ đọc sách nhiều một chút, ít quan tâm đến dưa này thôi.”

Vu Hảo mỉm cười, dấu vết của năm tháng hiện rõ ở khóe mắt bà, “Mẹ biết, chỉ là rảnh rỗi quá nên có hơi chán, vì vậy mới mở ra xem, nhưng mà tên nhóc kia rất có phong độ đấy.”

Phong độ cái rắm! Lạc Yên do dự một chút rồi mở miệng, “Mấy người kia có đến gây phiền phức cho mẹ không.”

Vu Hảo lắc đầu, có vẻ bà không muốn nói đến chuyện này, “Đều qua hết rồi, cả đời này không còn quan hệ gì nữa, mẹ cũng già rồi, chỉ cần con bình an khỏe mạnh, gả cho người mà con thích là mẹ cảm thấy hài lòng rồi.”

Không biết vì sao, nghe mẹ nhắc đến “người mình thích”, trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tắc, cô cùng Vu Hảo nói thêm vài câu nữa mới quay về phòng.

Điện thoại chợt vang lên, Lạc Yên đột nhiên có hơi sốt ruột, dường như cô sợ bị nhỡ, vội vàng bỏ kem dưỡng xuống, chạy đến giường mở điện thoại ra.

Trần Thi Ý: [Cậu với đạo diễn Thẩm phát triển đến đâu rồi?]

Cô có hơi thất vọng, nhớ tới hôm nay mặc kệ cô muốn làm gì, anh đều dịu dàng mỉm cười với cô.

Lạc Yên: [Mình có cảm giác Thẩm Tắc đang yêu thầm mình.]

Trần Thi Ý: [????]

Lạc Yên: [Thật đấy, hôm nay cậu ấy còn cắt bít tết cho mình.]

Trần Thi Ý: [Nếu cậu ta thật sự yêu thầm cậu sẽ trực tiếp mua đầu trâu cho cậu.]

Cô không nói gì, vừa định trả lời lại liền nhận được một cuộc gọi.

Âm thanh sắc bén của Trần Thi Ý ở bên kia truyền đến, “Lạc Yên, cậu đang nghĩ cái gì thế, giới giải trí loạn như nào chẳng lẽ cậu không biết sao? Có khi cậu ta chỉ muốn trêu đùa với cậu thôi! Mục đích của cậu đạt được rồi thì vỗ mông rời đi đi, chẳng lẽ cậu còn muốn đi xem phim, ăn cơm rồi nói chuyện yêu đương với cậu ta à?”

Đúng là lúc đầu Lạc Yên cũng suy nghĩ vậy, nhưng bây giờ cô đột nhiên không cam tâm lắm, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, “Cũng đúng, nếu cậu ấy thật sự yêu thầm mình thì đáng lẽ phải trực tiếp tới nhà mình xem phim mới đúng.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play