Chương 90: Hồi tưởng luyện tập
Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi cảm thán. Đối phương thực lực mạnh mẽ, mà bản thân hắn thương thế vừa lành. Đánh không lại mà chạy không xong, Triệu Hoài đang đối mặt với tình thế khó khăn. Lựa chọn nào đi chăng nữa, bản thân điều chịu thiệt thòi không ít.
- Tới đây, nhào vào mà kiếm ăn!- Triệu Hoài hét lớn, toả ra khí thế hùng dũng.
Hắn giờ đã không còn lựa chọn, đành điên cuồng đối chiến. Như con trâu điên, lao thẳng vào người đối thủ. Một thương đâm tới, uy lực mười phần mạnh mẽ. Thêm phần hét lớn, đúng là doạ người không ít.
Chỉ thấy, Vũ Văn Không đưa rìu chặn lấy, không ngừng dùng lực đẩy lùi kẻ địch về sau. Triệu Hoài nghiến răng, thêm phần gia tăng sức mạnh. Nhưng đứng trước đối thủ, lại không thấm vào đâu. Như muối bỏ bể, hoàn toàn vô ích.
- Chỉ với chút thực lực đó của ngươi mà cũng muốn phản kháng. Đúng là si tâm vọng tưởng!- Vũ Văn Không khinh thường mà nói.
- Đây là các người ép ta... ép ta!- Triệu Hoài nghiến răng hét lớn. Hắn ta bây giờ, máu liều đã nhiều hơn máu não.
Sau khi nói ra những lời hùng hồn, Triệu Hoài hai mắt lộ ra nộ khí. Chỉ thấy, hắn ta dùng hết sức, gân xanh trên người theo đó nổi lên. Các khối cơ đều hiện rõ, cơ thể trong phút chốc to lên không ít.
- Ta sẽ cho ngươi thấy, thành quả khổ luyện trong ba ngày trời của ta!- Triệu Hoài hai mắt ưu sầu, nhớ lại kí ức xa xưa.
Cái thời mà Triệu Hoài được Bích Nhi đem tới phòng tập thể hình. Những ngày đó, như ác mộng đời hắn. Từ sáng tới tối, không phút nào được nghỉ ngơi. Đến lúc đi ngủ, cả người đều phải gồng mình chịu đựng 1000 kg đè lên phần thân.
Không chỉ như vậy, dưới sự hối thúc của dân chơi thể hình( hai người được Bích Nhi giao trọng trách huấn luyện Triệu Hoài). Những lúc hắn vất vả luyện tập, hai người bọn họ tích cực giám sát. Lời chỉ dẫn như tát nước vào mặt, luôn xuất hiện bên tai.
- Ngươi có biết làm không vậy, như này... như thế này nè!- Bọn họ tận tình chỉ dạy, thậm chí làm mẫu cho hắn. Nhưng đa phần, đều là những bài tập khó. Nào là trồng cây chuối hít đất, dùng một ngón tay mà kéo xà đơn,... Triệu Hoài đều nghiến răng nghiến lợi mà cố gắng làm theo. Nhưng cuối cùng đều là chịu không nổi, liền yêu cầu chuyển sang cách tập khác.
- Wao, hay thật đấy. Ta là người mới, các ngươi lại bắt ta tập những thứ này. Đây là muốn chơi chết ta à?- Triệu Hoài chỉ có thể cười khổ một trận.
- Nếu ngươi đã nói như vậy. Thì tập một ngàn cái chống đẩy, một ngàn cái gập người, nâng tạ một ngàn cái, chạy một ngàn vòng quanh sân, nhảy lò cò một ngàn bước,...
( Đây là tập cái quái gì? Cứ nghe quen quen, không biết có thánh nào tập chưa?) Triệu Hoài cảm thán, bất lực làm theo.
Đã vậy, chế độ ăn uống lại cực kì khắc nghiệt. Vì thời gian có hạn, thế là Triệu Hoài đành ăn những thứ nguyên thủy nhất, tinh túy nhất của dân thể hình chuyên nghiệp. Thức ăn đơn giản chỉ là bột protein, đã vậy còn là ăn sống nữa chớ. Hắn ta đắm mình trong thứ bột trắng đó, hoàn toàn không có lối thoát.
- Hắn ta ăn có chút chậm thì phải, đã đến lúc chúng ta ra tay giúp đỡ!- Triệu Hoài ngán ngẩm dùng bữa, lại để hai người bọn họ nhìn thấy.
Nhìn thấy hai người bọn họ đang bước dần về phía mình, Triệu Hoài liền có dự cảm không lành.' Hai vị đại ca, các ngươi đây là muốn làm gì?' Hắn muốn bỏ trốn, nhưng tất cả đã quá trễ.
Lời chưa nói hết, trước sự hoang mang của Triệu Hoài. Hai người bọn họ, một người dùng cơ bắp giữ chặt lấy đầu hắn ta. Người còn lại 'nhẹ nhàng' đút thức ăn vào miệng của hắn, mặc kệ cho Triệu Hoài đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
- Ăn xong rồi thì tới uống. Đây là nước đặc chế do bọn ta sáng tạo ra, dành riêng cho ngươi, hà hà!- Hai người bọn họ nở ra nụ cười tàn ác.
- Cái thứ nước sệt sệt màu trắng đó là cái quái gì thế. Nó đặc còn hơn là keo dán nữa, các ngươi lại cho ta uống. Đây là muốn lấy mạng ta à?- Triệu Hoài miệng thì hét lớn cầu cứu, còn người thì điên cuồng chống cự. Thế là hắn ta được thưởng một tát như trời giáng, tức thì liền trở nên ngoan ngoãn hơn- Đừng có qua đây... đừng mà!- Tiếng kêu thảm thiết của hắn, vang tận trời xanh.
Chỉ thấy, người kia tay giữ chặt lấy miệng hắn. Nhẹ nhàng đổ xuống, Triệu Hoài chỉ có thể bất lực mà nuốt, không xót giọt nào. Ngước mắt nhìn lên, không khỏi rơi lệ. Sau khi uống hết một ly nước đầy, Triệu Hoài cũng theo đó mà đổ gục xuống. Hắn giẫy tê tê, mà phê phê trong người.
Những ngày gian khổ đã qua, nhưng in sâu vào trong tâm trí của Triệu Hoài. Bất giác nhớ lại, thật là không hiểu vì sao bản thân có thể sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt đó. Trước khi rời đi, bọn họ không quên dặn dò:
- Ngươi đã xuất sắc hoàn thành khóa huấn luyện, hai người bọn ta rất tự hào về ngươi. Sau này, nếu có khó khăn thì hãy quay về đây. Chúng ta sẵn sàng giúp đỡ!- hai người bọn họ nước mắt đầm đìa mà tiễn đưa Triệu Hoài. Liền dùng tiền của Bích Nhi mà nhẹ lau đi những giọt nước mắt ấy.
Hắn chạy nhanh còn không kịp, làm sao mà quay đầu nhìn lại. Đối với hắn, nơi đó không khác gì địa ngục trần gian. Ba ngày tồn tại, không biết đã chảy qua bao nhiêu khổ nạn. Khó khăn lắm mới mai mắn mà toàn thây rời đi. Chỉ thấy, hắn vẫy tay chào tạm biệt, rồi lại nhanh nhẹn chuồn mất.
Nhưng đổi lại, những ngày luyện tập vất vả đó cho hắn trái ngọt không ít. Như việc khống chế năng lượng trong cơ thể, hay việc gia tăng sức mạnh lên mỗi đòn đánh, hoặc bức phá tốc độ trong thời gian ngắn,... Đều là thành quả của cuộc tập luyện đó.
Trở lại trận chiến hiện tại, Triệu Hoài một quyền đánh mạnh, uy lực kinh người. Mặt sàn theo đó, tổn hại không ít. Vũ Văn Không mai mắn thoát được, không khỏi kinh ngạc.
Nhìn về một màn này của Triệu Hoài, là thay đổi hoàn toàn so với ban nãy. Dùng sức độ sức, hắn vậy mà lại giữ tư thế áp đảo. Mỗi quyền đánh xuống, dư chấn đều lan xa, Vũ Văn Không chỉ có thể dùng rìu chặn lấy.
- Đến đây, ta cùng ngươi chơi nào!- Triệu Hoài hét lớn, càng thêm phần dùng sức ra đòn.
- Được, ngươi thích thì ta chiều!- Vũ Văn Không mạnh mẽ đáp trả.
Liền thế, Vũ Văn Không ném rìu sang một bên, hai người cùng nhau đọ sức. Cứ như hai con trâu điên, húc mạnh vào người đối phương. Giữa võ đài, hai người họ ôm nhau thắm thiết, khó mà lìa xa. Đều dùng sức, cực lực đẩy mạnh đối phương.
Triệu Hoài ở trạng thái này, thực lực tăng lên không ít. Nhưng so về cấp độ, vẫn là thua đối phương một bậc lớn. Mặc dù có thể duy trì căng bằng, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn. Dần dần bị đối thủ, đẩy lùi về sau.
- Chút sức lực đó của ngươi, suy cho cùng vẫn là quá ít!- Vũ Văn Không buông lời chế giễu.
Nghe được lời này, Triệu Hoài như được tiêm máu gà. Càng ra sức đẩy mạnh, nghiến răng nghiến lợi, lại nhớ về kĩ năng mà thầy Mạnh từng dạy. Muốn khống chế đối thủ, thì phải vật ngã đối phương.
Chỉ thấy, hắn ta luồn tay nắm chặt áo của Vũ Văn Không. Xoay người mượn lực, nhấc bổng đối phương. Cộng với quán tính trước đó tốc độ cực nhanh, thêm phần sức mạnh. Thuận thế mà đập thẳng người đối thủ xuống mặt sàn. Đó không khác gì việc ngã từ độ cao 40 tầng lầu xuống.
Sự việc đó, xảy ra quá nhanh, khiến cho đối thủ khó mà phòng bị. Chỉ mới ngỡ ngàng trước đó, giờ lại nằm sải lai dưới đất. Miệng nôn ra không ít là máu tươi, hai mắt cũng vì thế mà mờ dần.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v