Chương 91: Văn Thành ra trận
Còn về tình hình Triệu Hoài không khá khẩm hơn là mấy, toàn thân đều đau nhức. Nội thương cũ trước đó, một lần nữa phát tác. E là lần này, thậm chí còn có phần nặng hơn. Cả mũi lẫn miệng, đều bất giác mà chảy ra máu tươi.
- Cuối cùng cũng giải quyết được ngươi, phì. Xem ra lần này, mất nhiều hơn được!- Nhìn về đối thủ, ánh mắt Triệu Hoài có phần mờ dần. Hắn loạng choạng bước đi, từng bước đều rất nặng nề.
Bỗng nhiên, có âm thanh phát ra từ phía sau. Triệu Hoài quay đầu nhìn lại, Vũ Văn Không đang từ từ bò dậy. Hắn ta toàn thân rỉ máu, vốn dĩ thương thế rất nặng. Vậy mà lại có thể một lần nữa đứng lên, cái tinh thần báo thù này đáng để khăm phục.
- Trận chiến này còn chưa kết thúc, ngươi đây là muốn đi đâu?- Vũ Văn Không khó khăn mà nói, sức lực yếu ớt. Hắn ta nhớ lại lời Bảo Ngọc dặn dò, nhất định phải báo được thù. Đây chính là động lực, để hắn một lần nữa chiến tiếp.
- Chậc, có cần phải làm đến mức độ này không? Muốn cùng ta ôm nhau chết chung mới chịu à? Nếu đã như vậy, thì bay vào đây!- Triệu Hoài cố gắng hét lớn, toả ra khí thế uy dũng. Thực chất sức lực cũng không khá hơn đối phương là mấy.
Lời nói vừa dứt, Vũ Văn Không như cơn gió mà xuất hiện đối diện với Triệu Hoài. Một màn này, không khỏi bất ngờ. Chưa kịp để đối phương định thần, hắn ta đã ra tay. Một quyền đấm tới, uy lực cũng không kém, hướng thẳng vào đối thủ.
Triệu Hoài ngay lập tức, đưa tay chặn lấy. Theo đó, một cước phản công. Động tác của hai người bọn họ, đều có phần chậm lại so với ban đầu. Bây giờ họ đấu là ý chí, chứ không phải là sức mạnh. Đơn thuần mà đánh, tay đấm chân đá, cuộc chiến diễn ra theo cách thuần túy nhất của hai người đàn ông.
Vũ Văn Không xuất thân thế gia, cho dù ý chí hắn ta có phần mạnh mẽ. Nhưng so về kinh nghiệm thực chiến, hoàn toàn thua xa đối thủ. Triệu Hoài toàn nhắm vào điểm yếu vốn có của cơ thể con người, nhằm tăng thêm sát thương đòn đánh. Hắn ta đấm phát nào là thốn phát đó, mỗi một đá đều là chí mạng.
Không lâu sau đó, Vũ Văn Không cơ thể suy nhược, không còn khả năng chống đỡ. Theo đó mà ngã xuống, cả người nằm yên bất động. Trong đầu toàn là lời nói cuối cùng của Bảo Ngọc, nhất định phải báo được thù. Ý chí của hắn vẫn còn rất mãnh liệt, đáng tiếc cơ thể đã sức cùng lực kiệt.
- Đánh... đánh... bại... ngươi!- Vũ Văn Không hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm dần, rơi vào hôn mê.
- Phì, cuối cùng cũng ngã. Ta còn tưởng rằng, ngươi là sắt thép đồng thao nữa chứ? Lần này, thật sự là lỗ to rồi!- Triệu Hoài bước từng bước nặng nề rời khỏi. Thành công chiến thắng trận này.
Mặc dù đã thắng nhưng Triệu Hoài toàn thân đều là thương tích. Thương cũ lại chồng thêm thương mới, nội thương cộng với ngoại thương tàn phá cơ thể của hắn. Cảm giác đó, khó mà diễn tả thành lời.
- Wao, không ngờ tới đấy! Trận này ngươi vậy mà lại chiến thắng!- Thanh Đạt bên cạnh, hai mắt không khỏi ngưỡng mộ.
- Bớt già mồm lại đi, có thuốc hồi phục nào không? Cho ta một viên, loại tốt tốt ấy, đừng có bủn xỉn mà đưa loại rẻ tiền. Anh đây chỉ thích xài hàng xịn, nhất là đồ chùa!- Triệu Hoài mệt nhọc mà nói.
- Đồ chùa mà đòi xịn, ngươi đúng là khôn hết phần thiên hạ. Đây, cầm lấy!- Thanh Đạt đưa cho hắn ta một viên Dưỡng Nguyên- Đối phương chỉ còn một người, trận này chúng ta muốn thua cũng khó mà được!
- Chưa thắng mà ngươi đã tự tin vậy rồi. Không nghe người ta nói à, đều bất ngờ luôn nằm ở sau cùng!- Triệu Hoài liền sử dụng viên thuốc, từ từ đều chỉnh cơ thể.
Đối chiến lần này, Văn Thành là người xuất trận, khí thế vô cùng uy nghiêm. Học viện Phi Phụng, chỉ còn lại một mình Phan Hải. Hắn ta vậy mà lại không hề nao núng, thái độ tràn ngập tự tin, tưởng chừng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
- Văn Thành cố lên, cố... cố quá cũng được!- Thanh Đạt phía dưới, hô hào trợ uy.
Trên võ đài, hai người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt có phần sắc bén. Một người là niềm hi vọng còn lại của Học viện Phi Phụng, một người với tâm thế mang về chiến thắng cho Học viện Long Cơ. Ai nấy, cũng đều có trách nhiệm trên mình, khó mà phó phác.
- Trần Văn Thành, xin mời ứng chiến!- Văn Thành mở lời, toả ra uy thế.
- Ngươi chỉ cần đánh bại được ta, Học viện Long Cơ sẽ chiến thắng lần giao hữu này. Có điều việc này với các ngươi mà nói, e rằng hơi khó!- Phan Hải thái độ tự tin, nhìn sơ qua cứ tưởng, hắn ta là người nắm lợi thế.
- Vậy sao? Phải thử mới biết được, nó có khó hay không!- Văn Thành mạnh mẽ đáp trả.
Tiếng chuông vang lên, Văn Thành lập tức tấn công, vô số phi đao được phóng ra. Vừa nhanh vừa mạnh, hướng đối thủ mà tới. Đứng giữa loạt mưa đao đó, Phan Hải vậy mà lại có thể nhẹ nhàng tránh né. Trên khuôn mặt, toàn là nét ung dung tự tại, cảm giác hắn ta coi đây chỉ là trò trẻ con.
- Vẫn còn có chậm thì phải, ngươi có thể tăng tốc một chút hay không?- Phan Hải buông lời nhạo báng.
Nghe được lời này, Văn Thành ngay lập tức, gia tăng tốc độ ra đòn. Phi đao phóng ra mắt thường khó mà theo kịp, nhanh như cắt, xé gió mà đi. Cả võ đài, đâu đâu cũng là phi đao của hắn để lại, vô số vết xước theo đó mà được tạo thành.
Trong vũ bão mưa đao đó, Phan Hải một đường tránh né, lại từ từ tiếp cận đối thủ. Động tác không nhanh không chậm, vậy mà phi đao không cách nào đánh trúng. Cứ như thể, hắn ta nắm bắt hoàn toàn hướng chuyển động của mọi vật xung quanh.
- Chậm thế! Chỉ có chút tài mọn này thôi sao? Ngươi so với những người khác, có phần yếu đuối thì phải?- Phan Hải đây là muốn trả lại những lời nhục mạ mà Triệu Hoài đã nói trước đó. Tất cả những thứ mà đồng đội của hắn ta đã chịu, đều sẽ do hắn một thân trả lại.
- Chỉ là mới khởi động, ngươi cần gì phải gấp gáp. Trò hay còn ở phía sau, chúng ta từ từ mà chơi!- Văn Thành giữ lấy bình tĩnh, hiên ngang đáp lời.
Chỉ thấy, Văn Thành mười đầu ngón tay đều cầm lấy phi đao. Lưỡi đao sắc bén, lại phản phất ánh sáng. Hắn ta lại tiếp tục nhảy lên cao, ném ra 8 thanh, hướng thẳng tới đối thủ.
Nhìn thấy một màn này, Phan Hải thái độ ung dung tự tại, không thèm đặt chuyện này vào mắt. Xoay người một bước, nhẹ nhàng tránh né. Nào ngờ, đao ấy cứ như là gắn máy định vị, vốn dĩ đã thành công né tránh. Nó tự nhiên đảo ngược lại, tiếp tục tấn công.
Lúc này, Phan Hải mới nhận ra, trong đây có đều bất thường. Nhưng đáng tiếc, đã là quá muộn. Trong 8 phi đao ấy, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bắt được 6 thanh. Hai phi đao còn lại, đã cắm thẳng trên người. Mặc kệ vết thương, lại nhìn về vật trong tay. Tỉ mỉ quan sát một lượt, lại không nhận ra điểm kì dị trong đó.
- Không tệ, đây là kĩ năng của ngươi à?- Phan Hải mở lời thăm dò.
- Ngươi đoán đúng rồi đấy, nhưng đừng hòng ta giải thích!- Văn Thành tự tin, kĩ năng này là hắn ta khổ luyện mà thành.
Tán nhật ám phi: Cho phép người sử dụng cùng lúc phóng ra 18 phi đao. Văn Thành vất vả luyện tập cho tới nay, giới hạn thành thục sử dụng cũng chỉ ở mức 8. Tựa hồ ban cho nó sinh mệnh, tự chủ tấn công. Chỉ cần nghĩ tới mục tiêu, phi đao tự mình xông tới. Chỉ cần chớp mắt, nó đã xuất hiện trước mặt.
Chẳng cần nhiều lời, Văn Thành tiếp tục tấn công. 8 phi đao theo đó, mạnh mẽ xuất ra. Lần này đổi lại, Phan Hải nghiêm túc đối chiến. Thái độ xem thường trước đó, hoàn toàn biến mất.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc