Chương 89: Ứng chiến Vũ Văn Không
Thương tích đầy mình, Bảo Ngọc hơi thở có phần yếu ớt, nhưng không đến nỗi quá nặng. Cô ta giờ đây, vẫn còn một chút tỉnh táo. Nhìn về phía Triệu Hoài, thù hận là không thể nào che giấu. Vũ Văn Không ôm lấy cô ta, đôi mắt chất chứa lệ sầu.
- Giúp ta... báo thù!- Bảo Ngọc để lại lời cuối, theo đó thì hôn mê. Lời mà cô ta nói, toàn là oán niệm với Triệu Hoài.
- Được, ta đồng ý với cô. Thù này, ta thay cô báo!- Vũ Văn Không nắm chặt tay nàng, lộ ra khuôn mặt thâm tình khả trắc.
- Chỉ là ngất xỉu mà thôi, các ngươi làm như đưa tang không bằng. Đợi khi nào chết, khóc luôn một thể cho nó tiện!- Triệu Hoài phía trên, thêm mắm dặm muối.
- Phan Hải, thay tha chăm sóc nàng ấy. Ta bây giờ, phải đi giết tên đó!- Vũ Văn Không khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía võ đài ánh mắt sắc lạnh.
Sau đó, hắn ta bật nhảy một phát, người đã xuất hiện ngay trước mặt Triệu Hoài, toàn thân phát ra đều là nộ khí. Không đợi tiếng chuông vang lên, hắn đã chủ động ra tay tấn công.
Quyền cước theo đó, được Vũ Văn Không xuất ra, uy lực cực kì mạnh mẽ, mỗi đòn đánh, đều chất chứa thù hận. Mặc dù Triệu Hoài mới vừa trải qua một trận chiến, nhưng vẫn có thể cùng hắn giao lưu nhịp nhàng. Ngươi đánh thì ta né, đòn đến thì ta chặn.
- Vốn dĩ đã muốn giải quyết tên đốn mạt nhà ngươi, không ngờ chỉ chần chừ một chút. Đã để cho ngươi có cơ hội làm hại cô ấy!- Vũ Văn Không nghiến răng mà nói, lời đó có phần hối hận.
- Dựa vào ngươi sao? Không đủ tầm đâu!- Triệu Hoài ngạo mạn đáp trả.
- Đủ hay không, phải thử mới biết được!- Vũ Văn Không tay cầm vũ khí, mạnh mẽ chém xuống, uy lực kinh hồn.
Vũ khí của Vũ Văn Không là một chiếc rìu chiến, thân dài một thước. Hai đầu của lưỡi rìu sắc bén vô cùng, thân rìu nạm bạc. Được chạm khắc tinh xảo, lấy hổ làm biểu tượng. Uy lực mỗi đòn đánh ra, là không thể xem thường. Cân nặng thì không cần phải bàn, tầm 100 kí đổ lên.
Trước đòn tấn công của đối thủ, Triệu Hoài dùng hai tay đưa thương đỡ lấy. Sức nặng mà mà nó mang tới, như ngọn núi đè lên toàn thân. Dư chấn lan ra khắp người, hắn ta phải khom mình mới có thể thành công chặn lại.
- Lại là cường công đối chiến, có lộn không vậy. Vết thương của ta mới vừa lành đấy!- Triệu Hoài buông lời than thở.
Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, một đòn quét ngang, kéo dài khoảng cách. Còn tiếp tục đối chiến cường công, cái cơ thể này của hắn chỉ sợ là chịu không nổi mà thôi. Trận này quá khó nhằn, muốn thắng e là đổ không ít công sức.
Chi bằng, liền thuận thế mà nhận thua, để người khác lên đánh. Nhưng mà mới vừa khiêu khích đối thủ, bây giờ thì lại nhận thua, có phần mất mặt. So chữ nhục với cái mạng của mình, Triệu Hoài tất nhiên là lựa chọn vế sau.
Chỉ thấy, hắn ta đưa tay lên cao, ý định nhận thua. Nhưng lời chưa kịp nói ra, bản thân đã cảm nhận được một nguồn uy áp khổng lồ. Đè chặt lên cơ thể, không sao cử động, huống chi là mở lời. Chút tâm tư này của hắn, người đó sao lại nhận không ra.
- Không cho ngươi chút trừng phạt, thật sự là không ngoan ngoãn làm việc mà!
Một tia sáng xẹt qua ánh mắt Triệu Hoài, xuyên thủng mặt đất. Thấy được đòn này, hắn ta không tự chủ mà đổ mồ hôi hột. Hắn biết, bản thân mà rút lui, e là không xông với người đó. Chỉ có thể liều vậy, thà bị Vũ Văn Không đánh, còn hơn người đó ra tay. Triệu Hoài chỉ có thể cười khổ một tiếng, ngậm ngùi mà chấp nhận số phận.
- Vì học viện mà ra sức, đó là vinh hạnh của ta. Cho dù máu đổ đầu rơi, không chút sợ hãi!- Triệu Hoài vừa cảm nhận uy áp có phần yếu đi, liền hét lớn mà bày toả tấm lòng thành của mình.
- Tên này, hôm nay uống lộn thuốc à? Hăng hái dữ vậy!- Thanh Đạt phía dưới không khỏi hoài nghi.
Vũ Văn Không vẫn còn đang bất ngờ vì khí thế hùng hồn của hắn ta ban nãy. Triệu Hoài bây giờ đã trực tiếp xông lên, ra đòn tấn công. Lập tức thi triển Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích, đánh túi bụi lên người đối thủ.
Uy lực đòn đánh, mười phần mạnh mẽ, thương tới toàn chỗ hiểm. Vũ Văn Không chỉ có thể đưa rìu khó khăn chống đỡ. Dần dần bị đối phương ép lùi sâu về sau, mắt thấy tình hình có phần không ổn, liền một rìu chém mạnh về phía Triệu Hoài. Nhằm tạo ra khoảng trống, từ đó mà phản công.
Nhìn thấy đòn đánh của đối thủ, Triệu Hoài nghiêng mình né tránh. Sau đó thì đã trả lại một cước, đá mạnh vào phần đầu kẻ địch. Vũ Văn Không đưa tay đỡ lấy, uy lực đòn đánh không kém, liền đẩy tên đó lùi lại mấy bước.
Vừa mới tiếp đất, Triệu Hoài đã bật mạnh về phía đối thương, một thương quét ngang. Hắn đây là muốn đánh nhanh thắng nhanh, tránh dây dưa để khỏi phiền phức. Điều mà Triệu Hoài sợ, chính là biến số xảy ra.
Vũ Văn Không đưa rìu chặn lấy, thanh âm mà vũ khí va nhau, vang vọng khắp nơi. Người nghe không khỏi điếc tai, từ đó mà biết uy lực đòn đánh là không hề nhẹ. Triệu Hoài trở tay, một thương đâm tới. Đối phương nhanh nhẹn, lại dùng lưỡi rìu như tấm khiên, thành công ngăn chặn.
Triệu Hoài dùng tay đấm mạnh vào chuôi thương, gia tăng uy lực đòn đánh. Khiến cho đối thủ, phải lùi về sau mấy bước. Hắn đây là muốn ép Vũ Văn Không rớt đài, từ đó mà giành lấy chiến thắng. Mặc dù không đẹp, nhưng đối với Triệu Hoài mà nói, chỉ cần thắng là được. Hình thức ấy mà, trong mắt hắn ta không quan trọng.
Nhận thấy mục đích của đối phương, Vũ Văn Không liền dậm chân xuống đất. Dư chấn lan xa đến phía Triệu Hoài, khiến hắn ta khựng lại một nhịp. Liền nhân cơ hội này, hất văng thương ra, chém mạnh một rìu về phía kẻ địch.
Dựa vào thân ảnh của mình, Triệu Hoài xoay người tránh né. Cầm lấy chuôi thương, thuận thế phản công. Quét ngang một đường, đánh mạnh vào phần hong của đối thủ.
- Dựa vào chút năng lực này, cũng muốn thay người khác báo thù. Đúng là nực cười mà!- Triệu Hoài buông lời khiêu khích, nhằm chọc giận đối phương.
- Giết ngươi, thì vừa đủ tầm!- Vũ Văn Không mạnh mẽ đáp trả.
Chỉ thấy, Vũ Văn Không đứng yên tại chỗ, trên người bỗng chốc phát ra một luồng khí tức. Triệu Hoài lúc này mới ý thức được, đối phương vậy mà lại là chiến giả cấp 3 sơ cấp.
( Wao, người khác đối chiến cùng lắm là cấp 2 đỉnh cao. Tới lượt ta, thì lại là cấp 3 sơ cấp. Sự ưu ái này, hình như có mức hơi lớn thì phải!) Triệu Hoài buông lời mắng thầm.
- Nhiêu đây, đã đủ tầm với ngươi hay chưa?- Vũ Văn Không ngạo mạn mà nói.
- Ta nói là đủ, ngươi có ta cho ta hay không?- Triệu Hoài cười cười giả ngốc mà hỏi.
- Thay vì hỏi câu ngớ ngẩn như thế, tại sao lại không nghĩ tới, ta sẽ chặt ngươi ra làm mấy khúc?- Vũ Văn Không ánh mắt sắc bén nhìn về đối thủ.
- Thằng đầu bò rẻ rách như ngươi, tuổi gì ăn ta!- Triệu Hoài mắt thấy nhún nhường không được, thì mạnh miệng đáp trả. Dù sao cũng là con đường chết, cần gì phải sợ.
- Triệu Hoài, ngươi yên tâm! Thi thể của ngươi ta nhất định sẽ nhặt đủ, bảo đảm là không thiếu khúc nào!- Thanh Đạt phía dưới lên tiếng, thêm phần góp vui.
- Hay lắm, còn chưa có đánh, ngươi đã trù ta chết rồi!- Triệu Hoài thân thiện, liền tặng cho Thanh Đạt biểu tượng ngón giữa.
Không tiếp tục nhiều lời, Vũ Văn Không trực tiếp tấn công. Một rìu chém tới, dưới sự gia công của khí, uy lực hay tốc độ của đòn đánh đều được tăng lên bội phần. Triệu Hoài lùi sâu tránh né, rìu ấy lại có thể chém nứt sàn đấu.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc